Thần Ma Chi Mộ

Chương 366: Chủ Nợ





Triệu Thụy không đưa đám người Hoàng Điểu vào tù, bởi vì hắn đánh đối phương hơi thảm, đến lúc hỏi ra lại bất lợi cho mình.
Trương bí thư đang chăm chăm nhìn mình không bỏ, vạn nhất hắn biết được tin tức này, hắn tuyệt đối sẽ làm nên chuyện lớn.
Triệu Thụy cảm thấy không cần phải gây thêm mối phiền phức này.
Do Tiêu Phương bị Hoàng Điểu đánh mạnh một trận, Triệu Thụy trước tiên mang nó tới bệnh viện, kiểm tra thân thể một lần.
Thân thể Tiêu Phương tịnh không trở ngại gì lớn lắm, chỉ một ít vết thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.
Triệu Thụy lúc này mới yên tâm, đưa Tiêu Phương về nhà.
Nhà Tiêu Phương ở Vương Gia Kiều khu Tây Thanh phía đông thành phố, đó là khu nhà lều lớn nhất Tân Dương, điều kiện sinh hoạt, cư trú có thể nói là hết sức gian khổ.
Triệu Thụy đi trong con hẻm miễn cưỡng mới đi được hai người, phòng ốc xung quanh thấp bé cũ kĩ, có một số nhà thấp dễ ngập lụt, có một số nhà dựng bằng gỗ và gạch sống, thậm chí còn có một số nhà lợp mái đơn giản bằng giấy dầu, ngói a mi ăng.
Tuy tuần này thời tiết quang đãng, nhưng mặt đất vẫn lầy lội hết cỡ, hai bên đường nước thải chảy tràn, mùi vị khó ngửi.
Ở trên đường, Triệu Thụy hỏi thăm tình hình nhà nó một lần.
Tiêu Phương nói với Triệu Thụy, nhà nó hễ mưa là dột, trong nhà đầy thùng chậu hứng nước, mùa đông muốn sưởi ấm thì tự mình chẻ củi sống đốt lò.

Đặc biệt lúc đi vệ sinh là phiền phức nhất, mấy chục hộ dùng chung một nhà vệ sinh, thường phải xếp hàng.

Triệu Thụy tịnh không sinh ra trong nhà giàu có, trước khi tiến vào tiên mộ, do cha mẹ đều mất, sinh hoạt tịnh không dễ, thuộc loại bình dân bách tính dưới đáy xã hội.
Thế nhưng, thấy hoàn cảnh ở đây, nghe lời kể của Tiêu Phương, hắn đột nhiên cảm thấy sinh hoạt của hắn lúc đó cũng tính là không tệ rồi.

Triệu Thụy nhìn khuôn mặt xinh đẹp bị Hoàng Điểu đánh sưng của Tiêu Phương, trong lòng không khỏi thêm vài phần thương xót nó.
Bất quá Tiêu Phương lại sắc mặt bình thản, dường như hoàn cảnh gian nan đối với nó đã quen rồi.
Đi khom rẽ ngoặt một hồi trong những ngõ hẻm như mạng nhện của khu nhà lều, Triệu Thụy cuối cùng tới được nhà Tiêu Phương.
Đây là một gian nhà trệt nhỏ bằng gạch, bất quá do nhiều năm không tu sửa, vách tường có chỗ đã nứt ra, mấy cọng cỏ dại xanh lục chui qua khe nứt.
Điều khiến người ta lo lắng là có gió thổi qua, căn nhà có sập xuống không.
Mở cửa ra, một luồng hơi ẩm đập vào mặt, không gian trong nhà chật hẹp tối tăm, ánh sáng khó vào, đồ đạc trong nhà cũng thập phần sơ sài, xem ra đều rất có tuổi.
Bất quá trong nhà dọn dẹp lại thập phần sạch sẽ chỉnh tề, tịnh không tỏ ra lộn xộn.
Phía bắc ngôi nhà là một cái giường hai người nằm, vừa nhìn thấy một nữ nhân trên dưới bốn mươi tuổi nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường.
Bà này mặt trắng bệch ra vẻ bệnh hoạn, tinh thần cũng không tốt lắm, dung mạo có vài phần giống với Tiêu Phương, đường nét ngũ quan thập phần tinh tế, lúc còn trẻ tuổi đại khái cũng là mĩ nhân khó gặp.
Tiêu Phương vừa nhìn thấy bà, vội vàng chạy lại bên giường, dịu dàng hỏi: “Mẹ, mẹ sao lại dậy? Hôm nay cảm thấy thân thể ra sao? Uống thuốc chưa?”
“Còn tốt, tinh thần hai ngày nay đều không tệ, thuốc cũng uống rồi.” Mẹ Tiêu Phương cười cười, đột nhiên phát hiện thương thế trên mặt con gái, không khỏi giật mình, vội vàng hỏi: “Con sao vậy? Sao lại bị sưng mặt? Đây là chuyện gì?”
“Không sao? Là không cẩn thận bị đụng thôi.” Tiêu Phương sợ mẹ lo lắng, tùy tiện tìm cớ thử lấp liếm.
“Đụng mà thành vậy được sao? Mẹ còn chưa mù đâu.” Mẹ Tiêu Phương tịnh không tin “Có phải người ta đánh con không? Là người này hả?”
Nói tới câu sau cùng, mẹ Tiêu Phương chỉ vào Triệu Thụy, cao giọng.
“Không phải.


