Thần Ma Chi Mộ

Chương 331: Đánh Với Tạp Mã Thần Vu Lần Thứ Nhất





Bất quá, ý niệm này tuy dụ người, nhưng cô chỉ có thể chôn giấu nó trong đáy lòng.

Bởi vì, cô không hiểu rõ người mang mặt nạ bạc này, sống chết của cô nằm trong tay người ta, vạn nhất chọc giận người mang mặt nạ bạc này, đó tuyệt đối là chết không có đất chôn.

Điều khiến cô hơi cảm thấy an ủi là, người mang mặt nạ bạc này xem ra không phải người xấu, chí ít đã cứu cô một mạng.

Tô Lôi thấy Phi Thiên Ngô Công đã bị người mang mặt nạ bạc diệt trừ, cảm thấy xung quanh đã tương đối an toàn, bèn xoay người, giãy giụa mấy cái, thoát khỏi vòng tay Triệu Thụy.

Cô vuốt mái tóc hơi rối, nhìn Triệu Thụy, cảm kích nói: “Cảm ơn anh cứu tôi một mạng.

Thật phi thường cảm tạ.

Nếu không phải anh kịp thời đến cứu, tôi khẳng định đã khó giữ được mạng rồi.


Triệu Thụy hơi gật gật đầu, không để ý tới lời cảm ơn của Tô Lôi, chỉ quay đầu nhìn ngôi nhà hoang tàn ở sâu trong khu vườn, thần tình thập phần nghiêm túc.

Cảm giác của hắn đã tra ra được trong ngôi nhà bị bao phủ bởi khí tức ngụy dị đó có một tu chân giả cường đại tồn tại.

Theo tình báo có được và những gì vừa nhìn thấy mà suy đoán, chủ nhân trước mắt của ngôi nhà hoang đó, hẳn là Tạp Mã thần vu!
Triệu Thụy không muốn bộc lộ mình trước mặt Tạp Mã thần vu nhanh thế này, điều này đối với hắn hết sức không có lợi.

Bất quá, bảo hắn trơ mắt nhìn Tô Lôi bị Phi Thiên Ngô Công ăn mất, hắn lại không làm được, cho dù giữa bọn hắn tịnh không có giao tình gì thâm hậu.

“Cô mau rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt.


” Triệu Thụy nhẹ nhàng vỗ vai Tô Lôi, trầm giọng nói.

Tô Lôi là người thông minh, tuy không nhìn ra biểu tinh của Triệu Thụy, nhưng từ giọng nói của Triệu Thụy nghe ra có chút không bình thường, không khỏi trong lòng thấp thỏm, hỏi: “Chẳng lẽ trong đó còn loại rết đó nữa sao?”
“Phi Thiên Ngô Công đã là gì, thứ tồn tại trong ngôi nhà đó đáng sợ hơn Phi Thiên Ngô Công gấp trăm lần!”
Tô Lôi liền biến sắc mặt, cô không cách nào tưởng tượng sinh vật khủng bố hơn Phi Thiên Ngô Công gấp trăm lần rốt cuộc có bộ dạng gì.

Cô không dám tiếp tục dừng lại nơi này, vội vàng ra khỏi vườn, chạy nhanh ra xa.

Gió lạnh bỗng thổi tới, mang theo vài mẩu cành lá rơi rụng, phiêu đãng khắp nơi trong khu vườn.

Khí tức âm lãnh giống như mây đen trên đầu từ trong tòa nhà tán phát ra, như bức màn sắt vô hình vây chặt cả khu vườn.

Tiếng vô số độc trùng bò trên mặt đất sột soạt từ bốn phương tám hướng vọng tới, tiến lại gần Triệu Thụy, khiến người ta không lạnh mà run.

Mùi tanh hôi nồng nặc do độc trùng tán phát ra tràn ngập cả không gian, khiến người nghe muốn ói.

Triệu Thụy đứng nguyên chỗ cũ, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng thần kinh đã căng thẳng, chân khí trong đan điền đã điều động toàn bộ, không ngừng lưu chuyển trong kinh mạch.

Tạp Mã thần vu thành danh đã lâu, hung danh vang xa trong tu chân giới, hắn không dám lơ là chút nào.

Ngoài vườn, xuân quang xán lạn, khí hậu dễ chịu.

Trong vườn lại gió lạnh từng trận, một mảnh tiêu điều, đến chim chóc cũng không dám tới gần.

