Thần Ma Chi Mộ

Chương 359: Gây Chia Rẽ





“Không có.

” Đinh Linh vừa nghe liền có chút khẩn trương trở lại “Chẳng lẽ ngoại trừ Hạn Bạt, trong đó còn có yêu vật nào khác?”
Khô Vinh đại sư cười cười không nói, sau đó cũng không nói gì nữa, tịnh không miêu tả tình huống cụ thể hơn cho Đinh Linh, ông cảm thấy, Đinh Linh chỉ là một người bình thường, ông lại nói với Đinh Linh, cũng không có tác dụng bao lớn.

Hai người dìu nhau từ trong Vạn Cốt Thạch Quật bước ra, ra đến bên ngoài, liền nhìn thấy Triệu Thụy đang dựa vào vách đá, vẻ mặt thoải mái đang thưởng thức phong cảnh dưới núi.

Đinh Linh thấy hắn nhàn rỗi tự đắc như vậy, lại nhớ lại nguy hiểm trùng trùng mình vừa gặp phải trong Vạn Cốt Thạch Quật, so sánh hai cái, trong lòng không khỏi rất không dễ chịu.

Tuy Triệu Thụy lựa chọn lưu lại bên ngoài là một lựa chọn sáng suốt, nhưng trong lòng Đinh Linh vẫn vô thức chống lại cách nghĩ này, mà lại coi loại sáng suốt này thành nhát gan và khiếp nhược.

Cứ như vậy, cách nhìn của cô đối với Triệu Thụy càng ác liệt hơn một tầng.

Triệu Thụy cảm thấy ánh mắt Đinh Linh đưa về phía mình có chút quái dị, hắn nhất thời không đoán ra nguyên nhân, cũng coi như không thấy, bước lên chào hỏi: “Ái chà, hai người cuối cùng cũng ra rồi.

Tôi đã chờ hơn một tiếng đồng hồ rồi!”
“Vậy đúng là làm khó cho ngài rồi! Để ngài ở ngoài mưa tạt gió luồn chờ chúng tôi một đoạn thời gian dài thế này.

” Đinh Linh nói một câu chẳng hòa thuận gì.

Triệu Thụy cười cười, cũng không để ý sự châm chọc của Đinh Linh, mà đổi đề tài nói: ‘Trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi xem hai người khí sắc dường như không tốt lắm.

Đúng rồi, hai người phong ấn Hạn Bạt chưa?”
Khô Vinh đại sư sớm đã hết hơi hết sức, không hề nói kĩ, chỉ nói đơn giản với Triệu Thụy, Hạn Bạt đã bị diệt trừ, rồi chuẩn bị xuống núi trở về.

Chính vào lúc này, Khô Vinh đại sư bỗng phát hiện bóng lưng của viên cảnh sát trẻ tuổi này và người mang mặt nạ bạc dường như có vài phần tương tự!
Trong lòng ông chấn động, bèn chậm chạp hỏi một câu: “Triệu thí chủ, nãy giờ cậu đợi suốt ngoài động sao?”
Triệu Thụy vừa nghe liền biết có thể Khô Vinh đại sư có chút hoài nghi về thân phận của mình, bèn làm bộ ngạc nhiên trả lời: “Đúng rồi, tôi ở suốt ở đây.

Có vấn đề gì, đại sư?”
Khô Vinh đại sư đánh giá trên dưới Triệu Thụy mấy cái, cảm thấy thần tình của người trẻ tuổi này không giống giả mạo.

Ngoài ra, người mang mặt nạ bạc đó khắp người tán phát khí tức yêu ma đậm đặc và uy áp cường đại, mà Triệu Thụy nhìn ra lại hết sức bình thường, hoàn toàn chỉ là một tiểu cảnh sát nhỏ gan láu cá.

Vì vậy, sau khi Khô Vinh đại sư dò hỏi cũng giải trừ chút hoài nghi trong lòng, tịnh không quá để ý.


Trên đời người mặt mày giống nhau rất nhiều, huống chi thân hình giống nhau càng không kể xiết, thêm nữa ánh sáng lúc ở trong thạch quật thập phần mờ tối, có lẽ ông đã nhìn lầm cũng không chừng.

Diệt trừ xong Hạn Bạt, ba người ngay ngày hôm đó lái xe về Tân Dương.

