Thần Ma Chi Mộ

Chương 230: Sự Chấn Kinh Của Điện Thần





Mạch Thúc vội vàng nở nụ cười, chắp tay nói: “Thật có lỗi với hai vị, hoành thánh thật phi thường sẽ lập tức mang đến hai vị, lập tức mang đến.

Vị Triệu lão sư này là khách quen của chúng tôi, hơn nữa vội vàng lên lớp, cho nên mới ăn trước.

Lần sau sẽ tới hai vị.”
Khổng Vi Vi đang vì tìm tin tức mà phát sầu, hiện tại nghe nói, không khỏi càng thêm tức giận: “Dựa vào cái gì chứ? Vậy mà cũng có chuyện đi sau đến trước à, hắn bận lên lớp, ta cũng bận đi phỏng vấn đây! Dựa vào cái gì mà hắn được ăn trước?”
Mạch Thúc chỉ cười khổ, sau đó không ngừng xin lỗi, thử bình tức cơn giận của vị kí giả xinh đẹp này.
Khách hàng là thượng đế, hắn làm loại tiểu chủ sinh ý này, không dám đắc tội, để khỏi làm hỏng chiêu bài của mình, đặc biệt là khách hàng này còn là một vị kí giả, vạn nhất làm đụng chạm tới cô, dẫn đến một bài báo có liên quan đến mặt vệ sinh gì đó, cái tiểu điếm này của hắn ắt phải đóng cửa.
Triệu Thụy nghe Khổng Vi Vi nói vậy, bèn cười cười, đem tô hoành thánh đẩy sang một bên, nói: “Xác thực là đã đi sau đến trước, đã như vậy, thế thì tô này cô ăn trước đi.”
Khổng Vi Vi nhìn nhìn hoành thánh trong tô, lại nhìn nhìn Triệu Thụy, không khỏi trợn tròn cặp mắt to: “Ngươi chẳng lẽ muốn ta ăn đồ thừa của ngươi?”
“Tôi đúng là nhân chí nghĩa tận, cô tự mình không nguyện ý ăn, vậy không trách được tôi, càng không nên trách ông chủ, cô nè, nên tiết kiệm khí lực, nghĩ xem làm sao phỏng vấn đi.” Triệu Thụy nói xong câu này, lại lôi cái tô trở về, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến như xung quanh không có ai.
Khổng Vi Vi bị Triệu Thụy trách móc một hồi, giận đến thiếu chút nữa cái mũi nhỏ lệch sang một bên, quai hàm nhịp như đánh trống, nửa ngày chưa nói được câu nào.

Mạch Thúc nhìn thấy trận thế này, không khỏi thầm kêu khổ một tiếng, thầm nghĩ Triệu lão sư sao lại thêm dầu vào lửa thế này? Đây không phải là muốn cái mạng già của hắn đó chứ?
Hắn bèn phát huy toàn bộ khả năng của mình, an ủi Khổng Vi Vi và anh nhà quay phim kia, đồng thời phân phó nhân viên phục vụ, kêu nhà bếp lập tức đưa hoành thánh lên.
Khổng Vi Vi tức giận phập phồng trừng trừng nhìn Triệu Thụy, trên trán đầy những đường vạch đen, đang chuẩn bị đấu tranh đến cùng với Triệu Thụy, hương vị dụ người của hoành thánh, hốt nhiên bay qua, không ngừng chui vào mũi cô.
Cơn đói trong bụng cô khó mà chịu nổi, phi thường không phối hợp kêu lên rột rột, tiếng như tiếng sấm, hấp dẫn ánh mắt của những khách hàng ăn hoành thánh khác.
Loại tình huống lúng túng đột nhiên xảy ra này, khiến khí thế của Khổng Vi Vi nhất thời tiết ra, mặt phấn hơi có chút phát hồng.
Cô chỉ đành ngượng ngập ngồi xuống, có chút phiền muộn bưng bát hoành thánh, bắt đầu há miệng ăn, trong lòng coi những hoành thánh này là Triệu Thụy, nghiến răng nghiến lợi tiêu diệt sạch từng cái một.
Mạch Thúc thấy một trường phong ba đã hóa giải vô hình như vậy, không khỏi âm thầm thở ra một hơi, ngầm kêu may mắn.
Hắn đi quanh một vòng trong tiệm hoành thánh, kêu gọi khách hàng, sau khi tìm ra chút rảnh, lại đến bên Triệu Thụy, lân la dụ dỗ.
“Đúng rồi, Triệu lão sư, Tử Vân Hoa Viên phát sinh một kiện hung án, anh có biết không?”
“Biết, phát sinh ở dưới tòa nhà tôi ở.” Triệu Thụy vừa ăn hoành thánh vừa cười nói: “Hiện tại ở dưới lầu vây đầy cảnh sát, ra khỏi cửa cũng khó khăn.”
“Thật sao, Triệu lão sư, thế đêm qua anh có nghe động tĩnh gì không?” Mạch Thúc hai mắt sáng lên, có chút bát quái hỏi.
Khổng Vi Vi đối với Triệu Thụy không có hảo cảm gì, vốn không muốn phản ứng.


