Thần Ma Chi Mộ

Chương 312: Giải Quyết





“Ta chỉ là một bác sĩ bình thường của một phòng mạch nhỏ.”
Triệu Thụy mỉm cười đưa tay ra cướp lấy cây súng, rồi giống như vê quả thị, hết sức tùy ý vê thành một khối tròn, rồi vứt khối sắt vụn đó sang một bên.
Bác sĩ bình thường của một phòng mạch nhỏ?
Ánh mắt Khâu Loan rơi trên khẩu súng bị vò thành hình cầu, chỉ cảm thấy cổ họng khô rang.
Một bác sĩ bình thường có được lực lượng khủng bố như vầy sao?
Đúng là nói đùa!
Khâu Loan hoàn toàn không thể tin lời giải thích này.
Hắn cho rằng Triệu Thụy tịnh không muốn để lộ thân phận của mình.
Sắc mặt Khâu Loan càng thêm khó coi.
Bởi vì, rất có thể Triệu Thụy vì tiếp tục ẩn tàng thân phận của mình, không chút do dự diệt trừ hắn!
Khâu Loan len lén lật cổ tay, một con dao găm quân dụng từ trong tay áo rơi vào tay hắn.
Tuy nói hắn đối với việc mình có thể dùng dao găm giết được Triệu Thụy không có nửa phần tin tưởng.
Nhưng với tính cách của hắn, tịnh không khoanh tay chờ chết.
Cử động nho nhỏ này tịnh không lọt khỏi mắt Triệu Thụy.
Triệu Thụy hơi nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc, hắn tịnh không nói ra, mà lạnh nhạt hỏi: “Ta hỏi lại lần nữa, là ai phái ngươi đến đây giết ta?”
“Ta nói, ta nói hết, nhưng ngươi phải đảm bảo, ta khai ra ông chủ ta, ngươi phải tha cho ta một con đường sống.” Khâu Loan nhẹ nhàng bước lên trước một bước, rút ngắn cự ly với Triệu Thụy.

“Tốt, ta đảm bảo.” Triệu Thụy không chút do dự đáp ứng.
Khâu Loan lại bước lên trước một bước, thân nghiêng ra trước, rút ngắn cự ly với Triệu Thụy.

Lúc này, Triệu Thụy đã hoàn toàn nằm trong phạm vi tiến công tốt nhất của Khâu Loan.
“Ông chủ ta là Tạ Đông Lăng, hắn đã tự mình hạ lệnh, ta phải tới đây giết ngươi!”
Nói đến đây, sắc mặt Khâu Loan đột nhiên biến đổi, hai mắt hung quang chớp lên, nghiến răng quát: “Ngươi đi chết đi!”
Tay phải nắm chặt dao găm vung mạnh về phía Triệu Thụy, toàn lực đâm vào bụng dưới Triệu Thụy!
“Xẹt” một tiếng vang lên, dao găm phi thường thuận lợi cắm vào người Triệu Thụy!
Thành công rồi!
Hắn cuối cùng đã tiêu diệt được tên này!
Trong lòng Khâu Loan dâng lên một trận cuồng hỉ!
Nơi hắn đâm trúng là nơi yếu hại của thân thể người.
Trúng một dao này, chỉ cần là con người, đều sẽ chết chắc!
Khâu Loan kích động đến mức thân thể hơi run lên.
Quá thuận lợi rồi!
Thật là quá thuận lợi rồi!
Cả quá trình, thuận lợi gần như khiến hắn khó mà tin nổi!
Hắn đã chạy thoát khỏi chỗ chết, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao!
Trong lúc Khâu Loan hoan hỉ muốn điên, Triệu Thụy đôt nhiên mỉm cười chậm rãi mở miệng nói: “Đây là một kích cuối cùng của ngươi đó hả? Lực đạo thật quá yếu, làm ta có chút thất vọng!”
Nụ cười trên mặt Khâu Loan dường như bị đóng băng trong chớp mắt, đông cứng trên mặt.
Hắn bỗng phát hiện, cây dao găm bén nhọn vô cùng, từng nhuốm không biết bao nhiêu máu tươi ấy, lại bị chầm chậm đẩy ra!
Hắn cúi đầu nhìn, trên mũi dao không có nửa vết máu!
Khâu Loan sợ hãi thất sắc, trong lòng trầm mạnh xuống, như từ trên dỉnh núi cao rơi thẳng xuống vực sâu không đáy.