Sau khi Đinh Linh trở về đội cảnh sát, đem toàn bộ sự tình báo cáo tường tận tỉ mỉ lên cấp trên, giới cao tầng cảnh sát sau khi nghe báo cáo rồi không khỏi kinh ngạc vì sự li kì của cả sự kiện, đồng thời nghiêm lệnh, không cho phép tiết lộ tình huống này với bất kì ai.

Đinh Linh gật đầu lãnh mệnh.

Khô Vinh đại sư không ở đội cảnh sát lâu, sau chuyện này liền trở về chùa Hoằng Pháp.

Triệu Thụy thì trở về chỗ ở của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi lại trở về đội cảnh sát.

Trong cuộc chiến đấu với Hạn Bạt, kinh mạch của hắn chịu tổn thương không nhỏ, cần phải khôi phục thật tốt.

Tắt điện thoại, không cho bất cứ ai làm phiền mình, Triệu Thụy ngồi xếp bằng trong phòng khách, bắt đầu cẩn thận kiểm tra thân thể mình.

Vết thương bên ngoài thân thể hắn, do thể chất đặc thù, sớm đã tự động khôi phục như thường.

Thế nhưng, kinh mạch của hắn bị liệt diễm của Hạn Bạt làm tổn thương nghiêm trọng, nếu không phí một đoạn thời gian tu luyện, căn bản không cách nào sửa lại.

Đây cũng là cái giá hắn phải trả để trừ khử Hạn Bạt.

Hắn dùng thần niệm kiểm tra thân thể của mình xong, có đánh giá đại khái với thương thế, sau đó bắt đầu bắt tay chuẩn bị công tác sửa chữa.

Hắn vốn dự tính tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết, suy qua nghĩ lại, lại lấy khối Hạn Bạt chi tâm ra khỏi Càn Khôn giới chỉ.

Trong khối Hạn Bạt chi tâm này có linh lực hỏa hệ cường đại, có thể giúp được hắn gia tăng tốc độ sửa chữa kinh mạch.

Triệu Thụy nắm Hạn Bạt chi tâm trong lòng bàn tay, linh lực nóng rực như lửa lập tức từ trong Hạn Bạt chi tâm thấm ra.

Triệu Thụy cảm thấy linh lực hỏa hệ ẩn chứa trong khối Hạn Bạt chi tâm này đúng là giống như nham tương sắp tràn, ở trong trạng thái hết sức không ổn định, một khi chịu phải kích thích gì lớn, chỉ sợ sẽ mãnh liệt trào ra không cách nào ngăn lại.

Hắn không cho rằng mình có thể chịu được linh lực hỏa hệ cường đại thế này, như vậy không chỉ không cách nào sửa chữa lại kinh mạch, thậm chí còn như tuyết thêm sương, làm hắn trọng thương thêm!
Triệu Thụy cẩn thận cân nhắc một lần, quyết định lấy ra từng chút một linh lực từ trong Hạn Bạt chi tâm, cố hết sức không quá kích thích Hạn Bạt chi tâm, để tránh khỏi linh lực hỏa hệ tuôn ra như hồng thủy vỡ đê, vậy thì đúng là quá tệ rồi.


Triệu Thụy hít sâu một hơi, cẩn thận dè dặt bắt đầu lấy linh lực trong đó ra.

Linh lực hỏa hệ bắt đầu bị Triệu Thụy rút ra khỏi Hạn Bạt chi tâm như kéo tơ gỡ kén, thuận theo cánh tay tiến vào kinh mạch.

Triệu Thụy dùng thần niệm lôi kéo những linh lực này chầm chậm lưu động trong kinh mạch, tu bổ những thương tích trong kinh mạch.

Linh lực hỏa hệ như tơ mảnh này không có sự hấp tấp như trước kia mà trở nên ôn thuận, như suối nước nóng ấm áp, chảy qua kinh mạch Triệu Thụy, cuối cùng trút vào đan điền.

Triệu Thụy triệt để thả lỏng, bài trừ tạp niệm, tiến vào trạng thái tu luyện, cứ theo tốc độ đó rút ra linh lực, sửa chữa kinh mạch.

Cứ như vậy không biết bao lâu, Triệu Thụy từ từ thức tỉnh khỏi trạng thái tu luyện.

Hắn mở mắt ra, đứng dậy, cẩn thận kiểm tra thân thể mình một lần, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười.