Thế nhưng hiện tại nghe nói hung án phát sinh ở dưới tòa nhà mà Triệu Thụy ở, trong lòng lại có vài phần mong chờ, đầu thì cắm cúi nhỏ nhẻ ăn, nhưng đôi tai như thạch anh, lại giỏng lên, không bỏ qua một điểm tin tức nào.
Anh quay phim bên cạnh Khổng Vi Vi, ném ánh mắt có chút ngạc nhiên lên người Triệu Thụy, kì vọng hắn có thể tiết lộ ra một tia manh mối có giá trị.
“Không có, tôi hôm qua quá mệt, ngủ rất sâu, cái gì cũng không nghe.” Triệu Thụy cười cười, qua loa một câu.
Một điểm hi vọng mới vừa nổi lên trong lòng Khổng Vi Vi, lập tức vỡ tan như bọt nước.
Đang lúc thất vọng, Mạch Thúc đột nhiên thần thần bí bí cười, nhỏ giọng nói một câu: “Thế nhưng, tôi lại nghe được một ít tin đồn đó!”
“Tinh đồn? Tin đồn gì?” Khổng Vi Vi tâm tình giống như một chiếc xe chạy qua núi, lúc lên lúc xuống, cô lúc này nhịn không nổi, vội vàng hỏi một câu.
Mạch Thúc nhìn cô một cái, cười hề hề, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe người ta nói a! Đêm qua ngoại trừ mấy người chết ở đó, dường như còn có một người thần bí mang mặt nạ bạc, đã xuất hiện qua ở hiện trường.

Với lại tôi còn nghe nói, người mang mặt nạ bạc ấy cuối cùng li khai khỏi hiện trường.”
“Ông nghe ai nói?” Triệu Thụy hơi giật mình, không ngờ hành động đêm qua còn có người phát hiện.
“Lão Kiều, cũng là một hộ ở Tử Vân Hoa Viên, làm thủy lợi, sáng sớm này tới ăn chỗ tôi nói.


Bất quá, ông ta dây có hơi trễ, chỉ là lờ mờ láng máng nhìn thấy người mang mặt nạ bạc, từ chỗ xa chớp một cái phóng tới, nhưng người ta rốt cuộc làm cái gì, lại hoàn toàn không biết, đúng rồi, lão Kiều ở cách chỗ anh không xa lắm, Triệu lão sư, anh có biết không?”
“Không biết.” Triệu Thụy yên tâm lại, nhàn nhạt nói một câu, đã không nhìn thấy quá trình chiến đấu cụ thể, thế thì không có quan hệ gì, ai có thể khẳng định lão Kiều đều nói thật cả? Vạn nhất là nhìn lầm thì sao? Nửa đêm canh ba từ trên giường bò dậy, nhìn nhầm cũng rất bình thường.
Bất quá, Khổng Vi Vi ngồi bên trái Triệu Thụy, lại lộ ra thần sắc hứng thú.
Tuy cô cũng cảm thấy, tin đồn này không nhất định phi thường đáng tin, thế nhưng có manh mối, cũng còn tốt hơn nhiều so với không có manh mối.
“Người mang mặt nạ bạc…”
Khổng Vi Vi lầm bầm tự nói một câu, nhớ lại cái tên này, âm thầm hạ định quyết tâm, nếu như quả thật có người kiểu này, nhất định phải moi ra thân phận của hắn.
Thanh âm của cô rất nhỏ, bất quá Triệu Thụy vẫn nghe được một rõ hai ràng.
Triệu Thụy nhìn Khổng Vi Vi trịnh trọng trang nghiêm như vậy, trong lòng có chút buồn cười, cũng không để ý làm gì.
Bởi vì, không quản cô thực tập kí giả này truy tra kiểu gì, muốn moi ra thân phận thực của hắn, thế thì trên cơ bản là không khả thi lắm, hồi trước ở Đông An, hắc bạch lưỡng đạo sục sạo toàn thành, cũng đều không thể tra ra thận phận của hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mĩ quốc New York, tầng cao nhất của tòa nhà Đế Quốc.
Tổng tài Điện Thần công ti Hải Lặc ngồi trong phòng tổng tài rộng lớn, vừa uống whisky, vừa nhìn biển mây mênh mang bên ngoài cửa sổ, tâm tình thập phần không tệ.
Hắn vui vẻ khi công tác làm xong, uống sơ một chén, thư giãn một lúc áp lực tích lũy cả ngày, chuyện này đối với thân tâm đều có chỗ tốt.
Rượu trong chén đã còn không nhiều, hắn chuẩn bị sau khi uống xong, liền tan sở về nhà.

