Thần Ma Chi Mộ

Chương 309-310



Chương 309: Kẻ Hạ Độc


“Lừa tiền?”
Triệu Thụy hơi nhếch mép, lộ ra một nụ cười, trong nụ cười đầy vẻ khinh thường.
Với tiền bạc, thực lực của hắn, còn phải đi lừa tiền sao?
“Ta chỉ nói ra phán đoán của ta, còn tin hay không là chuyện của các ngươi.”
“Chúng ta đương nhiên không tin.” Tạ Đông Lăng cười lạnh một tiếng “Tên giang hồ lừa bịp ngươi đừng mong moi một phân tiền từ chỗ bọn ta, mau thu thập đồ đạc cút đi!”
Triệu Thụy thấy hắn nói khó nghe, trong lòng liền dâng lên một cổ nộ khí, hai mắt tinh mang chớp lên, uy thế lăng lệ liền từ trên thân tán phát ra, ép tới Tạ Đông Lăng!
Tạ Đông Lăng chỉ cảm thấy một cổ uy áp cường đại tuyệt luân, như thủy triều ép tới hắn, khiến hắn cơ hồ nghẹt thở!
Hắn không khỏi sợ hãi thất sắc, không ngờ tên bác sĩ bình thường này đột nhiên như biến thành người khác, tán phát ra khí thế uy nghiêm cuồng mãnh thế này, giống như ma thần cao cao tại thượng, làm chúng sinh sợ hãi!
Hắn căn bản không cách nào kháng cự uy thế kiểu này!
Triệu Thụy thấy Tạ Đông Lăng như người chết đuối, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hơi cảm thấy an ủi, hắn không muốn quá bộc lộ thân phận của mình, bèn nhanh chóng thu khí thế lại.
Tất cả đều xảy ra ngắn ngủi trong chớp mắt, ngoại trừ Tạ Đông Lăng không ai nhận ra.
Tạ Đông Lăng chỉ cảm thấy cổ uy áp làm người ta gần như không hít thở hay cử động được, đột nhiên lại biến mất không thấy đâu!
Hắn vội vàng nặng nề thở dốc, rồi kinh nghi bất định đánh giá Triệu Thụy cẩn thận.
Tạ Đông Lăng phát hiện, Triệu Thụy tựa hồ giống như bình thường, tịnh không có thay đổi gì, hoàn toàn không giống người có thể tán phát uy thế to lớn như vậy.
Điều này khiến Tạ Đông Lăng không khỏi nghi hoặc, bắt đầu hoài nghi, mình vừa rồi có phải bị ảo giác không.
Vương bá tịnh không chú ý đến sắc mặt của Tạ Đông Lăng, nãy giờ lão đang suy nghĩ, chẩn đoán của Triệu Thụy có thật sự đáng tin không.

Suy nghĩ một hồi, lão mới hỏi Triệu Thụy: “Triệu bác sĩ, chúng tôi trước đây đã mời không ít danh y, dùng thiết bị kiểm tra, tịnh không phát hiện dấu hiệu lão gia nhà chúng tôi trúng độc.”
“Có một số độc dược rất kì đặc, tịnh không dễ bị người ta dò ra.” Triệu Thụy rất tùy ý nói “Ngoài ra, những bác sĩ ông mời đó, cũng không làm tình hình Tạ tiên sinh tốt lên, đúng không?”
Vương bá im lặng, lão cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ rất lâu, sau cùng chậm chạp nói: “Triệu bác sĩ đã nói vậy, thế, tôi tôn trọng ý kiến chuyên môn của Triệu bác sĩ.”
“Ông tin lời tên giang hồ du y này?” Tạ Đông Lăng hiển nhiên không tiếp thụ giáo huấn vừa rồi, âm điệu không khỏi nâng cao lên mấy bậc “Chú tôi làm sao trúng độc được? Ai hạ độc chú tôi chứ!”
Vương bá sâu sắc nhìn hắn một cái rồi nói: “Ai hạ độc, chúng ta sẽ từ từ điều tra.

