Thần Long Ở Rể

Chương 27: Xem Thường





Hồ Cửu không sau khi phân phó xong, Hữu Thủ nhanh chóng đi đâu đó, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi chỉ cho các người…ừm mười phút.

Sau mười phút thì ngày mai sẽ không còn quán bar có tên X.O nữa.”
Nói xong Hồ Cửu ngồi xuống vị trí ban đầu.
“Vẫn là coca là hợp lý nhất.”
Tên phục vụ nghe câu này của Hồ Cửu, hắn lại có cảm giác như tam quan sụp đổ.
Phá một quán bar chỉ vì không có coca? Đây là đạo lý gì chứ?
Hồ Cửu tự nói xong lại quay sang tên phục vụ.
“Anh bạn, cậu chắc chắn là ở đây không có coca chứ?”
Ánh mắt Hồ Cửu sáng lên như chờ đợi, tên phục vụ nuốt nước bọt một cái.

Thực sự trong quán bar phải có coca sao? Sau chuyện này hắn sẽ cho người nhập nước ngọt các loại về.

Tránh các loại khách hàng như thế này thì hơn.

Nghĩ một hồi hắn lại lắc đầu, vẻ mặt như đớp phải ruồi bọ.
“Chậc, thật tiếc.”
Dáng vẻ của Hồ Cửu cứ như tiếc nuối một điều gì đó vô cùng quan trọng vậy.
“Bao nhiêu phút rồi nhỉ?”
Nghe hỏi như vậy, tên phục vụ trong lòng thầm cầu trời.
Nhưng vừa xong, một đám người đồ đen xông vào, tên nào cũng cao to lực lưỡng, khác xa với những tên giang hồ bặm trợn thường thấy.
Hồ Cửu cảm thấy tên Lão Trư này có phải làm giang hồ mà mơ mộng được làm quan không?
Vệ sĩ đồ đen, cao to có kỹ năng thường chỉ bảo vệ người nổi tiếng, giới quan chức hoặc đại gia tộc.

Lão Trư này xem ra cũng rất là xem trọng sĩ diện.
Một tên mặt sẹo đeo kính đen, nước da ngăm đen, vốn dĩ không hề phù hợp với bộ vest đen đỉnh đạc kia bước lên trước.
Hắn ta nhìn một lượt sau đó tức giận quay về phái Hồ Cửu quát lớn.
“Mày hôm nay đã định phải chết.

Còn là chết không toàn thây.”
Nhưng Hồ Cửu vẫn thản nhiên, hỏi một câu không hề liên quan.
“Các anh cảm thấy quán bar không có Coca thì cần tồn tại sao? Đó là nước uống phổ biến nha.”
Vừa nói Hồ Cửu vừa lắc đầu, cảm giác như có gì đó vô cùng đáng tiếc.
Tên phục vụ vẫn cảm thấy có phải Hồ Cửu thèm Coca đến điên rồi không?
Nhưng hắn vẫn lấy hết can đảm hét lớn.
“Sa đại ca, anh cứu em với.

Tên này đòi phá X.O của lão đại đó.”
Tên mặt sẹo kia là Sa đại ca, hắn nổi tiếng là đứng đâu đám đâm thuê chém mướn này.

Cũng là tâm đắc của Lão Trư.
“Sai rồi.

Phải nói cho đúng chứ.”
Hồ Cửu hơi nhíu mày lắc đầu, tỏ vẻ tên phục vụ kia đã nói sai ý mình.

“Phải nói là, nếu Lão Trư không đến, tôi mới sang bằng quán này.

Vậy…là ông ta không đến thật sao? Đáng tiếc thật.”
Lại là hành động lắc đầu như tiếc nuối, càng là tên Sa đại ca tức giận.
“Lão đại của tao không phải để mày hô to gọi nhỏ.”
“Ồ vậy sao? Nhưng ở đây không có Coca.

