Thần Long Ở Rể

Chương 91: Bàn Tính





Trợ lý Bác bên này cũng không khó chịu, vẫn giữ thái độ khách khí.
“Cậu Hồ Cửu, Hồ gia nhân lực không thiếu, bớt hay hơn một người cũng không thành vấn đề gì cả.

Chỉ là… bỏ lỡ cơ hội quay về Hồ gia thì xem như cậu tự đánh mất tương lai của bản thân rồi”
Trong mắt trợ lý Bác, tuy Hồ gia không phải là đại gia tộc duy nhất, nhưng ít nhất đó cũng là một đại gia tộc.
Lời mời đưa ra, dù là những kẻ có quyền lực cũng xao động không ít, Hồ Cửu cũng chỉ là nhất thời sĩ diện mà thôi.
“Làm người Hồ gia, mà Hồ gia lại có thể nói bớt hay thêm đều như nhau? Tôi không hiểu đám ngu ngốc đó sao lại có thể trung tâm với các người.”
“Tôi cảnh cáo các người đừng làm phiền tôi cùng gia đình tôi.

Nếu không… hậu quả thế nào Hồ gia các người không gánh vác nổi.”
Nói xong Hồ Cửu cúp máy, cũng không muốn để trợ lý Bác nói thêm lời nào.

Đầu dây bên này, trợ lý Bác có chút bất ngờ, Hồ Cửu cúng đầu hơn mức hắn ta nghĩ.
Chưa kể, chuyện người của bọn họ truy đuổi Dung Vị bị xử lý tàn bạo, không chỉ vậy, bọn người các đại gia tộc khác cử đi cũng không hề có chút tin tức nào.
Phải biết rằng đám người kia dù là ai cũng là cao thủ hoặc sát thủ có tiếng tăm, không phải ai cũng có thể xử lý êm đẹp không chút tiếng gió như thế được.
“Cho người điều tra đi, đám người của chúng ta cử đi do ai ra tay.

Ngoại trừ đám người chặn đường lúc Dung Vị ra tù do Hồ Cửu xử lý ra thì còn có ai?”
Trợ lý Bác tuy không để Hồ Cửu vào mắt nhưng cũng cảm thấy anh có chút thực lực, có thể hạ sát tất cả những kẻ kia mà không mảy may thương tích.
Chỉ là còn những cao thủ khác thì sao? Hắn ta không tin cũng do Hồ Cửu làm, chắc chắn có người nhúng tay vào, mà mục đích cũng là công thức thần bí kia.
Một tên thuộc hạ của trợ lý Bác vâng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Ngài Hồ, Hồ Cửu bên kia rất khó xử lý.” Trợ lý Bác cung kính với Hồ Lâm.
“Người anh trai của của tôi không đợi được nữa rồi.

E là nếu không có công thức kia, cũng không có người chống đỡ thay đứa cháu kia, Hồ gia sẽ tụt dốc.” Hồ Lâm nhíu mày căng thẳng.
Dù là chuyện nào ông cũng chưa hoàn thành xong, các bậc trưởng lão của Hồ gia cũng thấy trong Hồ gia đều không có nhân tài.
Từ việc kinh doanh cho đến học hỏi những thứ khác như công phu cũng không có chút tiến triển.
“Hồ Cửu bên kia có thể thay thế người khác, nhân tài không thiếu.

Chỉ là niệm chút tình nghĩa cũ, nó không biết điều thì cứ mặc kệ nó.”
“Cậu tìm một kẻ có khả năng, có thể thay Hồ Tiêu xử lý mọi chuyện, công lao phải do Hồ Tiêu nhận.

Bên kia cố gắng kết nối với Chiến thần hoặc vị thần bí kia đi.

Còn có, tuyệt đối trung thành!”

