Thần Ma Chi Mộ

Chương 284: Quyết Chiến 10





Gió hồ mùa đông không ngừng hây hẩy, trên mặt Động Đình Hồ sóng không ngừng nhấp nhô.

Cho dù thời tiết nắng ráo, nhưng cũng không cách nào phòng chống, cũng không cách nào loại trừ hàn ý buốt xương ấy.

Ba vị lão tổ tông Thi gia lơ lửng cách mặt hồ gần ngàn mét, sắc mặt nghiêm túc.

Triệu Thụy ở cách họ khoảng năm trăm mét, khống chế Thị Huyết ma đao, sát khí xung thiên.

Một đôi thủy điểu kết bạn từ xa bay lại, dường như cũng bị sát khí cuồng mãnh chấn nhiếp, sợ hãi đập cánh, đổi hướng bay, cố sức tránh xa.

Ba vị lão tổ tông của Thi gia đứng đối diện với Triệu Thụy như vậy, cảm thấy áp lực mà mình phải chịu càng lúc càng lớn, ưu thế cũng càng lúc càng mất đi.

Bọn họ không khỏi có chút hoảng sợ.

Loại tình huống này nếu như cứ kéo dài, bọn họ sẽ càng lúc càng bất lợi! Hy vọng thủ thắng, cũng càng lúc càng mờ mịt!
Thi Thận trước giờ vốn thận trọng, lúc này cũng không chờ đợi nổi nữa, lão trầm giọng nói một câu với hai huynh đệ: “Nam Đẩu tử lôi chú! Tam Tinh liên châu!” (lsqk: ta thấy hai câu mà?)
Nói xong, nắm chặt tử điện phi kiếm, múa tít lên, trong miệng bắt đầu ngâm tụng chú văn.

Thi Trí và Thi Cương ngầm gật đầu, hiểu rõ ý tứ của lão, cũng đều theo đó mà múa tít phi kiếm, bắt đầu làm phép.

Ba thanh trường kiếm lấp lánh ánh chớp, vạch ra từng quỹ tích màu tím trên không, rất là bắt mắt.

Triệu Thụy vừa thấy ba người làm phép, liền biết ba lão họ Thi này sắp tung ra Tam Tinh liên châu.

Đã từng có kinh nghiệm chiến đấu trước đó, hắn tự nhiên sẽ không để ba lão thuận lợi phát động Tam Tinh liên châu.

Ba vị Xuất Khiếu kì cường giả, liên thủ phát động pháp thuật cỡ Tam Tinh liên châu, uy lực tương đối đáng sợ.


Triệu Thụy cho rằng, cho dù mình không thể ngăn ba lão làm phép, cũng phải gây thêm phiền phức cho mấy lão, để mấy lão ăn phải một ít vị đắng, giảm bớt lực lượng của mấy lão.

Triệu Thụy đề khởi chân khí trong đan điền, ngưng tụ trong bàn tay, sau đó trút hết toàn bộ vào Thị Huyết ma đao.

Thị Huyết ma đao trong chớp mắt bắn ra ánh sáng chói mắt hơn trước, từ từ bay lên, giống như một vầng huyết nguyệt mới mọc, tranh sáng với mặt trời!
Tia sáng mãnh liệt thậm chí còn nhuộm hồng cả tầng mây trên trời!
“Oa! Đó là chuyện gì vậy?”
“Sao giữa ban ngày lại xuất hiện ánh trăng, mà lại là một vầng trăng non màu đỏ? Đúng là giống y như bị nhuộm máu vậy!”
Những ngư dân đang chèo thuyền trên mặt hồ, phát hiện ra dị biến trên không, không khỏi phát ra tiếng kêu kinh ngạc, ngẩng đầu lên, bắt đầu hiếu kì quan sát.

“Đúng rồi! Cái mặt trăng đó vậy mà lại dám tranh với mặt trời! Đúng là cổ quái! Ta sống nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy mặt trăng màu máu à!”
“Không hay rồi! Mặt trăng non màu máu, là điềm chẳng lành à! Chúng ta vẫn nên tránh xa nó một chút, khỏi phải đại họa lâm đầu đó!” Lão ngư dân đối với tất cả những điều chưa biết này, cảm thấy sợ hãi, đưa ra ý kiến.

Đề nghị này được những người khác đồng ý rất nhanh.

Bởi vì vầng trăng non màu máu này thật quá cổ quái, khiến người ta trong lòng lo lắng chẳng yên, cho dù không tin quỷ thần, tránh xa một chút cũng không có gì sai.

