Thần Ma Chi Mộ

Chương 236: Hảo Hảo Đàm Đàm





Lễ khánh thành vẫn náo động như cũ, nhưng Triệu Thụy lại cảm thấy, những thứ này phi thường xa cách, giống như ở xa ngoài ngàn dặm.
Tất cả sức chú ý của hắn đều tập trung lên người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh trong lễ cắt băng khánh thành.
Hắn tuy đã dự liệu, người này là một cường giả hiếm thấy, nhưng không ngờ là, người này lại nhạy bén như vậy, hắn bất quá cẩn thận đánh giá mấy cái, liền bị phát hiện! (ít quá há! – lsqk)
Trong lòng Triệu Thụy lúc này lại hoài nghi, một vị cường giả phương tây như vầy, vì sao đột nhiên lại đến Đông Hồ?
Nếu như Đông Hồ là một đại đô thị cấp quốc tế, thế thì một vị cường giả như vầy đến, đó tịnh không có chuyện gì để kinh dị.

Bởi vì, đại đô thị quốc tế, vốn là nơi các loại văn hóa, các loại tôn giáo xung đột với nhau.
Thế nhưng, Đông Hồ chỉ là một thành thị cỡ từ vừa tới nhỏ, linh khí uẩn hàm của thành thị cũng không đặc biệt nồng đậm, đừng nói là cường giả phương tây, đến đông phương tu chân giả và yêu ma quỷ quái cũng cực kì ít thấy.
Một vị tây phương cường giả như vầy, lấy thân phận người phụ trách một chi nhánh công ty nước ngoài để đến Đông Hồ, chuyện này không thể không khiến người ta nghi ngờ.
Triệu Thụy trong đầu nhanh chóng chuyển qua mấy ý niệm, đột nhiên nghĩ đến, người này phải chăng cùng thuộc một tập đoàn với những tên cướp trong ngân hàng kiếp án?
Bởi vì, bốn tên cướp ngân hàng đều là cố dong binh nước ngoài!
Mục quang Triệu Thụy chớp một cái, cảm thấy rất có khả năng, sự thật, vào thời điểm nhạy cảm này, muốn không suy đoán như vậy cũng khó.
Các ý niệm trôi qua trong đầu Triệu Thụy, mục quang giao tiếp với nam tử tóc vàng đó, cũng vẻn vẹn chỉ một cái chớp mắt.
Hắn rất nhanh di chuyển ánh mắt, làm ra bộ dạng như không có chuyện gì, hai tay đút vào túi áo, không gấp không chậm rời đi.

Vị tây phương cường giả tóc vàng đó cũng không có truy kích, chỉ là ánh mắt chăm chú khóa chặt bóng lưng của Triệu Thụy, khóe môi lộ ra một nụ cười khiến người ta phải suy nghĩ.
“Bá Đức tiên sinh tôn kính, ông nhìn thấy cái gì vậy?” Lâm Vạn Dương cảm thấy nam tử tóc vàng này tựa hồ có chút mất tập trung, liền nhắc nhở một câu “Ông nên cắt băng đi.”
Bá Đức nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: “Ta vừa nhìn thấy một thằng cha thú vị.

Xem ra, chuyến này ta đến Đông Hồ cũng không quá nhàm chán.”
Bá Đức nói tiếng Trung, bất quá mười phần trúc trắc, bởi vi, đây đều là hắn học gấp trước khi đến Trung Quốc, trong khoảng thời gian ngắn có thể nói đến trình độ này, đã là phi thường không tệ rồi.
“Một thằng cha thú vị?” Lâm Vạn Dương ngớ ra, liền đó trở nên khẩn trương “Không lẽ, ông vừa nhìn thấy người mang mặt nạ bạc?”
“Há? Hắn có phải là người mang mặt nạ bạc không, ta có thể không biết, ta chỉ biết, thằng cha này tựa hồ rất lợi hại.” Bá Đức nhún nhún vai nói.
Sau lễ khánh thành, Bá Đức cũng xã giao với những khách khứa đến dự một hồi, sau đó liền trực tiếp trở về phòng làm việc, hắn đối với những thứ này thật không hứng thú gì.
Kì thật, mở công ti này, cũng bất quá là để che đậy thân phận của hắn, làm cho hành động của hắn ở Đông Hồ thuận tiện thêm thôi.