Hắn biết, mình đã hoàn toàn xong hết rồi.
“Phi thường cảm tạ ngươi đã nói cho ta tên ông chủ của các ngươi.” Trên mặt Triệu Thụy lộ ra nụ cười chế nhạo “Để khen thưởng ngươi, ta quyết định không giết ngươi, chỉ ném ngươi từ tầng 15 xuống! Còn như ngươi có chết không, vậy phải xem vào vận khí của ngươi rồi.”
Nói xong, hắn xòe năm ngón tay ra, chân khí cường đại cuộn trào ra, cuốn Khâu Loan đi.
Khâu Loan chỉ cảm thấy một cổ sức mạnh vô hình xông tới trước mặt, cường đại đến mức khiến hắn không cách nào chống cự!
Hắn triệt để mất đi quyền khống chế đối với bản thân, đừng nói động đậy, đến thanh âm cũng không cách nào phát ra!
Khâu Loan kinh hãi vô cùng nhìn Triệu Thụy, hắn đột nhiên phát hiện, người trẻ tuổi đứng trong bóng tối trước mặt này, đúng là giống như ác ma cường đại khủng bố!
Triệu Thụy dùng chân khí khống chế thân thể Khâu Loan, tay trái phẩy nhẹ một cái, cửa sổ phòng khách tự động mở ra.
“Chúc ngươi may mắn.”
Triệu Thụy ôn hòa mỉm cười chúc phúc một câu, rồi rung tay một cái, thân hình to lớn của Khâu Loan giống như một quả bóng da bay ra khỏi cửa sổ.
Khâu Loan vạch một đường cong trong đêm đen, rơi lên đường cái bên ngoài Húc Huy Hoa Đình.

Lúc hắn sắp rơi xuống đất, một chiếc xe chở cát chạy nhanh như gió phóng qua, nặng nề va vào thân thể hắn, tông cho hắn văng thẳng mười mấy mét, rồi lại cán qua thân thể hắn.
Khâu Loan không chút động đậy nằm trên đất, rất hiển nhiên là đã chết.
Tên tài xế xe chở cát ấy thấy xảy ra án mạng , không dám ngừng xe mà lại tăng thêm tốc độ, nhanh như chớp biến mất.
Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, rồi đóng cửa sổ lại, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Hắn trở về giường, không lập tức ngủ ngay, mà suy nghĩ xem phải giải quyết Tạ Đông Lăng thế nào.
Tạ Đông Lăng phái người giết hắn, chỉ có thể có một nguyên nhân, đó là vì hắn khu trừ chất độc mạn tính trong người Tạ Trung Đình.
Điều đó cũng có nghĩa, chất độc Tạ Trung Đình trúng, là do Tạ Đông Lăng hạ.

Triệu Thụy trước nay là người có ân báo ân, có oán báo oán, Tạ Đông Lăng đã phái người đến ám sát hắn, hắn tự nhiên cũng không cần khách khí với Tạ Đông Lăng.
Bất quá, vấn đề bây giờ là hắn tịnh không biết Tạ Đông Lăng ở đâu, cho dù hắn dùng Đệ nhị nguyên thần, muốn tìm Tạ Đông Lăng trong cả thành phố Thương Hải này cũng phải tốn một đoạn thời gian dài, một buổi tối chỉ sợ không đủ.
Triệu Thụy đột nhiên hối hận, hắn cảm thấy vừa rồi lẽ ra mình không nên giết Khâu Loan nhanh thế, chí ít cũng phái bắt Khâu Loan nói ra chỗ ở của Tạ Đông Lăng.

Bất quá, bây giờ hối hận cũng chẳng được gì, chỉ còn cách để ngày mai điều tra.
Trong lòng đã có dự định, Triệu Thụy nằm xuống ngủ, chuẩn bị ngày mai khám bệnh xong sẽ đi điều tra cẩn thận.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Thụy như thường lệ đến phòng mạch.
Do hôm nay không có ai đến sớm xếp hàng, nên hắn cũng tương đối rảnh rỗi.
Ngồi trong phòng mạch một lúc, uống mấy chén trà, Hồ Cương chủ tiệm đĩa bên cạnh vén tấm màn trắng bước vào.
“Ồ, hiếm nha, hôm nay lại rảnh vậy.” Hồ Cương cười nói.
“Đúng đó, thật là khó có.

