Thần Long Ở Rể

Chương 33: Bạch Lão Gia





Người đàn ông kia nhìn Lục Thạc bằng ánh mắt tìm tòi, cũng không hiện lên ý xấu, chỉ đơn giản muốn xem cô gái này là ai?
Hắn ta dường như chỉ thấy Lục Thạc đơn thuần, không giống người tâm cơ, trên người hoàn toàn không có dấu vết kết giới, cũng hạ xuống phòng bị.
“Xin lỗi vị tiểu thư đây mới đúng, tiểu thư là…” Hoàng Đàn lịch sự hỏi Lục Thạc.
Quả thực Hoàng Đàn cũng biết có người chuyển và khu biệt thự Nhật Hạ này, có thể ở đây không chỉ là có tiềm lực tài chính, mà phải là người có thân phận.
Vì cây cao đón gió, mà nhìn nữ chủ nhân biệt thự này có vẻ quá mức đơn thuần, không hề tâm cơ, hoặc là nói người trước mặt giả vờ quá mức cao siêu.
Nhưng Hoàng Đàn đánh giá một hồi thì cũng không nghĩ cô gái trước mặt có thể giả vờ được.
“Con gái, về rồi sao?” Lục Chỉ lúc này vừa mở cửa.
Ông nhìn thấy Hoàng Đàn đứng trước cửa thì hơi bất ngờ, người này quá lạ mặt, trên người lại toát lên vẻ thần bí khó có được.
“Đây là…” Lục Chỉ nhíu nhíu cái trán nhăn nheo của mình.
Bộ dạng Lục Chỉ hơi khắc khổ, lại thêm nhiều năm sống ở Lục gia bị họ coi thường, cúi đầu đã quen.

Nhìn ông cũng không có khí chất gì của hào môn, cũng chỉ là một ông lão bình thường không thể bình thường hơn.
“Chào ông, tôi chỉ là vô tình đi tới, vừa vặn đụng phải tiểu thư đây.


Tôi thành thật xin lỗi.” Hoàng Đàn cũng lịch sự lên tiếng.
Nhìn cha con hai người trước mặt không giống là kẻ tâm cơ, càng không giống là kẻ biết gì đó về kết giới cùng trận pháp.

Trong lòng Hoàng Đàn lại buông lỏng một chút, điều này có thể khẳng định kẻ cứu Bạch Thố cùng gia đình cô ta lại là một kẻ khác.
“Không sao cả.

Anh muốn tìm ai sao?” Lục Thạc nhìn Hoàng Đàn, cảm giác người đàn ông này có chút nguy hiểm.
Nhưng vì phép lịch sự, cô cũng không tiện đuổi người khác đi thẳng, cũng chỉ hỏi han lấy lệ.

Trong lòng cô hiện tại chỉ có hình ảnh Hồ Cửu đi cùng một cô gái khác.
“Không, tôi nhà tôi cũng ở khu này, chỉ là mới đi công tác xa về, thấy có hàng xóm mới nên có chút tò mò.” Hoàng Đàn lấy lý do vô cùng hợp lý, không thể bắt bẻ.
Lục Thạc cũng chỉ cười trừ cho qua, nghe đến hàng xóm thì lại nhẹ nhõm hơn, ít nhất cũng không ảnh hưởng gì.
“Vâng, rất vui được làm quen anh, tôi là Lục Thạc, đây là cha tôi.” Lục Thạc cũng nở nụ cười lấy lệ giới thiệu cho phép.
“Chào ông Lục, Lục tiểu thư, nếu đã làm quen sau này có gì giúp đỡ thêm.

Tôi xin phép còn có việc.” Hoàng Đàn cảm thấy những người này cũng không phải là mối quan tâm của hắn, nên cũng kiếm cớ rời đi nhanh chóng.
Hoàng Đàn thực sự muốn xem ai có gan lớn dám phá hủy kết giới hắn dày công xây dựng, còn mang đi người của hắn.
Trong lòng hắn dâng lên dự cảm không tốt, từ khi nào mà ở thành phố Gia lại có người ẩn thân lợi hại như vậy.

Trừ lão già Hắc Cảnh ra, thì sẽ không có ai ở đây am hiểu ẩn thuật cùng kết giới.
Nhưng lão già Hắc Cảnh kia từ lâu đã không màn sự đời, ẩn thân ở khu biệt thự nằm sâu trong núi cao trên núi Hàng.
Vậy thì có thể là ai?
Hoàng Đàn nhíu mày rời đi.
Lục Thạc nhìn bóng lưng người đàn ông kia, cảm thấy hắn ta thật kỳ quái.

Rõ ràng chỉ là xin lỗi đơn thuần, cô cứ cảm giác như chịu phải loại áp lực gì đó, Lục Chỉ cũng kéo con gái vào nhà, tránh cho bị người lúc nãy làm phiền.