Mà bọn họ lại không quyết được, chỉ có thể tìm Lão Trư gì đó mà thôi.”
“Mày…”
Giọng điệu của Hồ Cửu như trêu tức Sa đại ca.
Tên phục vụ lại âm thầm kêu không ổn, tên này có vấn đề thần kinh sao?
Hắn chấp niệm một lon Coca tới vậy?
“Còn năm phút.

Nếu Lão Trư gì đó không đến, thì ngày mai ở thành phố Gia không hề tồn tại quán bar X.O nữa.”
Câu nói nhẹ nhàng của Hồ Cửu như một kích đánh vào lòng Sa đại ca.
Hắn trước giờ đâm chém ngang dọc cũng chưa từng thấy cái cớ gây sự vô lý đến vậy.
Thấy Hồ Cửu lại chỉ có một thân một mình thì lại càng cảm giác sỉ nhục, cả đám người không làm gì một tên oắt ôm.
“Mày nên cầu phúc cho bản thân đi.”
Sa đại ca vừa dứt lời đã ra hiệu cho tốp người áo đen đầu tiên tiếng lên.
Bọn họ cầm gậy, mã tấu hăm he xông tới chỗ Hồ Cửu, nhưng anh cũng không đứng dậy, động tác đánh đấm của anh vẫn giữ ở vị trí ngồi.
Từng tên nằm la liệt trên đất, nhìn tình trạng kia, không gãy tay cũng gãy chân, vô cùng thảm.
“Hừ, cũng có chút bản lĩnh.

Nhưng vào X.O gây chuyện thì dù mày là ai, chỉ có đường chết.”
Sa đại ca này trước giờ xông pha chưa từng phải gặp cảnh này, dù ra sao hôm nay phải lấy thể diện cho Lão Trư.
Nếu không ngày mai cả thành phố Gia đều sẽ cười vào mặt họ.
“Lên.”
Nhưng cũng lúc này, ánh sáng chói mắt rọi vào mặt đám người áo đen, một đoàn người mặc quân phục, trang bị khí giới đầy đủ nhanh chóng đi vào.
Dường như còn có tiếng trực thăng bên ngoài.

Sa đại ca trong lòng thầm thốt lên có gì đó không ổn.
Trước giờ cùng lắm chỉ là đến cảnh sát giải đi vài hôm Lão Trư lại lo cho họ ra ngoài.

Còn kia có khác gì lính đặc chủng đâu chứ, cần tới mức vậy sao?
Họ cũng không làm gì quá đáng nha.
“Thưa ngài, chúng tôi có mặt.”
Vị đội trưởng đội đặc công hành lễ quân đội với Hồ Cửu, những người ở đây đều tròn mắt, trong lòng tự cầu nhiều phúc.
Động tới người không nên động rồi.
“Trong vòng bao lâu có thể sang bằng cái quán này?”
Đội trưởng Ngụy nhìn kết cấu một chút, lại nghiêm giọng đáp.
“Không quá hai mươi phút.”
“Được, đem người kẻ này về căn cứ, giao cho Hữu Thủ, cậu ta biết phải làm gì.”
Hồ Cửu dừng một chút.
“Phá sập quán đi.

Tôi muốn sau hai mươi phút đây là một bãi đất trống sạch sẽ.”
Nói xong cũng không đợi đội trưởng Ngụy đáp lại, anh đứng lên đi thẳng.
“Tuân lệnh.”
Đội trưởng Ngụy làm động tác chào, sau đó gấp rút chuẩn bị mọi thứ.
Thật sự những tên kia nhanh chóng bị đưa đi không xót ai, bên này chưa quá mười phút đã oanh động từng đợt đổ xi măng đổ xuống.
Vẫn may vì trước đó sợ có người gây sự, các vị khách ở đây đã đi nơi khác, không có ai còn bên trong cả.
Lão Trư bên này khi nghe tin thì không tin tưởng lắm, làm sao trong hai mươi phút có thể dọn một tòa nhà đi được chứ?
“Đừng nói lời ngu ngốc.”
“Lão đại, là thật, anh tự đi xem xem, hiện tại quán bar X.O chỉ còn khu đất trống.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.