Từ sau khi Đông Hồ liên tiếp xảy ra mấy vụ đại án, sự kiểm tra của cảnh sát đối với nhân viên công chức từ bên ngoài tới đã biến thành phi thường nghiêm cách, cho dù là nhân sĩ quốc tịch nước ngoài cũng không ngoại lệ.
Mang một cái danh là tổng kinh lý của công ti nước ngoài, hành động của hắn ở Đông Hồ liền thuận lợi hơn rất nhiều.
Bá Đức vừa tiến vào phòng làm việc, Lâm Vạn Dương đã nhanh chóng tiến vào theo.


Bá Đức là đặc phái nhân viên của tổng bộ Điện Thần công ti ở New York phái ra, hắn tự nhiên không dám có nửa điểm chậm trễ.
Từ sau cái đêm hắn thấy La Tân biến thân thành người sói, hắn đã phi thường rõ ràng, đặc phái nhân viên đến từ tổng bộ New York, lần sau càng cổ quái, biến thái hơn lần trước.

Tuy Bá Đức này nhìn hòa hòa khí khí, không hại tới ai, bất quá, thực tế ra sao, chẳng ai biết được.
“Bá Đức tiên sinh, có chuyện tôi không biết có nên hỏi không?” vừa bước vào cửa, Lâm Vạn Dương lộ ra một nụ cười nịnh nọt hỏi.
“Chuyện gì? Ngươi cứ việc hỏi đi.” Bá Đức ngồi trên ghế dành cho chủ, hai chân bắt chéo gác trên bàn làm việc, sau đó nói.
Lâm Vạn Dương dò hỏi: “Tôi muốn biết, ông bao giờ chuẩn bị, chuẩn bị động thủ với mẹ con Vân Phương?”
Lâm Vạn Dương trong lòng hy vọng, Bá Đức động thủ càng sớm càng tốt, bởi vì, hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, vị ôn thần này, cũng có thể rời Đông Hồ sớm một chút, cuộc sống của hắn, cũng liền dễ chịu hơn rất nhiều.
“Vì sao phải động thủ với bọn họ?” Bá Đức mười ngón tay đan vào nhau, nhìn hắn hỏi lại.
Lâm Vạn Dương hơi ngẩn ra: “Bởi vì, bọn họ ở trên danh sách ám sát, nằm ở vị trí đầu a!”
Bá Đức nhếch nhếch miệng, lộ vẻ khinh thường không chút che đậy: “Cái danh sách ám sát đó, là của người hợp tác trước với ngươi lập ra.

Ta vì sao phải làm theo? Nói thật, dùng cách ám sát để giải quyết vấn đề, đúng là kế hoạch ngu xuẩn, cũng chỉ có tên đần độn tứ chi phát đạt, tôn sùng bạo lực đó mới lập ra kế hoạch như vậy! Mục đích của chúng ta là tìm kiếm Huyết Thủy Tinh, chứ không phải đem người giết sạch cả, rõ chưa? Tìm ra Huyết Thủy Tinh, đó mới là trọng điểm!”

