Thần Ma Chi Mộ

Chương 355: Hạn Bạt





Gần ngàn Huyền Âm Đồng Giáp thi hai tay nắm thanh đồng trường kiếm hắc khí lượn lờ, mặt không biểu tình từ bốn phương tám hướng chậm chạp tiến lại gần Đinh Linh và Khô Vinh đại sư, tiếng bước chân nặng nề như đập vào đáy lòng, làm người ta hãi hùng khiếp vía.

Đinh Linh vô thức hơi nép vào Khô Vinh đại sư, dường như làm vậy mới khiến cô cảm thấy an toàn.

Khô Vinh đại sư nhìn Huyền Âm Đồng Giáp thi dần dần tiến lại gần, ngâm nhỏ một tiếng chú văn rồi hất chuỗi hạt lên, thi triển Phật quang phổ chiếu.

Phật quang màu vàng kim nhạt từ chuỗi hạt tán phát ra rơi trên thân Huyền Âm Đồng Giáp thi, bao phủ hoàn toàn lấy chúng.

Kèm theo tiếng “xì xì”, từng luồng khói xanh bốc lên từ thanh đồng khải giáp của Đồng Giáp thi.

Đinh Linh thấy Khô Vinh đại sư thi triển ra Phật pháp, trong lòng liền hơi an định lại một chút.

Cô mới vừa thấy qua sự lợi hại của Phật quang, biết Phật quang này là khắc tinh của những tang thi quỷ quái đó, vì vậy tự nhiên cho rằng Phật quang này cũng có thể tiêu diệt những Đồng Giáp thi đó.

Thế nhưng, điều khiến Đinh Linh giật mình là, cho dù những Đồng Giáp thi đó, dưới sự chiếu sáng của Phật quang, thân thể bốc lên khói xanh.

Thế nhưng chúng tịnh không tan tành tro bụi nhanh chóng như những thi bức, thậm chí tốc độ tiến lên cũng không bị ngăn trở chút nào!
Đinh Linh trong lòng nhảy dựng, những Đồng Giáp thi này cường đại đáng sợ hơn xa thi bức!
Những Huyền Âm Đồng Giáp thi đó bỗng tăng tốc độ tiến tới, từ bốn phương tám hướng xông vào Đinh Linh và Khô Vinh đại sư.

Trên Huyền Âm Đồng Giáp thi cùng xông tới, như sóng lớn bài sơn đảo hải, khí thế kinh người, đến mặt đất cũng hơi run rẩy dưới bước chân của chúng.


Trong chớp mắt, mấy Đồng Giáp thi xông tới gần nhất giơ cao thanh đồng đại kiếm, xông tới trước mặt Khô Vinh đại sư.

Bọn chúng đồng thời thấp giọng gào rống một tiếng, vung kiếm bổ về phía Khô Vinh đại sư và Đinh Linh!
Khô Vinh đại sư tay trái kéo Đinh Linh, rời khỏi chỗ cũ, né về bên trái.

Những thanh đồng đại kiếm hắc khí lượn lờ đó trùng trùng chém lên vị trí họ vừa đứng, mặt nham thạch cứng rắn trước mặt đại kiếm giống như đậu hủ, dễ dàng bị chém ra những khe nứt dài mấy mét!
Đinh Linh kinh sợ toát mồ hôi lạnh, vừa rồi cô căn bản không nhìn rõ động tác của những Đồng Giáp thi này, nếu như không phải Khô Vinh đại sư kéo cô kịp thời, cô bây giờ đã bị Đồng Giáp thi chém thành mấy mảnh!
Trong lòng cô đột nhiên có chút hối hận lờ mờ, hối hận mình cố chấp đi theo Khô Vinh đại sư tiến vào Vạn Cốt Thạch Quật, kết quả không chỉ chính mình rơi vào hiểm cảnh cực độ mà còn liên lụy đến Khô Vinh đại sư, còn như Triệu Thụy khiến cô thập phần khinh thường, lựa chọn chờ ở ngoài động, bây giờ nhớ lại, lại có vài phần sáng suốt thấy trước.

