Thần Long Ở Rể

Chương 80: Hồ Gia





Hữu Thủ cảm nhận rõ sự nguy hiểm trên người Hồ Cửu, anh ta cảm nhận được uy áp này của Hồ Cửu chỉ thấy ở trên chiến trường, trong những lần sinh tử trong mảy may.
Chỉ là hiện tại, dù là Hồ gia có nhúng tay vào chuyện Dung Vị thì với tác phong của Hồ Cửu cũng sẽ từ từ mà chơi chết bọn họ.
Nhưng anh lại để người điều tra, Hồ gia cùng Hồ Cửu có quan hệ sao?
Nghĩ đến đây Hữu Thủ cũng không dám suy đoán lung tung, nếu như quả thực Hồ gia có quan hệ với Hồ Cửu vậy thì Hồ gia phen này xong rồi.
“Tôi sẽ cố gắng báo kết quả cho ngài.” Hữu Thủ cung kính, không còn bộ dạng đùa giỡn như thường ngày.
Anh ta biết rõ khi nào nên vui khi nào nên nghiêm túc, ở cạnh Hồ Cửu không phải chỉ mới một vài ngày, điều này anh ta nắm rõ.
“Đi đi.” Hồ Cửu xua xua tay, thu lại khí thế vừa rồi.
Anh ngồi trong phòng kín, tự mình ngẫm nghĩ một chút.

Dung Vị vừa ra tù thì Hồ gia cùng các gia tộc khác tham gia truy bắt người.

Hồ gia đang yên đang lành tìm anh, nếu như anh ta có thân phận khó nói thì với tác phong bọn người gia tộc danh giá kia chỉ có thể vứt bỏ mà thôi.
Bọn họ không thiếu một thành viên, mà người chú Hồ Lâm từ trên trời rơi xuống kia của anh cũng không hề có chút thành ý nào, dáng vẻ lúc nãy chính là bố thí.
“Tôi muốn xem là Hồ gia các người muốn gì.” Hồ Cửu nhếch mép bình tĩnh nói.
Hồ Lâm bên này sau khi an ổn về biệt thự ở thành phố Gia thì bắt đầu huy động nhân lực tìm tung tích Chiến thần cùng người thần bí mới nổi của thế giới ngầm.
Dù cho tra thế nào thì thông tin vẫn rất mờ nhạt, không có tiến triển gì cả.
“Chiến thần còn xem như là cơ mật, chúng ta không tra ra cũng thôi.

Nhưng người kia là ai chứ? Khuấy động đảo lộn mọi thứ, hiện tại hầu như các thế lực lớn ở thế giới ngầm đều theo người kia, nếu chúng ta không nhanh lên e là…”
Hồ Lâm nhíu mày, xoa xoa mi tâm, cảm giác có chút khó khăn.
Bao năm qua Hồ gia hưng thịnh không suy cũng là có lý do, người Hồ gia luôn ở trong Ban Chính trị, nếu không làm chính trị cũng là nắm giữ gia nghiệp lớn, khuếch trương thanh thế.
Mà để làm được vậy họ phải móc nối rất nhiều mối quan hệ, cả đen lẫn trắng.

Đừng nghĩ gia tộc lớn đều trong sạch, bọn họ ai mà không có úp ngửa bàn tay, đen trắng không quan trọng, mà cái chính là lợi ích lâu dài.
“Tuy tra không ra tung tích cụ thể, nhưng dấu vết để lại thì Chiến thần cùng người kia đều đang ở đây.” Tài xế Bác cẩn trọng báo.
“Chút tung tích đó không giúp được chúng ta là mấy.” Hồ Lâm vẫn không cảm thấy hài lòng.
Ông ta gõ gõ tay trên chiếc bàn trà, cảm giác vô cùng bế tắc.
“Đám người gia tộc khác đang muốn nổi lên, bọn họ trâm anh thế phiệt không ít.

Bên Vinh gia cũng đã hành động, Vinh tiểu thư bên đó cũng đã đính hôn với Trần thiếu của Trần gia.”
“Đều là gia tộc ngang hàng với Hồ gia, còn là liên hôn.

Một người nằm trong Ban Chính trị, một người là Chủ tịch tập đoàn quốc gia.