“Đúng, đúng!” Lâm Vạn Dương vội vàng gật đầu phụ họa, sau đó cẩn thận dè dặt đề xuất kiến nghị của mình “Bất quá, theo điều tra của chúng tôi, Huyết Thủy Tinh rất có khả năng nằm trong tay của mấy con tin trong vụ cướp ngân hàng, mà mẹ con Vân Phương, lại là hiềm nghi rất lớn a!”
“Một người bình thường, cần Huyết Thủy Tinh làm gì?” Bá Đức nhạt nhẽo nói “Ta ngược lại cảm thấy, người mang mặt nạ bạc thần bí đó rất đáng nghi ngờ, bời vì hắn từng xuất hiện qua trong vụ cướp ngân hàng, hơn nữa còn giải quyết sạch bốn tên cướp.”
Lâm Vạn Dương cười khổ một cái: “Người mang mặt nạ bạc đó thần xuất quỷ một, chẳng phải tìm không được hắn sao.”
“Chuyện đó cũng không chắc.” Bá Đức lắc lắc mũi bàn chân “Ngươi kiếm cho ta tư liệu về mẹ con Vân Phương và những bạn bè thân thiết của họ, tìm cho hết ra, ta cần phải nghiên cứu thật kĩ một lần.”
“Vâng!” Lâm Vạn Dương vội vàng đáp ứng một tiếng, sau đó xoay người đi chuẩn bị.
Lâm Vạn Dương hiệu suất rất cao, đến chiều hôm sau, tư liệu về những người bên cạnh Vân Phương và Vân Liên, đã chuẩn bị tốt toàn bộ, đưa đến bên cạnh Bá Đức.
Bá Đức tịnh không có xem kĩ, chỉ liếc mắt qua một lần, xem những tấm ánh, những cái tên.
Lúc hắn lật đến phần tư liệu thứ bảy, động tác của hắn đột nhiên ngừng lại, mắt nhìn lên một tấm ảnh, khóe môi lộ ra một tia cười: “Nguyên lai, ngươi kêu là Triệu Thụy.”
~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi Bá Đức đang ở trong phòng làm việc, tra xét tư liệu của Triệu Thụy, Triệu Thụy đã dạy xong một ngày học, chuẩn bị cùng Vân Phương tan học về nhà.
“Vị Khổng kí giả đó, lúc này còn kiếm cô không?” Triệu Thụy vừa đi men theo lớp học vừa tán gẫu với Vân Phương.
Vân Phương có chút bất lực gật gật đầu: “Có lúc cũng quay lại, nhưng không có tới tấp như hồi trước.”
“Cô ta quả thật là kiên nhẫn miệt mài a!” Triệu Thụy không khỏi cười.
“Tôi cũng thấy vậy.” Vân Phương lắc lắc đầu, tựa hồ không có biện pháp gì với Khổng Vi Vi, “Đúng rồi, Triệu lão sư, tối nay anh có thời gian không? Bằng hữu cho tôi ba vé coi phim, bất quá nhà tôi chỉ có hai người, nếu anh có hứng thú, đừng ngại đi cùng đi, thế nào?”
Vừa nói, cô vừa rút từ trong túi áo ra tấm vé xem phim, đưa sang cạnh Triệu Thụy.
“Mời tôi đi xem phim?” Triệu Thụy nhìn khuôn mặt thành thục mĩ diễm của Vân Phương, hơi có chút bất ngờ.
Mĩ nhân xinh đẹp thế này mời hắn đi xem phim, chính là có rất nhiều hàm ý.

Vân Phương ánh mắt có chút né tránh, trên đôi gò má trắng nõn như ngọc, nhuộm lên một vầng hồng mỏng, giống như quả đào mật chín mọng, khiến người ta tim đập thình thịch.
“Vân Liên phi thường hi vọng anh đi, cho nên…” cô lấy cớ cho mình, thanh âm tựa hồ không có sức lực gì.
“Tôi đi!”
Triệu Thụy cười cười, duỗi tay ra, tiếp lấy vé xem phim.
Vân Phương có chút khó xử, lại có chút thích thú nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi còn phải đón Vân Liên tan học, đi trước đây.”
Triệu Thụy chính mình cũng có chút việc cần làm, bèn gật đầu nói: “Thế chúng ta đến tối gặp lại.”
Cáo biệt với Vân Phương, ra khỏi cổng trường, đang chuẩn bị đón xe về nhà, quả tim Triệu Thụy đột nhiên nhảy lên, phát điềm cảnh báo.
Hắn nhạy bén nhận ra, ở phụ cận hắn, đã xuất hiện một tồn tại cực kì nguy hiểm!
Hắn chầm chậm quay đầu lại, nhìn qua bên phải, liền nhìn thấy một nam tử nước ngoài tóc vàng mắt xanh, dáng vẻ anh tuấn, đang mang một vẻ mặt tươi cười từ bên kia đường cái bước về phía hắn.
“Ông là Triệu Thụy tiên sinh à?” Nam tử nước ngoài bước tới gần hắn, cười hỏi một câu.
Triệu Thụy trong hai mắt đầy vẻ cảnh giác, chân khí trong cơ thể đã đề thăng tới mức tối cao, nhưng trên mặt lại xuân phong hòa hú, ôn hòa thân thiết: “Không sai, đúng là tôi, xin hỏi ông kiếm tôi có chuyện gì?”
“Tôi kêu là Bá Đức, tôi nhớ hôm qua, chúng ta đã gặp qua.” Bá Đức lễ nghi chu đáo, nét cười lộ rõ “Kì thật cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn tìm ông tán dóc, không biết, ông có thời gian không?”
Ánh mắt Triệu Thụy xoay chuyển mấy vòng trên mặt Bá Đức, không biết hắn đến cùng là có chủ ý gì.
Triệu Thụy trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, tuy Bá Đức này lai lịch bất minh, là một vị cường giả, nhưng hắn cũng tịnh không sợ sệt.
Thế là, hắn cười cười, chậm chạp nói: “Tốt, thế thì chúng ta tìm một chỗ, hảo hảo đàm đàm.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.