Khí tức âm lãnh càng lúc càng cường liệt, như tấm sắt, ép cho Triệu Thụy hít thở cũng hơi khó khăn.


Trong khí tức cường liệt đó, một lão già thân mặc hắc bào, mặt trầm như nước từ trong ngôi nhà chậm chạp bước ra.

“Ta tìm ngươi lâu lắm rồi! Không ngờ ngươi lại chủ động tìm tới cửa.

” Lão chăm chú nhìn Triệu Thụy, lạnh lùng nói.

Triệu Thụy cảm thấy mình như bị một con rắn mắt kính nhìn chăm chú, thập phần không thoải mái.

Thế nhưng, hắn tịnh không biểu hiện ra ngoài, mà lạnh nhạt trả lời: “Ta chủ động xuất hiện không phải tốt hơn sao?”
“Tốt! Đương nhiên tốt!” Tạp Mã thần vu bỗng cười hai tiếng, giọng như cú đêm: “Như vầy tiết kiệm được không ít phiền phức cho ta.

Nếu không, ta còn không biết đi đâu tìm ngươi! Ta không thể không nói, tay nghề ẩn nấp hành tung của ngươi hết sức không tệ!”
“Thật không? Quá khen rồi!”
“Ngươi gan mật không nhỏ, lại dám giết đại linh vu của Thần Vu giáo ta!” Tạp Mã thần vu hừ lạnh một tiếng nói.

“Ta giết thì sao?” Triệu Thụy hơi hất đầu lên.

Tạp Mã thần vu liền đại nộ, lão phát ra một tiếng rít ngắn ngủi, chỉ nghe “vù” một tiếng, đất cát trên mặt đất bỗng lật qua hai bên, bảy tám con Phi Thiên Ngô Công từ dưới đất xông ra, kêu rít sắc nhọn, múa chân, bổ mạnh về phía Triệu Thụy.

Mà phía sau Phi Thiên Ngô Công, độc trùng đông nghịt như thủy triều tuôn về phía Triệu Thụy.

Tô Lôi lúc này đã chạy một hơi tới cách ngôi nhà hoang đại khái khoảng hai ba trăm mét, cô cảm thấy mình tạm thời đã đến vùng an toàn, bèn xoay người lại, muốn xem tình hình của người mang mặt nạ bạc, vừa khéo nhìn thấy một màn hung hiểm này.


Nếu như gặp phải Phi Thiên Ngô Công là kinh nghiệm khủng bố nhất trong đời cô.

Thì so sánh với hiện tại, kinh nghiệm đó của cô chẳng tính là gì.

Cô trước giờ chưa từng thấy qua, thậm chí đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới trên thế giới này lại có nhiều độc trùng quái dị như vậy tụ tập một chỗ!
Tô Lôi không áp chế nỗi sự chấn kinh của mình, hai tay che miệng nhỏ, nhẹ giọng kinh hô một tiếng, quả tim cũng không tự chủ treo lên tới cuống họng, cảm thấy lo lắng cho hoàn cảnh của người mang mặt nạ bạc.

Bất quá, Triệu Thụy trong vòng vây của vô số độc trùng tịnh không tỏ ra nửa điểm hoảng loạn, hắn đứng nguyên chỗ cũ chờ mấy con Phi Thiên Ngô Công đó.

Lúc chúng tới gần, hắn mới không nhanh không chậm đưa tay vuốt lên Càn Khôn giới chỉ một cái.

Thị Huyết ma đao như một vầng trăng non màu máu mang theo tiếng rít sắc nhọn bắn từ Càn Khôn giới chỉ ra, vạch vào không trung.

Quang mang chói mắt mang theo uy thế cường liệt bắn ra bốn phía, bao phủ tất cả độc trùng quanh đó vào bên trong!
Những con Phi Thiên Ngô Công hình thể to lớn đó bị ma đao bén nhọn chém thành hai nửa đầu tiên, mà vô số độc trùng bị huyết sắc quang mang bao phủ, huyết dịch trong cơ thể cũng bị Thị Huyết ma đao hút cạn trong chớp mắt, biến thành một vùng xác khô!
Làn sóng độc trùng vừa rồi khí thế hung hăng, bản năng cảm thấy sợ hãi, lập tức lui lại, tránh xa Thị Huyết ma đao, không dám lại gần nửa bước!
Tạp Mã thần vu thấy một màn này, sắc mặt âm trầm không khỏi chớp lên một tia kinh dị, không ngờ người mang mặt nạ bạc lại có thực lực thế này, vẻn vẹn một đao đã hóa giải triệt để làn sóng công kích thứ nhất của lão.