Đinh Linh còn đang hồ tư loạn tưởng, Huyền Âm Đồng Giáp thi một kích không trúng đã vung đại kiếm, mang theo một cổ cuồng phong âm lãnh, lại bổ tới bọn họ!
Khô Vinh đại sư hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay xòe ra, bàn tay hướng ra ngoài, trong miệng quát lớn: “Phá ma!”
Chân khí cường đại hình thành sóng khí màu vàng kim liên miên bất tuyệt phun ra khỏi lòng bàn tay ông, cuốn tới những Đồng Giáp thi gần đó.

“Ầm”
Những Đồng Giáp thi đó bị cuốn bay đi, thanh đồng đại kiếm và khải giáp vỡ tan triệt để, lộ ra thân thể cường hãn màu xám xanh.

Chúng trùng trùng ngã lên mặt đất, bị trọng thương, nhưng tịnh không lập tức diệt vong, mà lại tiếp tục bò dậy, lại tham dự vào làn sóng công kích.

Bọn chúng vốn là người chết, không cảm nhận được đau đớn, cũng không sợ thương tích.

Sắc mặt Khô Vinh đại sư càng ngưng trọng hơn, một kích vừa rồi của ông lại không thể tiêu diệt những Huyền Âm Đồng Giáp thi này!

Từ đó có thể thấy, những Huyền Âm Đồng Giáp thi này có lực lượng cường hãn cỡ nào!
Ông cảm thấy, muốn ứng phó với công kích như thủy triều của những Huyền Âm Đồng Giáp thi này, phải thi triển ra pháp thuật mạnh nhất mới được.

Hai lông mày trắng của Khô Vinh đại sư dựng thẳng lên, như nộ mục kim cương, đồng thời ném chuỗi hạt trong tay lên trời, rồi bắt chỉ quyết, trong miệng niệm niệm nhanh chóng thấp giọng ngâm tụng chú văn.

Chuỗi hạt đó dường như bị lực vô hình nâng lên không trung, càng lên càng cao, bắt đầu xoay chuyển.

Theo tốc độ xoay chuyển càng lúc càng nhanh của chuỗi hạt, phật quang phát ra cũng càng lúc càng sáng, càng lúc càng chói mắt, đến cuối cùng cơ hồ khiến người ta không cách nào mở mắt ra.

Đinh Linh không cách nào nhìn thẳng, chỉ đành cúi đầu, lấy tay che mắt, chỉ chừa một khe nhỏ để quan sát tình hình xung quanh.

Theo tiếng ngâm tụng của Khô Vinh đại sư, kim sắc phật quang bắt đầu ngưng tụ, sau cùng hình thành một kim sắc hỏa cầu to lớn.

“Phục ma chi quang!’
Khô Vinh đại sư chậm chạp phun ra một câu chú văn.

Hỏa cầu màu vàng kim lập tức rơi từ trên cao xuống, đập lên mặt đất.

“Ầm”
Tiếng nổ to lớn vang lên, Đinh Linh cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động một cái, liền đó, sóng khí nóng bỏng mang theo đất đá cát bụi mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh, cơ hồ khiến cô khó lòng hít thở.


Mấy giây sau, sóng khí qua đi, Đinh Linh phát hiện chỗ vừa bị kim sắc hỏa cầu đập trúng xuất hiện một hố sâu đường kính tới mấy mét, bên hố sâu đầy tay gãy chân cụt cho tới mảnh vỡ của thanh đồng khải giáp và đại kiếm!
Đinh Linh bị uy lực to lớn của pháp thuật này làm cho kinh sợ ngẩn ra!
Cô trước giờ chưa từng nghĩ con người có thể thi tiển ra lực lượng cường hãn như thế này!
Sự tôn kính trong lòng cô đối với Khô Vinh đại sư bất tri bất giác tăng thêm vài phần, đồng thời cũng tin chắc mình có thể sống sót ra khỏi Vạn Cốt Thạch Quật!
Khô Vinh đại sư thì trái lại sắc mặt như thường, ông hết sức rõ ràng thực lực của mình, những Huyền Âm Đồng Giáp thi này tuy cường hãn nhưng ông còn có thể ứng phó.

Trong miệng ông ngâm tụng một tiếng chú văn trầm thấp, bắt đầu triển khai đợt công kích thứ hai với Huyền Âm Đồng Giáp thi.

Từng hỏa cầu màu vàng kim từ trên không rơi xuống đập lên mặt đất, tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, đinh tai nhức óc.

Mặt nham thạch bị đập ra từng cái hố sâu.

