Chương 254
“Xem nào… ai làm người đó nhận. Ông nói xem đúng không?”
“Muốn tôi bỏ qua cũng được! Bảo Hồ thiếu đây xin lỗi tôi đi!”
Hữu Thủ vênh mặt hất hàm, muốn cho bọn người này hiểu một chút cái gì là bị người đè bẹp.
Hồ Tiêu nhíu mày nhìn Hữu Thủ, lại nhìn Hồ Lâm, hắn chưa từng phải xin lỗi ai.
Cho dù hắn làm sai đi nữa cũng có người giải quyết cho hắn, chưa lần nào hắn phải đích thân nhận lỗi, càng không nhận lỗi trước đông người.
“Hồ Tiêu! Nhanh! Xin lỗi đi!”
Hồ Lâm quát lớn.
Đừng đùa với những kẻ có thế lực lớn như vậy, nếu như Hồ Tiêu có thể giẫm đạp người khác, thì cũng sẽ có kẻ mạnh hơn giẫm đạp hắn.
Mà Hồ gia không thể bị kéo theo.
“Chú! Mặt mũi Hồ gia vứt đâu chứ? Đều là gia tộc lớn như nhau, có gì hơn nhau chứ?”
Hồ Tiêu không phục, cũng không theo lời chú mình.
Lại cò quay sang Hữu Thủ, ánh mắt tức giận nhìn tới.
“Cứ cho là tôi đâm phải anh, thì anh cũng làm nhục tôi giữa đường, xem như huề. Cần gì phải xin lỗi?”
“Chưa kể anh làm nhục tôi, tổn hại tôi chịu nhiều hơn anh chứ? Tôi còn chưa bắt anh xin lỗi là may mắn rồi mà.”
Hồ Tiêu vênh mặt hợp tình hợp lý mà nói.
Hắn ta cảm thấy chuyện đụng độ hay có xích mích là chuyện bình thường, giải quyết ổn thỏa là được, sao cứ phải làm quá lên chứ?
“Ồ. Đây là tôi cho các người cơ hội, chính các người không cần.”
Hắn ta cảm thấy chuyện đụng độ hay có xích mích là chuyện bình thường, giải quyết ổn thỏa là được, sao cứ phải làm quá lên chứ?
“Ồ. Đây là tôi cho các người cơ hội, chính các người không cần.”
Hữu Thủ lúc này tự đắc nói.
Mà Hồ Lâm thật sự muốn toát mồ hôi hột.
“Nghịch tử! Không muốn Hồ gia bị chôn theo thì mau xin lỗi.”
Ông ta quát lớn, ánh mắt như ra lệnh.
Dung Vị ở bên cạnh cũng run lên, anh ta làm sao biết được lại có một gia tộc bí ẩn còn quyền lực hơn đại gia tộc ở đây chứ.
“Cậu Hồ, nhanh nghe ông Hồ. Nếu là liên quan gia tộc, ông Hồ sẽ không như vậy.” Dung Vị nhỏ giọng khuyên nhủ.
Chát!
Hồ Tiêu vung tay tát mạnh vào mặt Dung Vị, khinh bỉ nhìn anh ta.
“Mày suy cho cùng chỉ là con chó của Hồ gia. Có tư cách gì lên tiếng chứ.”
Nhìn một màn này Hồ Cửu tuy nét mặt vẫn bình thản nhưng tay anh vô thức cầm chặt ly.
Dù sao người kia… cùng từng là anh em chí cốt.
Tuy nói là chấm dứt quan hệ, nhưng mà… con người thì làm sao tránh được cái gọi là tình nghĩa.
“Ông Hồ, ông xem đi! Tôi cũng không nhỏ mọn, không cần xin lỗi tôi, xin lỗi vị đứng cạnh bị anh ta tát là được rồi.”
Hữu Thủ chướng mắt Dung Vị, nhưng càng chướng mắt cái thái độ trịnh thượng kia của Hồ Tiêu.