Chương 247
Hồ Tiêu sau khi bị Hữu Thủ làm nhục trước mặt mọi người, tính tình không hề bớt kiêu căng đi, ngược lại vẫn một vẻ không xem ai ra gì.
“Gì chứ? Sao lại nghe theo hắn? Chỉ là một con chó mà thôi, có quan trọng vậy không.”
“Hay chú quên tôi mới chính là Hồ thiếu, một kẻ ăn bám Hồ gia còn đứng đây chỉ dạy tôi làm gì sao?”
Nhìn dáng vẻ Dung Vị, Hồ Tiêu lại chướng mắt không thôi.
Hắn ta không thể hiểu đám lão già Hồ gia cùng người chú Hồ Lâm này cũng mình bị gì nữa.
Hồ gia cũng chưa suy tàn, từ khi nào cần mấy kẻ vô danh tiểu tốt này chứ.
“Hồ Tiêu! Bị người ta dạy dỗ tới mức mất mặt ngoài đường, còn chưa tỉnh ra sao?” Hồ Lâm tức giận.
Ông ta thừa biết cái đức hạnh của đứa cháu này, nếu không vì nó là hy vọng duy nhất của Hồ gia thì có thể ông ta cũng mặc kệ.
Lúc ông còn định nói gì đó thì đã thấy bóng dáng Hồ Cửu cùng Túc Trì đi vào buổi tiệc.
Hồ Tiêu theo tầm mắt ông nhìn lại, thấy Hồ Cửu thì nhận ra chính là người đi cùng kẻ điên kia.
“Chú, nhìn đi! Là nó, thằng khốn đó chính nó cùng một tên nữa đã sỉ nhục cháu.”
Hồ Lâm nhìn theo hướng Hồ Tiêu, hiển nhiên cũng hiểu ra vấn đề.
“Cháu chắc chắn mình không trêu chọc người ta chứ?”
Ông ta biết rõ, Hồ Cửu kia chán ghét Hồ gia, nhưng sẽ không vô cớ ra tay.
Huống hồ, hiện tại ông ta cũng không dám manh động mà ra tay với Hồ Cửu.
Ăn thiệt lần trước đủ để ông ta phải nhớ rõ.
“Người kia sao?” Dung Vị lại nhíu mày thật chặt.
Anh ta cho rằng bản thân tuy là con chó Hồ gia, nhưng chí ít cũng được như trợ lý Bác.
Dù là ở đâu, trong hoàn cảnh nào cũng sẽ có sự tôn trọng nhất định.
Chỉ là hiện giờ, Hồ Cửu có thể hiên ngang đi vào tiệc, còn anh ta? Lại chỉ có thể đi theo sự sắp xếp.
“Anh quen sao?” Hồ Tiêu cũng nhướng mày nhìn biểu cảm của Dung Vị.
Dung Vị nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó lại cúi đầu hơi liếc nhìn Hồ Lâm.
“Cũng không hẳn là quen.” Giọng nói hơi gượng gạo của Dung Vị làm cho Hồ Tiêu nghi hoặc.
Hắn tuy là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc hoàn toàn.
Ít nhất nhìn ra dáng vẻ Dung Vị vô cùng lúng túng khi gặp kẻ kia.
Trong đầu hắn ta chợt lóe lên một tia tự đắc có tính toán.
“Dung Vị phải không? Lúc nãy xem như tôi quá lời.”
“Anh xem đi, tôi cũng là vì bị sỉ nhục mà ra nông nỗi như vậy. Haizzz. Anh quen hay không quen cũng không sao, anh nghĩ xem nên làm gì để trừng trị hắn?”
Hồ Tiêu đổi thái độ với Dung Vị.
Nhìn thấy vậy Hồ Lâm có dự cảm không tốt.
“Hồ Tiêu! Người mà cháu muốn trừng trị đang đi với Túc Trì, thuộc Túc gia quân. Nếu như Túc Trì kia muốn cháu chết, Hồ gia có bao nhiêu thực lực cũng không cứu được!”