Kinh mạch của hắn đã được sửa chữa hoàn toàn!
Nếu theo tốc độ bình thường, hắn vốn cho rằng chí ít cũng cần phải tốn nửa tháng, không ngờ vẻn vẹn chỉ hai ngày, hắn đã triệt để khôi phục!
Không chỉ như vậy, chân khí trong đan điền hắn dường như cũng dồi dào hơn trước khi tu luyện không ít, không chút nghi ngờ, đây cũng chính là công dụng của linh lực hỏa hệ.

Triệu Thụy không khỏi hết sức hoan hỉ, có kiện bảo vật Hạn Bạt chi tâm này, có lẽ hắn có thể sớm đột phá Luyện Thần trung kì, tiến vào Luyện Thần hậu kì!
Cuộc sống sau đó dần dần trở về bình tĩnh, do Hạn Bạt bị trừ diệt, tổ điều tra cũng giải tán, mọi người dường như dần dần lãng quên sự kiện thần bí phát sinh trong đoạn thời gian đó.

Triệu Thụy đi làm ở cục cảnh sát như thường lệ, đồng thời lợi dụng sự tiện lợi của công tác, nỗ lực tìm kiếm Phong Thần chi thư, không bỏ qua bất kì đầu mối nào.

Trong lúc rỗi rãi, hắn lại nắm lấy thời gian tu luyện, rút linh lực hỏa hệ ra khỏi Hạn Bạt chi tâm, hi vọng có thể đột phá trên con đường tu luyện, tiến vào cảnh giới Luyện Thần hậu kì trong thời gian nhanh nhất.

Mà Đinh Linh tự nhiên là tiếp tục công tác của mình, quan hệ giữa cô và Triệu Thụy, vẫn tương đối căng thẳng như cũ, tịnh không vì lần trước đi thôn Giang Bình mà tốt hơn, chỉ là tạm thời không làm khó Triệu Thụy thôi.

Triệu Thụy tịnh không để ý cách nhìn của Đinh Linh đối với mình, với thực lực của hắn cũng không sợ Đinh Linh làm khó dễ.

Bất quá nói đi nói lại, không ai kiếm mình làm phiền cũng là một chuyện khiến người ta vui vẻ.

Thời gian bình đạm trôi qua, loáng cái đã một tuần lễ.


Hôm nay tan sở buổi chiều, Đinh Linh thu thập đồ đạc chuẩn bị về nhà, vừa ra khỏi tòa cao ốc cục cảnh sát, một thanh âm đã truyền từ bên phải cô lại:
“Này, Đinh Linh! Chờ chút!”
Đinh Linh quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một thanh niên đeo kính văn vẻ lịch sự đang đứng bên chiếc Audi vẫy tay chào cô.

“Trương bí thư?”
Đinh Linh vừa nhìn đã nhận ra thân phận thanh niên này.

Thanh niên này chính là bí thư của chính pháp ủy Thạch thư kí, trước giờ vẫn luôn theo đuổi cô.

Thế nhưng cô luôn cảm thấy Trương bí thư làm người quá đưa đẩy, quá luồn cúi, trong lòng rất không thích, vì vậy vẫn luôn tỏ ra thập phần lạnh nhạt với Trương bí thư.

“Trương bí thư, ông sao lại tới đây? Tìm tôi có chuyện gì?” Đinh Linh nhìn hắn hỏi một câu xã giao.

“Không có chuyện gì không được tìm cô sao?” Trương bí thư thọc hai tay vào túi quần, bước qua, cười hì hì nói.

“Như vậy cũng không phải.

Chẳng qua hôm nay tôi rất bận, đại khái không có thời gian tiếp ông.


Đinh Linh cười ứng phó một câu, liền xoay người, chuẩn bị thoát khỏi sự quấy rầy của Trương bí thư.

“Này! Đừng đi chứ! Thật ra tôi đúng là có chút chuyện.

” Trương bí thư vội vàng đưa tay chặn cô lại “Tôi nghe nói, đội cảnh sát của cô dường như có một cảnh sát mới tới tên Triệu Thụy, tôi muốn hỏi xem hắn biểu hiện trong đội của cô như thế nào.


“Ông hỏi chuyện này làm gì?” Đinh Linh có chút hoài nghi nhìn hắn, hỏi.

“Đây là tôi hỏi thăm giùm Thạch thư kí, Triệu Thụy này có quan hệ với Thạch thư kí, Thạch thư kí rất quan tâm tới hắn, muốn hiểu rõ hơn tình huống công tác hiện tại của hắn.


Trương bí thư thuận miệng bịa đặt.