Thế nhưng, việc khẩn cấp hiện nay là trị khỏi cho lão gia, để lão gia khôi phục khỏe mạnh.”
Nói xong cũng không đếm xỉa đến Tạ Đông Lăng mặt mày trắng bệch, quay đầu nói với Triệu Thụy: “Triệu bác sĩ, kịch độc trong cơ thể lão gia chúng tôi, rốt cuộc đã lan đến mức nào rồi? Ổng còn có thể chống cự được bao lâu?”
Triệu Thụy thành thật trả lời: “Nếu không trị liệu, ông ấy tối đa sống được năm ngày nữa.”
Sắc mặt Vương bá hơi biến đổi, không ngờ tình hình Tạ Trung Đình đã ác liệt đến mức này.
“Triệu bác sĩ, ngài có nắm chắc trị khỏi cho lão gia nhà chúng tôi không?”
“Có.” Triệu Thụy gật gật đầu “Nhưng phải cho tôi thời gian, loại kịch độc mạn tính này rất ít thấy, tôi phải tốn một chút thời gian phối chế thuốc giải độc.”
Vương bá có chút khẩn trương hỏi: “Thế ngài cần bao nhiêu thời gian?”
“Nếu nhanh thì nửa ngày, còn chậm thì khó nói.

Chủ yếu là tài liệu phối chế thuốc giải độc tịnh không dễ kiếm.”
Vương bá hơi khom người với Triệu Thụy, nói: “Vậy thì kính nhờ Triệu bác sĩ rồi.

Nếu ngài có thể trị khỏi bệnh cho lão gia nhà chúng tôi, Tạ gia nhất định sẽ trọng tạ.”
“Tôi sẽ làm hết sức.” Triệu Thụy nói xong, đầu cũng không quay lại, đi thẳng ra khỏi phòng.
Lúc Triệu Thụy rời khỏi khách sạn, đã là đêm khuya, Tôn Tiểu Lan sớm đã trở về khu tập thể nhân viên bệnh viện.
Triệu Thụy bèn trực tiếp trở về nhà trọ ở Húc Huy Hoa Đình của mình.
Về nhà trọ rồi, hắn liền lấy Cửu Cung Xuyên Không Lệnh từ trong Càn Khôn giới chỉ ra.
Thuốc giải độc hắn phối chế còn thiếu không ít dược tài, đại khái chỉ có ở Thiên Phúc ảo cảnh mới mua được.
Trút chân khí vào Cửu Cung Xuyên Không Lệnh, lệnh bài liền khởi động, phát sinh ra một cổ hấp lực cường đại, một tia thần niệm của hắn bị hút vào trong.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy mình xuyên qua biển mây mênh mông, rơi trên Huyền Không Đảo.
Thiên Phúc ảo cảnh dường như không có đêm đen, tuy bên ngoài đã gần rạng sáng, nhưng trên Huyền Không Đảo vẫn mặt trời rực rỡ, mây trắng lững lờ, quảng trường đá trắng rộng lớn vẫn đông đúc những người, vĩnh viễn náo nhiệt như vậy.
Triệu Thụy xuyên qua quảng trường, đến cửa hàng của Đan Đỉnh Phái.
Trong này có tài liệu mà hắn cần.
Phi thường trùng hợp, Đan Đỉnh Phái đệ nhị cường giả Phong Tang Tử vừa khéo đang ở trong cửa hàng.
Triệu Thụy trong lòng mừng rỡ, bởi vì hắn từng tiếp xúc với Phong Tang Tử, coi như là người quen, muốn mua tài liệu từ Đan Đỉnh Phái cũng ít trở ngại hơn rất nhiều.
Tiến vào cửa hàng, chào hỏi Phong Tang Tử, chuyện trò mấy câu, Triệu Thụy liền trực tiếp nói ra ý định của mình.
Phong Tang Tử phi thường sảng khoái, nguyện ý bán tài liệu mà Triệu Thụy cần ra.

Kêu đệ tử Đan Đỉnh Phái lấy những tài liệu cần thiết trong tủ thuốc ra, gói riêng từng loại xong, đưa đến cạnh Triệu Thụy, Phong Tang Tử dường như bỗng nhớ ra chuyện gì, đột nhiên nói: “Mấy thứ thiên tài địa bảo này cũng không phải thứ hiếm lạ gì.

Bất quá, tôi nhớ, mấy thứ này phối hợp lại, hình như là thuốc giải một loại kịch độc mà.”
Triệu Thụy gật gật đầu, cũng không phủ nhận: “Ông nói không sai, tôi phối hợp mấy thứ dược tài này, là giúp người giải một loại kịch độc mạn tính.

