Chương 230
Nếu muốn những người mình yêu thương quan tâm được bình yên, không lo lắng thì anh phải nắm chắc mọi thứ.
Anh không muốn bất kỳ ai chịu khổ vì anh…
Hồ Cửu cứ đứng đó rất lâu, cho đến khi Bạch Thương chạy tới gọi anh.
“Anh Hồ Cửu, chị Bạch Thố nói cơm xong rồi, anh vào ăn thôi.”
Anh gật gật đầu.
Quay về ngồi vào bàn ăn, mùi thơm đồ ăn làm anh cảm giác thèm ăn.
“Rất ngon.”
Tuy chỉ có hai chữ ngắn gọn, nhưng Bạch Thố lại rất vui vẻ.
Sự vui vẻ của cô làm cho mọi người xung quanh cũng muốn vui theo.
“Đồ vô tâm vô phế.”
Lão Hắc nhìn thấy Bạch Thố vui vẻ đến muốn nở hoa, không nhịn được mà trách Hồ Cửu.
Anh vẫn ung dung ăn uống mặc kệ Lão Hắc nói gì.
Nhưng không ai hiểu, trong lòng anh có chút ấm áp khó có.
Trong lúc Chiến thần thật còn đang nghỉ ngơi ở núi Hàng, thì Chiến thần fake đang miệt mài nhận quà cáp từ nhiều người.
Mà Vinh Y Tiếu cũng đã tránh được tầm mắt của Trần Giai Linh, nhanh chóng tìm tới Trình Vũ.
“Ngài xem…”
Vinh Y Tiếu vừa nói vừa đưa ra một hộp nhỏ xem như là quà. Hắn còn hất mắt, một cô gái vô cùng thanh thuần, gương mặt khả ái, ánh mắt ửng đỏ như vừa khóc.
“Ý của Vinh thiếu…”
Trình Vũ nhìn qua cũng biết ý của Vinh Y Tiếu nhưng hắn ta vẫn giả vờ như không hiểu.
Vinh Y Tiếu nhìn đi nhìn lại, vẫn không hài lòng việc có tên vệ sĩ vẫn đứng sau lưng Trình Vũ.
“Vinh thiếu, đây là những anh em vào sinh ra tử với tôi. Nếu để họ đi thì không khác nào coi thường họ cả.”
Nói xong câu này, Trình Vũ hơi nhướng mày, giả vờ như không vừa ý.
“Ấy, không không… Tôi làm sao có ý đó được… chỉ là tôi sợ anh ta ngại ngùng…” Vinh Y Tiếu nhanh chóng kiếm cớ.
Người đàn ông mặc đồ đen kia vẫn không biểu cảm, kính đen che đi thần sắc ánh mắc của ông ta.
“Vinh thiếu cứ tự nhiên.”
Tuy Trình Vũ cũng hơi ái ngại, nhưng làm sao được chứ?
Ông ta không phải là vệ sĩ nha, nói trắng ra là người quản lý hắn, làm sao có thế để ông ta đi.
Nhưng ông ta đứng đây cũng thật khó chịu.
“Ngài thử xem món quà kia… Ngài hài lòng chứ.”
Vinh Y Tiếu vô cùng mong chờ, ánh mắt cứ thôi thúc nhìn vào cái hộp nhỏ mình đã đặt lên bàn, chỉ chờ vị Chiến thần này mở nó ra.
“Vinh thiếu cứ gọi tôi là Ngài Trình, không cần cứ xưng Chiến thần, quá xa lạ rồi…”
Trình Vũ cũng không muốn suốt ngày bị kêu lên Chiến thần.
Rất khó chịu nha!