Sau chớp mắt kinh ngạc, sát cơ trong lòng Tạp Mã thần vu càng thêm dày đặc.

Một tu chân giả thần bí có địch ý với Thần Vu giáo thế này, lưu lại chỉ là một mối họa lớn!
Tạp Mã thần vu lấy từ Trữ vật giới chỉ ra một ít bột phấn huỳnh quang, vẽ lên hư không một phù chú lấp lánh quang mang, rồi hai cánh tay hơi rung một chút.

Chỉ thấy phù chú đó xoay chuyển, càng xoay càng nhanh, sau cùng nổ tung ra, hình thành xung quanh đó chín cây trụ lửa to lớn màu xanh lục!
Chín cây trụ lửa này bốc cháy phừng phừng, phát ra ngọn lửa màu xanh lục, nhuộm xung quanh thành một màu xanh lục, nhìn thập phần ngụy dị.

“Luyện Hồn Độc Viêm!”
Tạp Mã thần vu rống nhỏ một tiếng, bắt ra chỉ quyết cổ quái, chỉ thẳng vào Triệu Thụy.

Chín cây trụ lửa to lớn màu xanh lục đó “vù” một tiếng cháy mạnh hơn, giống như trường xà, phun ra ngọn lửa rừng rực, từ chín phương hướng bắn về Triệu Thụy.


Chín luồng Luyện Hồn Độc Viêm này tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã bắn tới gần Triệu Thụy, cơ hồ khiến người ta khó bề tránh né.

Triệu Thụy tuy hơi có chút giật mình, nhưng vẫn hết sức lãnh tỉnh khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển Thuấn gian di động, xung phá vòng vây Luyện Hồn Độc Viêm.

Vừa thoát khỏi vòng vây của Luyện Hồn Độc Viêm, Triệu Thụy liền triển khai phản kích, hắn chụp vào hư không một cái, quang mang do Thị Huyết ma đao tán phát ra ngưng tụ trong tay hắn, hình thành một huyết sắc quang nhận to lớn!
Triệu Thụy giơ cao cánh tay, đang chuẩn bị vung quang nhận mạnh mẽ chém xuống.

Trên mặt Tạp Mã thần vu đột nhiên lộ ra một nụ cười gian xảo.

Lão lật cổ tay một cái, mười ngón tay xòe ra, quát lớn một tiếng: “Nổ!”
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng thật to vang lên, chín cây trụ Luyện Hồn Độc Viêm đồng thời nổ tung trong chớp mắt, biến thành mưa lửa xanh lục đầy trời, hoàn toàn che phủ trong vòng mấy trăm mét!
Triệu Thụy không ngờ Tạp Mã thần vu lại còn một chiêu như vậy, không kịp phòng bị, không kịp tránh né, liền có mưa lửa rơi trên người!
Hắn không khỏi rên rỉ một tiếng, cau mày, trên mặt lộ vẻ thống khổ.

Nhiều năm rèn luyện đã khiến ý chí hắn cứng như sắc thép, cho dù thân thụ trọng thương cũng không dễ dàng biểu lộ ra.

Thế nhưng lần này hắn lại không cách nào chịu nổi.

Bởi vì ngọn lửa này xuyên qua da thịt cơ bắp, đốt tới nơi sâu trong linh hồn!
Hồn phách của hắn như bị rơi vào lửa cháy phừng phừng, bị thiêu cháy mạnh mẽ!
Tổn thương trên nhục thể, hắn có thể chịu được, nhưng hồn phách bị đốt cháy, cho dù là thần tiên cũng không cách nào chịu nổi!
Triệu Thụy cố gắng chịu đựng đau đớn xé tim rách phổi, thi triển Thuấn gian di động, vội vàng thoát ra khỏi vòng vây của mưa lửa, bay ra ngoài, vì hắn biết, thực lực trước mắt của hắn căn bản không cách nào ngăn cản vu thuật của Tạp Mã thần vu.

Tạp Mã thần vu này không hổ là vu sư thanh danh hiển hách trong tu chân giới, vu thuật độc thuật đã tới trình độ lô hỏa thuần thanh, lại chế tạo ra được lửa độc có thể đốt cháy hồn phách!
Trừ phi hắn tu luyện thành Vạn Tích chi thể, đạt đến trình độ vạn độc bất xâm, mới có năng lực đánh một trận với Tạp Mã thần vu.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.