Thật ra, lần này hắn tới hoàn toàn là chủ ý của hắn.

Lúc đầu ở trà lâu hắn đã kết oán cừu với Triệu Thụy, vẫn luôn suy nghĩ làm sao âm thầm ngáng chân Triệu Thụy, hung hăng báo thù một lần, tiết ra một ngụm ác khí, nên đặc ý tới thăm dò tình huống.

Có câu “tri bỉ tri kỷ, bách chiến bất đãi”, dò rõ hư thực của đối phương mới dễ quyết định đối sách.

Đinh Linh không biết khúc mắc giữa Trương bí thư và Triệu Thụy, tin ngay lời bịa đặt của Trương bí thư.


“Vậy ông muốn nghe lời thật hay muốn nghe lời giả?”
“Đương nhiên là lời thật.

” Trương bí thư cười nói “Lời giả chẳng có gì đáng nghe.


“Hắn nhát gan sợ chết, hiếu sắc vô sỉ, hoàn toàn không thích hợp làm một cảnh sát!” Đinh Linh nói một mạch đánh giá về Triệu Thụy.

“A? Không phải chứ?”
Trên mặt Trương bí thư lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng lại âm thầm hoan hỉ.

Hắn đã nghe ra trong lời Đinh Linh, giữa Đinh Linh và Triệu Thụy có mâu thuẫn rất sâu.

Nếu như có thể lợi dụng thật tốt, tuyệt đối có thể mang lại cho Triệu Thụy không ít phiền phức.

Bởi vì Đinh Linh đúng là người không sợ trời không sợ đất, nếu đã cho là thật, tình cảm thể diện của ai cũng không quan tâm.

Trương bí thư cảm thấy chuyến này của mình quả không uổng công, hắn vốn muốn tìm cơ hội khiêu khích ly gián, bây giờ xem ra đến thủ đoạn kiểu đó cũng tiết kiệm được, hắn chỉ cần lợi dụng thật tốt cơ hội đưa tới cửa này là được rồi.

“Đinh Linh, lời này của cô dường như có chút không tốt lắm!” Trương bí thư làm bộ vô cùng quan tâm, âm thầm châm ngòi thổi gió “Lai lịch của hắn dường như không nhỏ mà! Đến cả Thạch thư kí cũng thập phần xem trọng hắn! Cô nói như vậy, nếu truyền ra ngoài, sẽ đắc tội hắn đó! Tôi khuyên cô tốt nhất nên nhường hắn ba phần, cố sức đừng làm khó hắn, nếu không, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng đối với tiền đồ sự nghiệp của cô đó!”
Đinh Linh tính tình ngay thẳng, nghe Trương bí thư nói vậy càng không cao hứng.

Cô lạnh mặt lại nói: “Nhường? Dựa vào đâu mà phải nhường? Tôi là lãnh đạo trực tiếp của hắn, hắn công tác xuất sắc, tôi sẽ khen thưởng thực sự, nhưng nếu như hắn công tác có lỗi, cho dù bối cảnh hắn có sâu tới đâu, lai lịch có lớn tới đâu, tôi cũng không bỏ qua cho hắn!”
“Đinh Linh, tôi bội phục chỗ này của cô, không sợ quyền thế, công chính vô tư.

” Trương bí thư cười cười, làm bộ khen một câu.

Hắn cảm thấy hỏa hầu đã đủ, cũng không nói nhiều, đổi đề tài: “Đúng rồi, đêm nay cô có thời gian không, chúng ta cùng đi ăn tối, thế nào?”
Đinh Linh cau cau mày, có chút không chịu nổi sự quấy nhiễu của hắn, bèn thẳng thừng cự tuyệt: “Xin lỗi, tối nay tôi có việc, để lần sau đi.


Nói xong, bước nhanh hơn, bỏ Trương bi thư lại phía sau.

Trương bí thư vẫn luôn mỉm cười, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Đinh Linh xa dần, dường như hoàn toàn không để ý tới thái độ lạnh nhạt của Đinh Linh.

Thế nhưng, chờ cô đi xa rồi, sắc mặt Trương bí thư bỗng biến đổi, nhổ nước miếng xuống đất, cười lạnh nói: “Ngạo gì mà ngạo, cuối cùng cũng có một ngày để ta lột sạch rồi ngoan ngoãn nhào vào lòng ta!”
Nói xong, hắn trở lại trên chiếc Audi, nổ máy chạy ra khỏi cục cảnh sát.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.