Đúng vào lúc này, chiếc blackberry của hắn bỗng kêu lên, cảnh báo hắn một bưu kiện mã hóa cực kì trọng yếu đã được gửi tới.
Hải Lặc hơi cau mày, thời khắc nhàn nhã thế này bị quấy rầy, thật không phải là một chuyện khiến người ta vui thích.
Bất quá, hắn rất nhanh điều chỉnh tâm tình, mạnh mẽ áp chế sự không vui trong lòng, móc điện thoại ra, chuẩn bị xem xét bưu kiện.
Làm tổng tài Điện Thần công ti, công tác vĩnh viễn được đặt lên hàng đầu tiên.
Bưu kiện mở ra, Hải Lặc cẩn thận mà nhanh nhẹn đem nội dung của bưu kiện đọc qua một lần, thần sắc trên mặt đầu tiên là chấn kinh, sau đó là thất vọng, sau đó là phẫn nộ, cuối cùng biến thành hoàn toàn không có bất cứ biểu tình gì.
Hắn cầm bưu kiện này cẩn thận mỗi chữ đọc hai lần, sau khi xác định không có nhìn sai, mở ngăn mật trong bàn làm việc, bấm một cái nút màu hồng.
Qua một lúc, vách bên trái của phòng làm việc trượt ra hai bên, Điện Thần công ti Chiến Chùy kế hoạch tổng công trình sư Bỉ Đắc, từ bên trong bước ra.
“Hải Lặc, ông kiếm tôi có chuyện gì? Tôi đang bận lắm đó!” Bỉ Đắc đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, có chút bất mãn oán trách một câu.
Tuy tổng tài Điện Thần công ti Hải Lặc trong mắt tuyệt đại đa số người, đều là đối tượng tôn kính và sợ sệt, thế nhưng làm tổng công trình sư của Chiến Chùy kế hoạch, thiên tài tuyệt đối trên phương diện vũ khí sinh vật Bỉ Đắc, lại tịnh không có cảm giác như vậy.
Sự thật, ngược lại Hải Lặc vị cao quyền trọng, đối với Bỉ Đắc càng tôn trọng một ít.
Bất quá, Bỉ Đắc rất nhanh phát hiện, thần sắc Hải Lặc hôm nay tựa hồ có chút không thoải mái lắm, hắn bèn hạ giọng xuống, dò hỏi: “Hải Lặc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Tôi vừa tiếp được một tin tình báo do bên tình báo nội bộ của công ti truyền lại.” Hải Lặc thần tình nghiêm trọng trầm giọng nói “Ngũ cấp cơ nhân chiến sĩ chúng ta phái ra, trong khi chấp hành nhiệm vụ, đã bị người ta tiêu diệt rồi.”
Bỉ Đắc ngẩn ra, trên mặt lộ ra thần sắc chấn kinh, qua một lúc, mới lớn giọng vẻ không thể tin được: “Há! Không thể nào! Đó đúng là ngũ cấp Cơ Nhân Chiến Sĩ mà hơn ngàn nhân viên kĩ thuật bộ môn chúng tôi, mất mười năm thời gian, phí vô số tiền bạc mới điều chế thành công a! Làm sao có thể bị người ta dễ dàng giết chết như vầy! Đoạn thời gian này, chúng tôi đưa ngũ cấp cơ nhân chiến sĩ còn lại đến Afganistan, tiến hành kiểm tra chiến tranh bí mật, trong đoạn thời gian cực ngắn, hắn đã phá hủy mười phân chi tổ chức, đánh chết trên ba trăm phần tử khủng bố, bắt sống trên ngàn người làm tù binh, phá hủy hơn hai mươi xe tăng và các lại xe quân dụng! Chiến lực cường đại như vậy, làm sao mạc danh kì diệu bị người ta giải quyết! Lạy chúa tôi, đây thật là thấy quỷ rồi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.