“Cha, cha đọc tin tức chưa?” Lục Thạc cũng không nghĩ nhiều, hỏi thẳng cha mình.
“Có chuyện gì sao?” Lục Chỉ không hiểu hỏi lại.
“Dung Vị…là bị oan.

Báo chí đưa tin cả rồi, trong nay mai sẽ được phóng thích.” Lục Thạc như nghe được tin vui.
Cô cũng không biết tại sao bản thân lại vui khi nghe tin này, nhưng ít nhất tin tức này cũng là tin vui trong ngày của cô rồi.
Phía Lục gia vẫn luôn không bỏ qua cho cô cùng cha, suốt ngày đặt điều nói xấu, còn bóng gió với giới truyền thông rằng Lục Thạc cùng cha mình ăn cháo đá bát.
May mắn còn có Hào Danh Đạt danh đạt giúp đỡ, không những khuếch trương tên tuổi của cô.

Bây giờ cả thành phố này ai cũng biết cô chính là người của Sunny.
Chưa kể, Hào tổng còn dùng mọi cách đánh lại tin đồn nhảm, làm cho Lục gia thất bại nhục nhã.

Chỉ còn một bước cuối có thể hất ngã Lục gia thì Lục Thạc lại mềm lòng.
Suy cho cùng dù là cắt đứt tình thân thì dòng máu trong người cha và cô cũng là của Lục gia.

Cô cũng đề nghị Hào tổng vậy là đủ, mong anh ta giơ cao đánh khẽ.
Cứ nghĩ người làm ăn thường vì lợi ích, thật không ngờ, Hào tổng thế mà sảng khoái đồng ý, còn dặn dò cô phải chú ý sức khỏe.
Trong lòng cô lại có một chút ấm áp, lại nghĩ tới Hồ Cửu từ lúc quay về suốt ngày đi đâu đó, không hề có nhà, có khi cả đêm không về.

Bộ dạng thì vô cùng khó coi.
Lục Thạc trong lòng lại có chút so sánh.
Trong khi Lục Thạc còn đang cảm thấy ấm áp vì sự giúp đỡ của Hào tổng, phía bên này Hữu Thủ đã nhanh chóng hủy toàn bộ dữ liệu từ camera.
Khi Hoàng Đàn vừa tới phòng an ninh thì được tin tất cả dữ liệu lưu trữ đều bị hủy một cách khó tin.
“Hoàng tổng, chúng tôi không rõ vì sao, nhưng tất cả các thiết bị đều bị vô hiệu hóa như có ai điều khiển, các dữ liệu trong một tuần đều bị hủy.” Đội trưởng đội an ninh báo cáo lại với Hoàng Đàn.
“Trước đó, có theo dõi được ai là người vào biệt thự khi bụi gai không?” Hoàng Đàn nhíu mày càng chặt, giọng nói mang theo mấy phần tức giận.
“Dạ…lúc trước ở chỗ đó.


Hoàng tổng nói không cần quan sát, không cần camera nên…ở đó là góc chết.

Thường không thấy được.” Đội trưởng đội an ninh hơi lo sợ báo lại.
‘Chết tiết.” Hoàng Đàn tức giận
Đây là hắn tự bê đá đập chân mình.
Giam giữ Bạch Thố cùng người nhà của cô là điều không muốn ai biết, chính vì vậy khi thiết kế ra ma trận này, hắn đã hạn chế camera ở đó.
Chính hắn cũng tự tin sẽ không ai có khả năng phá hủy kết giới giam giữ của hắn, càng không ai có thực lực nhìn ra trận pháp kia.
Vậy mà, điều hắn không ngờ nhất lại đến.
Hoàng Đàn nhanh chóng ra khỏi phòng an ninh, quay về căn biệt thự của Bạch Thố.
Quan sát xung quanh, thực sự là cao thủ, dù hắn quan sát thế nào cũng không có chút dấu vết.
“Bạch Thố, cô đừng hòng thoát khỏi tôi.” Hoàng Đàn tức giận.
Hồ Cửu đã đưa Bạch Thố đến khu đóng quân của quân đội ở ngoại ô, Túc Trì đã chờ sẵn.
Đưa họ vào căn cứ mật ở núi Hàng.
“Thiết Soái! Mọi thứ đã chuẩn bị xong.” Túc Trì nhanh chóng báo cáo.
“Được, mở đường đi.” Hồ Cửu ra lệnh.
“Thiết Soái…cậu sao có thể là Thiết Soái?” Bạch Cư, ông nội của Bạch Thố thốt lên.
“Ông biết Thiết Soái?” Hồ Cửu nhíu mày hỏi.
“Ông ta ẩn cư rồi….” Bạch Cư nhíu mày đáp.
Hồ Cửu nhếch miệng cười không nói gì, Bạch Thố nhìn ông nội có chút kỳ lạ.
“Đây là…núi Hàng.” Bạch Cư thốt lên: “Sao có thể chứ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.