Một lượng lớn Huyền Âm Đồng Giáp thi bị hỏa cầu màu vàng kim nuốt gọn, trong chớp mắt cháy thành tro tàn.

Bất quá, những Huyền Âm Đồng Giáp thi này tịnh không chùn chân, mà vẫn không ngừng tiến lên thay thế, tiếp tục phát động công kích với Đinh Linh và Khô Vinh đại sư.

Thần sắc Khô Vinh đại sư vốn có chút ngưng trọng dần dần buông lỏng, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt.

Những Huyền Âm Đồng Giáp thi này nếu như chạy loạn tứ tán thì lại khó giải quyết, tập trung một chỗ thế này lại có lợi cho ông dùng phật pháp nhanh chóng trừ khử chúng.

Sự thật cũng đúng như dự tính của Khô Vinh đại sư, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bốn năm trăm Huyền Âm Đồng Giáp thi đã bị Phục ma chi quang tiêu diệt triệt để!
Trong lúc cán cân thắng lợi dần dần nghiêng về phía Khô Vinh đại sư, một tiếng rít mãnh liệt đầy phẫn nộ từ nơi sâu thẳm tối tăm nhất ở đầu kia thạch quật bỗng vang lên, xé rách không gian, đâm vào tai mọi người.

Những Huyền Âm Đồng Giáp thi mặt không biểu tình, không sợ hủy diệt đó nghe tiếng rít đó rồi, trên mặt lại đều lộ vẻ kính sợ, bỏ qua công kích, toàn bộ tản về phía sau, rồi đồng loạt quỳ xuống đất, cúi đầu, không chút động đậy, giống như tượng đá.


Liền đó, luồng gió lạnh băng trào ra, mang theo uy thế cường đại tuyệt luân lấp đầy cả thạch quật!
Đinh Linh chỉ cảm thấy ngực như bị một khối đá to đè, cơ hồ đến hô hấp cũng có chút gian nan, nhiệt độ xung quanh cũng trong chớp mắt hạ xuống rất nhiều, khiến cô không nhịn được run rẩy.

Chính vào lúc này, một đám sương mù màu xám to lớn dày đặc từ đầu kia thạch quật bắn ra, trong chớp mắt đã bao phủ hoàn toàn chuỗi hạt trên cao.

Không có chuỗi hạt cung cấp Phật lực, kim sắc hỏa cầu vừa rồi uy lực vô cùng cũng vỡ tan như bong bóng, kim sắc phật quang cũng biết mất vô ảnh vô tung trong chớp mắt.

Khô Vinh đại sư sắc mặt đại biến, trong miệng khó khăn phun ra hai chữ: “Hạn… Bạt!”
Tiếng rít bỗng dừng lại, một thanh âm âm lãnh sắc bén vang vọng trong thạch quật: “Tiểu hòa thượng, với chút thực lực yếu ớt của ngươi… muốn thập nhập Vạn Cốt Thạch Quật, phong ấn ta lại, không khỏi quá coi trọng mình rồi.

Khặc khặc khặc… ngươi hãy trở thành món ngon của những hộ vệ trung thành của ta đi!”
Tiếng cười còn chưa dứt, nhũng Huyền Âm Đồng Giáp thi đang quỳ, dường như nhận được mệnh lệnh, lại bùng lên lần nữa, đồng loạt bổ mạnh vào Khô Vinh đại sư.

Khô Vinh đại sư mất đi Phật môn pháp bảo, thực lực đại tổn, chỉ có thể dựa vào thực lực chính mình từ từ vật lộn với Huyền Âm Đồng Giáp thi.

Hai bên kịch đấu một hồi, Khô Vinh đại sư dần dần cảm thấy không chống đỡ nổi, ông vẫn còn đánh giá thấp sự khủng bố của Vạn Cốt Thạch Quật, đánh giá thấp sự cường hãn của Hạn Bạt.

Hạn Bạt tuy vẫn bị phong ấn, nhưng theo sự suy yếu của phong ấn, lực lượng của nó đã từng bước khôi phục!
Khô Vinh đại sư nhìn Đinh Linh một cái, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Ông mất đi Phật môn pháp bảo, đối mặt với năm sáu trăm Huyền Âm Đồng Giáp thi đã phi thường cật lực, chỉ sợ không cách nào chiếu cố cho sự an toàn của Đinh Linh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.