Nhất thời, phàm là nơi có ánh trăng màu máu che phủ, ngư dân ào ào tránh né, khiến vùng đó thành vùng cấm tuyệt đối!
Sự thật, chính nhờ hành động sáng suốt này, mới khiến những ngư dân đó tránh khỏi một trường tai họa.

Nếu không, cho dù bọn họ không bị ánh sáng do huyết nguyệt tán phát hút hết máu trong người, biến thành xác khô, cũng bị ảnh hưởng bởi trận chiến đấu kinh thiên mà thuyền vỡ người chết.

Đám ngư dân trong lúc vô ý tránh thoát khỏi ánh trăng hút máu do huyết nguyệt phát ra.

Thế nhưng, ba vị lão tổ tông của Thi gia đang làm phép, chuẩn bị phát động Tam Tinh liên châu, lại đích xác đắm chìm trong ánh trăng hút máu ấy.

Bọn họ cảm thấy hết sức rõ ràng, máu tươi trong cơ thể mình đang cấp tốc mất đi, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn đêm qua!

Ba người biết, thời gian còn lại của bọn họ đã không còn nhiều, nếu như máu huyết tiếp tục mất đi, thế thì không cần tới nửa phút, bọn họ đã biến thành cái xác khô!
Cho dù bản thân ở trong hoàn cảnh nguy hiểm cực độ, bọn họ lại không hề có ý ngừng làm phép, vội vàng né tránh.

Bởi vì bọn họ rõ ràng hơn ai hết, một khi tránh né, bọn họ sẽ mất hết tiên cơ, mất đi cơ hội xoay chuyển tình thế, hoàn toàn bị Triệu Thụy áp chế, trực tiếp đánh bại!
Con đường duy nhất của bọn họ, chính là tiếp tục làm phép, khởi động Tam Tinh liên châu.

Với thực lực của bọn họ, liên thủ thi triển ra tam tinh liên châu, ắt hẳn có thể bức Triệu Thụy phòng ngự, ngừng bắn ra ánh trăng hút máu!
Ba vị lão tổ tông của Thi gia đều hạ quyết tâm, liều mạng để máu mình bị huyết nguyệt hút đi, để cho da mình nhanh chóng khô quắt.

Bọn họ chỉ nhất tâm nhất ý vung vẩy tử điện phi kiếm, ngâm tụng chú văn để hoàn thành pháp thuật.

Dưới sự làm phép của bọn họ, chín lôi cầu to lớn phân biệt được ba người ngưng tụ ra.

Sau đó, dưới sự điều khiển của phép thuật, chín quả lôi cầu ấy phân biệt tiến hành dung hợp, hình thành ba quả tử điện lôi cầu thể tích to lớn hơn, uy thế cuồng mãnh hơn!
Từng luồng sét tím to mập, thỉnh thoảng bắn ra từ trong lôi cầu, thanh thế kinh người.

“Tam Tinh liên châu!”
Ba vị lão tổ tông của Thi gia đồng thời quát lớn, ba thanh Tử điện phi kiếm đồng thời chỉ vào Triệu Thụy.

Ba quả tử điện lôi cầu thể tích to lớn ấy bỗng nổ tung ra, biến ra gần ngàn con tử sắc điện long bắn ra, mang theo tiếng sét ầm ầm, phô thiên cái địa bổ tới Triệu Thụy.

Nếu như là đêm qua, khi Triệu Thụy còn chưa tiến vào Luyện Thần trung kì, đối diện với điện long li chi lít chít xông tới, Triệu Thụy khẳng định sẽ bó tay hết cách, chỉ có bỏ chạy mất dép.

Nhưng bây giờ, tình huống đã hoàn toán khác trước.

Hắn không tránh không né, mà chụp vào hư không một cái.


Ánh trăng chói mắt màu máu đầy trời lập tức ngưng tụ lại, ngưng tụ trong tay hắn thành một cái huyết sắc quang nhận hình bán nguyệt to lớn!
Chờ đến khi những con điện long ấy từ bốn phương tám hướng bổ tới gần, Triệu Thụy điên cuồng hét lên một tiếng, vung mạnh một cái.

Chỉ thấy huyết sắc quang nhận to lớn ấy khuấy lên một luồng cuồng phong hung mãnh, cuốn một phần ba tử sắc điện long vào đó.

Cơ hồ trong chớp mắt, tiếng nổ đùng đoàng lốp bốp liên tục vang lên.

Những con tử sắc điện long bị cuốn vào đó, toàn bộ đều bị nổ tung, giống như bị quái thú kì dị thôn phệ, biến mất vô ảnh vô tung.

Triệu Thụy một đao tiêu diệt một nửa số điện long, liền lật cổ tay, tiếp tục càn quét tới.

