Chương 208
Chọc cho vị ‘Chiến thần’ kia không vui cũng không có chỗ tốt.
Xem như vì lợi ích gia tộc, ông mặt dày làm vị khách không mời mà tới.
Vinh Y Tiếu nhìn Hồ Lâm nén giận, cảm giác vô cùng thoải mái, nhiều lần hắn ta cũng ăn thiệt dưới tay Hồ Lâm.
Nay có cơ hội châm chọc, hắn ta không tận lực mỉa mai cũng vì là tiệc chào đón Chiến thần, nếu không hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.
“Xin hỏi Vinh thiếu, vị Chiến thần…”
“Tôi cũng muốn diện kiến ngài ấy. Nếu không lại là thất lễ…”
Hồ Lâm nghiêm túc hói.
Lý do này làm Vinh Y Tiếu cũng không thể từ chối.
Người ta là muốn lễ phép với Chiến thần, hắn ngăn cản còn không phải là rước họa, mà lại làm mọi người nghĩ hắn chèn ép.
“À, Chiến thần vừa rồi đã xử lý chút việc, lát nữa sẽ quay lại. Tôi sẽ giúp ông giới thiệu một chút.” Vinh Y Tiếu cười nói.
Trong lòng lại đang gấp gáp muốn đẩy nhanh kế hoạch của mình, tuyệt đối không cho Hồ gia cơ hội làm gì.
“Ồ, tôi sẽ đợi.” Hồ Lâm nhìn một vòng.
Quả thật không có ‘Chiến thần’, tuy ông ta chưa từng gặp qua, nhưng nhìn biểu cảm cùng thái độ của mọi người, ông ta biết Vinh Y Tiếu không gạt mình.
Mà lúc này, mọi người còn đang bàn bạc xem làm sao để kéo gần quan hệ với Chiến thần.
Thì Hồ Cửu ở khu căn cứ phía Tây đã nắm được mọi thông tin, bao gồm cả vị ‘Chiến thần fake’ kia.
“Chiến thần là danh xưng mà ai cũng dám nhận sao? Thật to gan.” Túc Trì tức giận mắng.
“Ngài ra lệnh đi. Chúng tôi sẽ xông vào đó cho tên giả mạo kia biết thế nào là Chiến thần.” Lão Lý hăng hái nhất.
Hữu Thủ nhìn mọi người, lại suy nghĩ một chút: “Không cần! Chẳng phải bọn người kia đang bị hắn lừa? Chúng ta cứ chờ kịch hay thôi.”
Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ mỉm cười gật đầu.
“Có chút tiến bộ.”
Hữu Thủ nghe vậy thì gãi gãi đầu, cảm thấy có chút thành tựu.
“Nhưng uy danh của Chiến thần sẽ bị ô uế.” Thanh Ngũ nhíu mày không đồng ý.
“Mọi người quên điểm mấu chốt rồi. Có sự nhúng tay của bọn người gia tộc thần bí kia…” Hồ Cửu cười nói.
Mọi người nhìn nhau, hơi mơ hồ.
“Mọi người quên điểm mấu chốt rồi. Có sự nhúng tay của bọn người gia tộc thần bí kia…” Hồ Cửu cười nói.
Mọi người nhìn nhau, hơi mơ hồ.
“Họ là muốn Chiến thần thật ra mặt. Tên Chiến thần giả kia… chỉ là con tốt thí mà thôi.” Lão Lý chợt hiểu ra.
Hồ Cửu cùng Hữu Thủ gật đầu.
“Nhưng uy danh của Ngài sẽ bị ảnh hưởng.” Túc Trì lo lắng.
“Nói các cậu ngốc còn không nhận. Chiến thần là bảo mật, còn tên giả mạo kia xem như bẫy chuột đi. Đám chuột tham ăn thì phải chết.”
Mọi người lại lần nữa nhìn nhau.