Tùy tiện ngồi đi.” Triệu Thụy chào hỏi hắn.
Hồ Cương rất quen Triệu Thụy, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ghế.
“Đúng rồi, Triệu Thụy, ngươi bây giờ ở Húc Huy Hoa Đình sao?”
“Không sai, sao vậy?” Triệu Thụy hỏi lại.
“Hôm nay lúc ta mới dậy, xem tin tức buổi sáng, nói trên con đường lớn bên ngoài Húc Huy Hoa Đình xảy ra tai nạn giao thông, có người bị tông chết.”
“Há? Thật sao? Đêm qua lúc ta đang ngủ, nghe hình như bên ngoài có tiếng còi cảnh sát, thì ra là tai nạn giao thông à!” Triệu Thụy làm như không biết gì cười nói.
“Đúng rồi! Đó khẳng định là cảnh sát giao thông đi điều tra.” Hồ Cương vỗ đùi phụ họa “Đúng rồi, tin tức còn nói, người chết đó thân phận khả nghi, dường như là một tội phạm truy nã của nước ngoài ấy! Nghe nói hắn mang rất nhiều án giết người, không ngờ lại bị xe tông chết.

Chậc chậc, chuyện này đúng là cổ quái thật.

Đây đại khái là lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt đấy.”

“Đại khái là vậy.” Triệu Thụy cười cười.
Lúc này, Tạ Đông Lăng cũng thu được tin Khâu Loan chết từ chỗ cảnh sát.
Hắn không thể nào ngờ, Khâu Loan phái đi ám sát Triệu Thụy, lại xảy ra tai nạn giao thông, bị xe chở cát tông chết!
Chuyện này thật khiến hắn cảm thấy bất khả tư nghị!
Bởi vì hắn hiểu rõ tình hình của Khâu Loan hơn ai hết.
Với thân thủ mẫn tiệp của Khâu Loan, sao lại xảy ra tai nạn giao thông?
Trong lòng Tạ Đông Lăng chỉ cảm thấy vạn phần nghi hoặc, nhưng hắn lúc này tịnh không có thời gian suy nghĩ cẩn thận, hắn phải ứng phó với sự điều tra xét hỏi của cảnh sát.
Dẫu sao, Khâu Loan là bảo vệ của hắn, bây giờ sự thật bị tra ra, muốn vứt bỏ quan hệ, cũng phải tốn một ít công phu.
Tốn hẳn một buổi sáng, Tạ Đông Lăng mới đẩy được cảnh sát đi.
Nghĩ đến việc mình tổn thất một thuộc hạ đắc lực, hắn không khỏi cảm thấy thập phần buồn bực, đồng thời đối với Triệu Thụy càng thêm căm ghét.
Nếu không phải Triệu Thụy khu trừ kịch độc mạn tính trong cơ thể chú hắn, làm thân thể chú hắn dần dần khôi phục, hắn cũng sẽ không phái Khâu Loan đi ám sát.
“Đúng là một tên khốn gặp may.”
Tạ Đông Lăng trầm mặt lầm bầm một câu, rồi rót cho mình một cốc rượu, uống cạn.
Theo hắn thấy, nếu Khâu Loan không bị tai nạn giao thông, Triệu Thụy lúc này đã là một người chết!
Bất quá, hắn tịnh không định bỏ qua Triệu Thụy như vậy.
Vì vậy, hắn bắt đầu suy nghĩ, thủ hạ còn ai tương đối đáng tin, lần sau phái ai đi ám sát Triệu Thụy thì thích hợp.
Đang nghĩ tới đó, điện thoại của hắn reo lên.
Hắn nhìn số gọi đến, vội vàng tiếp điện thoại.
“Ta đã đến Thương Hải.” Giọng khàn khàn quen thuộc từ trong điện thoại truyền ra.
“A! Ô Lỗ Linh Vu! Ngài đã đến rồi!” Trên mặt Tạ Đông Lăng lộ ra nụ cười, Ô Lỗ Linh Vu của Thần Vu giáo đã đến, thế thì hắn có thể tiêu diệt cả chú hắn và Triệu Thụy cùng một lúc rồi.
“Ngài chờ chút, tôi sẽ tự mình đi đón ngài.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.