Vừa suy nghĩ Hồ Lâm đã ra quyết định.
Tình thế Hồ gia hiện tại đã rơi xuống hạ phong, dường như đứng với các gia tộc khác cũng không còn ngang hàng, mà thấp hơn một bậc.
Đại hội bầu cử sắp tới, trưởng lão Hồ gia cũng vì chuyện này mà gấp rút để ông ta đi làm đại sự.
Đừng nói là chuyện này không xong sẽ ảnh hưởng Hồ gia, mà ngay cả ông cũng đừng mong vực dậy được thứ gì.
“Chiến thần tung tích đến đây thì mất, hầu như không ai biết.

Còn vị kia, chỉ có thể gặp được những người làm việc cho ngài ấy.

Hành tung rất cẩn trọng.”
“Còn tìm nhân tài… chẳng phải có một người…” Ánh mắt trợ lý Bác sáng lên.
“Ý cậu là…” Hồ Lâm chưa hiểu rõ, muốn trợ lý Bác giải thích rõ.
“Thay vì chúng ta truy bắt Dung Vị.

Tại sao không bảo vệ anh ta, không phải Dung Vị vừa là người tài giỏi, còn là người có công thức kia, tuy anh ta đã làm mất công thức chính….

Nhưng có gì không đảm bảo anh ta không thành công thêm một lần…” Trợ lý Bác ánh mắt âm hiểm nói.
Hồ Lâm nghe vậy cũng hơi trầm ngâm, không phải ông không nghĩ đến, mà chính là nếu để Dung Vị trong Hồ gia thì chẳng phải là họa.
Nên biết vì cái công thức kia mà các đại gia tộc, còn có nhiều thế lực khác muốn Dung Vị về nghiên cứu lại công thức kia.
Công thức kia vi diệu như vậy, phàm là người có tiền của địa vị ai mà không muốn.
Cả Hồ Lâm ông cũng động tâm rất nhiều.
“Dung Vị chịu sao? Nên nhớ trưởng lão chúng ta vì phát hiện chuyện này sớm, đi nhanh một bước cướp lấy công thức nghiên cứu lần hai, cuối cùng thì sao???”
“Vị ấy dến nay vẫn nằm bất động, không chết nhưng cũng không thể gọi là sống.


Các vị khác cũng chỉ là đang chống đỡ, Dung Vị vào Hồ gia thì đám người kia không phải đều nhắm vào Hồ gia?”
“Lúc đó Hồ gia lại có thêm vài kẻ thù thực lực.”
Hồ Lâm nhíu mày, quả thực việc đại gia tộc liên hiệp chủ yếu là vì không muốn là kẻ thù của các gia tộc khác.
Nếu một gia tộc nào đó có tư tâm, các gia tộc khác sẵn sàng liên kết mà phản công.
Phải nói rằng mất nhiều hơn được.
“Cũng không hẳn thế…”
“Chúng ta ngoài mặt cứ xem như là cùng các đại gia tộc truy đuổi.

Nhưng âm thầm bảo vệ, chỉ cần cẩn thận, không để ai điều tra được… Dung Vị bị đuổi cùng diệt tận, có một cọng rơm cứu mạng, còn không nương tựa chúng ta sao? Huống hồ anh ta còn cha mẹ phải lo…”
Trợ lý Bác đưa ra phương án không phải không có lý, hắn ta ở Hồ gia luôn được mệnh danh là Gia Cát Lượng sống.
Chính vì vậy, dù Hồ gia chưa có nhân tài trong tộc cũng không hề suy bại quá nhiều.
Cũng có rất nhiều gia tộc ngỏ ý mời hắn ta về với đãi ngộ vô cùng tốt, chỉ là Hồ gia có ơn với hắn ta.
“Nhưng Dung Vị bị chúng ta hành hạ như vậy… cậu ta còn toàn tâm với Hồ gia sao?” Hồ Lâm vẫn cảm thấy không yên tâm.
“Huống hồ, Hồ Cửu kia cũng có chút bản lĩnh…”
Hồ Lâm vẫn ái ngại.
- ----------
Mình hết bận rồi, sẽ ra đều chương nhé nhé.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.