Cậu xem đi, chúng ta có ai?”
Hồ Lâm chán nản nói.
Không phải Hồ gia không có người, mà quả thực đời sau của Hồ gia xem như thụt lùi, không người tài giỏi, cũng không kẻ cầu tiến.
Hồ đại thiếu gia Hồ Tiêu thì ăn chơi trác táng, không vướng lùm xùm cũng nhờ người chú là ông đứng ra giải quyết hậu quả.
Còn những hàng con cháu khác sao? Không hy vọng!
Học vấn không cao, cũng không bằng người, kẻ được chút thông minh thì không thọ nổi.
“Hồ Tiêu bên kia còn duy trì được bao lâu tôi không rõ, nhưng cần tìm người làm thay nó mọi chuyện, tìm người nhận thay mọi thứ cho nó.

Nếu không tôi cần phải nhận Hồ Cửu về Hồ gia sao?”
Giọng nói lạnh băng của Hồ Lâm càng tàn nhẫn.
Nhận lại Hồ Cửu về Hồ gia trong thâm tâm ông ta cũng không mong muốn, chỉ là niệm tình chị gái đã mất, còn có gia tộc Hồ gia cần người đứng ra hứng mọi búa rìu dư luận.
Tất nhiên Hồ gia cũng sẽ đảm bảo cho người đó một đời không lo nghĩ, mà người có thể chỉ có Hồ Cửu.
Thân phận xấu hồ của Hồ Cửu bước vào Hồ gia, dù là điều tiếng xấu đi nữa, Hồ gia cũng sẽ xem đó là đứa cháu thất lạc được yêu thương chiều chuộng, còn dư luận thì chỉa mọi thứ về người cháu này.
Hồ Tiêu cùng những người khác không cần lo nghĩ, mà phía bên Ban Chính trị cũng không thể nắm thóp bọn họ.
“Liên lạc lại với Hồ Cửu đi.

Tôi tin nó chỉ một phút bốc đồng, chắc hiện tại cũng hối hận rồi.

Bước vào Hồ gia không phải ai cũng có thể, mà nó đang cần chúng ta.” Hồ Lâm chợt nhớ ra gì đó liền phân phó tài xế Bác.
“Anh ta vừa rồi có vẻ rất kiên quyết.” Tài xế Bác ngập ngừng nói.

Có lẽ Hồ Lâm ở Hồ gia quá lâu cảm giác ai cũng thua kém mình, còn tài xế Bác là kẻ hầu người hạ, nhìn Hồ Cửu liền có cảm giác phục tùng.

Mà cảm giác đó làm sao có trên người một kẻ không ra gì.
Trong lòng anh ta vẫn có chút lo lắng, thái độ của Hồ Cửu quá rõ ràng, không rõ tại sao Hồ Lâm vẫn kiên quyết như thế.
Nhưng lời ông chủ nói kẻ làm thuê như anh ta không thể nói ra được thành lời, chỉ có thể âm thầm gật đầu rồi đi làm việc.
Sau khi tài xế Bác ra ngoài, Hồ Lâm bấm điện thoại gọi cho ai đó.
“Anh cả, anh quản cho chặt Hồ Tiêu đi.

Bên này không mấy thuận lợi, nếu ở đó còn có chuyện thì em không chắc có thể xử lý được đâu.” Ông ta trầm giọng nói.
“Chú thì giỏi rồi, các lão tiền bối tin tưởng chú, giao việc cho chú, sao nào? Muốn lấn tới rồi? Muốn làm chủ Hồ gia?” Hồ Bách Nhân mỉa mai nói ở đầu dây bên kia.
“Hừ, anh cả! Nên nhớ tôi làm là vì ai? Tôi tranh cho tôi sao? Tôi có con cái sao? Anh nên tỉnh táo đi.” Hồ Lâm tức giận muốn quát.
“Chú nên nhớ vị trí của mình là tốt nhất.

Cá chết lưới rách, mấy lão già kia cũng không làm gì được tôi đâu.

Hồ Tiêu nó cũng không làm gì quá đáng, chú đừng nghĩ không có chú thì không ai lo được.” Hồ Bách Nhân không chịu yếu thế.
Hồ Lâm cũng không biết phải nói sao với người anh cả này, đây là hàm hồ quá đáng rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.