Lại có hai ba trăm con tử sắc điện long bị nổ tan tành.

Sau ba đao liên tục, Tam Tinh liên châu mà ba vị lão tổ tông Thi gia liên thủ thi triển, đã bị Triệu Thụy phá bỏ hoàn toàn, hơn nữa, Triệu Thụy còn chưa dùng đến Đệ nhị nguyên thần!
Ba vị lão tổ tông của Thi gia không khỏi kinh hoàng thất sắc, đưa mắt nhìn nhau.

Triệu Thụy chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một ngày, thực lực lại tăng đến bước này, thực khiến bọn họ cảm thấy khó tưởng tượng nổi!
Sự kinh hãi của bọn họ còn chưa tiêu biến trong lòng, Triệu Thụy đã quát lớn một tiếng, khống chế tử sắc quang nhận to lớn, hung ác chém tới ba người.

Ba lão họ Thi sợ hãi la lên một tiếng, vội vàng tránh ra xung quanh, không dám chính diện chống đỡ một kích cuồng mãnh tuyệt luân này.

“Ầm”
Quang nhận từ trên rơi xuống, chém vào mặt Động Đình Hồ.

Cột nước cao mấy chục mét liền bắn lên, xông thẳng về phía chân trời.

Một đao không trúng, Triệu Thụy tịnh không dừng lại, mà khống chế huyết sắc quang nhận tiếp tục tiến công, không ngừng truy sát ba vị lão tổ tông Thi gia.

Ba người Thi Thận không cách gì chống cự, bị quang nhận cuồng mãnh bức cho nhếch nhác hết cỡ, chạy trốn khắp nơi.

Rất không dễ dàng, ba người mới tụ tập được một chỗ.


Nhưng bộ dạng nhếch nhác ấy, đến tự bọn họ trông thấy, cũng cảm thấy không còn mặt mũi.

“Chẳng biết đêm qua trên người Triệu Thụy xảy ra chuyện gì, thực lực của hắn đột phi mãnh tiến, nếu như ba người bọn ta lại liên thủ thi triển Tam Tinh liên châu, cũng không phải là đối thủ của hắn!”
Thi Thận trừng trừng nhìn Triệu Thụy sát khí đằng đằng cách đó không xa, nói.

“Không sai, nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta chết chắc không cần nghi ngờ!” Thi Trí cơ hồ không cần suy nghĩ, gật đầu phụ họa.

Thi Cương có chút bó tay hỏi: “Thế chúng ta phải làm sao? Tam tinh liên châu đã là cực hạn thi pháp của chúng ta rồi! Với thực lực của chúng ta, quả thật không thể thi triển Tứ tinh liên châu.


“Không sai, thực lực đơn thể của chúng ta đúng là không thể thi triển tứ tinh liên châu.

Thế nhưng, tam tinh liên châu của chúng ta tiến hành dung hợp lần thứ hai, uy lực tuyệt đối sẽ to hơn nhiều so với Tứ tinh liên châu!”
“Dung hợp lần thứ hai!” Thi Cương hít một hơi khí lạnh.

Cái kêu là dung hợp lần thứ hai, là chỉ ba người bọn họ, dùng tử điện lôi cầu sau khi Tam Tinh liên châu, tiến hành một lần nữa, dung hợp thành một vật kềnh càng to lớn với uy lực khủng bố hơn!
Đây là tổ tiên của Thi gia, vì đột phá hạn chế về tố chất của tự thân, tụ tập lực lượng nhiều người trong nhà, mà thi triển ra một môn chung cực pháp thuật.

Lần dung hợp thứ hai nếu thành công được, uy lực tuyệt đối khủng bố.

Phải biết, tối cường giả trong lịch sử Thi gia, mới tu luyện đến cảnh giới Lục tinh liên châu, đã bị phản phệ mà chết.

Thế nhưng, nếu như ba người bọn họ nếu có thể thành công đem Tam Tinh liên châu dung hợp lần thứ hai, đó là chín quả lôi cầu tiến hành dung hợp.

Uy lực cho dù không bằng được cửu tinh liên châu, nhưng so với Tứ tinh liên châu thì lớn hơn nhiều.

Bất quá, pháp thuật dung hợp lần thứ hai này, từ trước đến nay chỉ dừng lại ở giai đoạn ý tưởng, vẻn vẹn chỉ có làm mấy lần thực nghiệm.

Hơn nữa, mỗi lần thực nghiệm, đều cuối cùng thất bại, rốt cuộc tổn thất mấy vị Thi gia cường giả.

Thi Thận đề xuất ý kiến này, cũng coi như được ăn cả, ngã về không!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.