Đúng rồi, ông biết loại độc này kêu là gì không?”
“A? Ngươi đến tên thuốc độc cũng không biết, mà dám phối chế thuốc giải?” Phong Tang Tử lộ vẻ giật mình: “Thế ngươi phối chế làm sao?”
“Ặc… Tôi chỉ nhất thời quên tên, chỉ nhớ phối phương thôi.” Triệu Thụy bịa đặt qua loa.

“Đúng rồi, loại kịch độc mạn tính đó, rốt cuộc là tên gì?”
“Loại độc đó kêu là Thất Tuyệt Đoạt Mệnh, dùng bảy loại thực vật động vật quý hiếm có độc, luyện chế mà ra, vô vị vô hình, khó lóng phát hiện, hơn nữa có tính đánh lừa cực mạnh, người trúng độc thậm chí cũng không biết mình đã trúng độc.

Loại độc này cực kì kịch liệt, tu chân giả tu vi hơi thấp một chút đều khó bề chống cự.

Loại Thất Tuyệt Đoạt Mệnh này là sáng tạo độc đáo của Thần Vu giáo, bọn chúng cũng rất hay dùng.

Ta đoán kẻ hạ độc này, chỉ sợ là vu sư trong Thần Vu giáo.

Nếu quả thật như vậy, ta kiến nghị ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện này, bởi vì Thần Vu giáo đó vu thuật ngụy bí mạc trắc, cường giả trong giáo đông đảo, hơn nữa còn nhỏ nhen thù vặt, ngươi phá hoại chuyện tốt của chúng, bọn chúng tất nhiên ghi khắc ngươi trong lòng, liều mạng trả thù, không chết không thôi!”
“Thì ra là vu sư của Thần Vu giáo!”

Triệu Thụy nhớ lại lúc trước tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh từng gặp vu sư của Thần Vu giáo.
Lúc đó những tu chân giả đó, đúng là tỏ ra chán ghét và sợ hãi đối với vu sư của Thần Vu giáo.
Đến Phong Tang Tử thân phận Đan Đỉnh Phái đệ nhị nhân cao quý, mà đối với Thần Vu giáo còn kiêng dè như vậy, điều đó nói lên rằng, thế lực của Thần Vu giáo tương đối đáng sợ.
Chỉ là, vu sư của Thần Vu giáo vì sao phải làm vậy?
Có phải có ai đó đứng phía sau giật dây không?
Đây đều là những câu đố chưa có lời giải.
Thân phận trước mắt của Triệu Thụy chỉ là bác sĩ một phòng mạch nhỏ, cũng không muốn làm Phúc Nhĩ Ma Tư, đi tìm hiểu tới cùng, nhiệm vụ của hắn chỉ là giải độc cho Tạ Trung Đình, cứu sống lão.
Còn như sau này thế nào, không phải thuộc phạm vi quan tâm của hắn.
“Đưa những dược tài đó cho tôi đi.” Triệu Thụy cười nói.
“Quả thật muốn nhúng tay vào sao?”
“Đúng đó! Tôi đã đáp ứng người ta, sao có thể vì sợ thế lực của Thần Vu giáo mà thất tín chứ?” Triệu Thụy lạnh nhạt giải thích “Lại nói, cho dù tôi giải được độc, Thần Vu giáo có tìm tôi làm phiền không, cũng khó nói lắm!”
Phong Tang Tử thấy hắn kiên quyết cũng hết cách, bèn không nói nhiều, đưa những dược tài cần thiết đó cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy dùng tiên thạch tính tiền xong, rồi mang những dược tài đó rời Thiên Phúc ảo cảnh, trở về phòng trọ.
Triệu Thụy không chậm trễ phút giây nào, hắn lấy Ngũ Phương luyện thần lô ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, rồi bỏ những vị thiên tài địa bảo ấy vào Luyện Thần lô, trút chân khí vào, đốt lửa lò lên.
Triệu Thụy cẩn thận khống chế lửa lò, để lửa lò không quá mạnh hoặc không đủ, làm cho luyện đan thất bại.
Sau bốn tiếng đồng hồ khổ cực luyện chế, thuốc giải Thất Tuyệt Đoạt Mệnh cuối cùng cũng luyện chế xong.
Triệu Thụy lấy viên đan dược màu đỏ lửa đó ra khỏi lò, để trong tay cẩn thận quan sát một hồi, rồi mang đang dược đến Trung Đình đại khách sạn.
Tuy nói Tạ Trung Đình sinh mệnh còn mấy ngày nữa mới hết, nhưng thuốc giải độc này đưa sớm vẫn tốt hơn.

Chương 310

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.