Không phải.

Mẹ, Triệu đại ca đã cứu con.” Tiêu Phương vội vàng xua tay, nói hộ cho Triệu Thụy.
“A? Vậy thật phải cảm ơn Triệu tiên sinh.” Mẹ Tiêu Phương ngồi trên giường, hơi khom người với Triệu Thụy, rồi hỏi tiếp “Triệu tiên sinh, ông có thể nói với tôi, Tiêu Phương rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”
Tiêu Phương có chút gấp gáp đưa ánh mắt cầu cứu về phía Triệu Thụy, nó tịnh không muốn Triệu Thụy nói tất cả sự việc cho mẹ nó.
Bởi vì như vậy, chuyện nó làm ăn trộm sẽ bị mẹ nó biết!
Đây là cảnh tượng mà Tiêu Phương không muốn thấy nhất.
Triệu Thụy nhìn Tiêu Phương một cái, trong lòng rõ ý tứ của Tiêu Phương, hắn bèn cười cười, nói đơn giản: “Tiêu Phương không cẩn thận gặp phải mấy tên lưu manh trên đường, vừa khéo tôi gặp được, bèn cứu nó ra.”
“Thì ra là vậy! Thật quá cảm tạ! Triệu tiên sinh, ông thật là ân nhân của Tiêu Phương chúng tôi! Triệu tiên sinh, ông ngồi đi, ngồi trước đi đã!” Mẹ Tiêu Phương luôn giọng cảm ơn, rồi quay đầu phân phó Tiêu Phương: “Con ngẩn ra đó làm gì? Còn không rót trà cho Triệu tiên sinh.”
Tiêu Phương thấy mẹ không nghi ngờ, thần sắc liền thả lỏng, cảm tạ nhìn Triệu Thụy một cái, rồi đáp ứng một tiếng, rót trà cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy lấy một cái ghế gần đó ngồi xuống, rồi hỏi mẹ Tiêu Phương: “Cô bị bệnh gì vậy?”
“Vì một lần tai nạn giao thông, xương sống bị thương, cha Tiêu Phương cũng mất trong lần tai nạn đó.” Tiêu mẫu nhẹ nhàng thở dài một hơi “Tôi tuy tốt hơn một chút, không hoàn toàn bại liệt, nhưng đi đường đều chẳng dễ dàng gì.

Vì trị bệnh tôi, tiền bạc trong nhà đều hết cả, còn mượn thân thích bạn bè không ít, may mắn Tiêu Phương biết chuyện, tìm được công việc tiền lương không tệ, có thể thường trợ giúp trong nhà, nếu không có nó, tôi cũng không biết làm sao cho được.

Ài, chỉ là nó còn nhỏ, làm khó nó quá.”

Tiêu Phương nghe lời mẹ, do có tật giật mình, hai tai đỏ lên, nó cúi đầu, bưng chén trà đưa cho Triệu Thụy, giọng lí nhí: “Triệu đại ca, mời anh dùng trà.”
Triệu Thụy tiếp chén trà, nửa cười nửa không nhìn Tiêu Phương.
Nhớ lúc đầu hắn gặp Tiêu Phương, là một tinh linh cổ quái, hơn nữa còn là một tên trộm tương đối chua ngoa, không ngờ nó cũng có một mặt ôn thuận như vầy.
Tiêu Phương bị Triệu Thụy cười làm hoảng sợ trong lòng, sợ Triệu Thụy không cẩn thận nói lộ ra, nói hết mọi chuyện của nó ra, nhưng trước mặt mẹ, nó cũng không dám nói nhiều, chỉ đành đứng ngẩn ra đó, trong lòng gấp rút.
“Đúng rồi, mẹ, thuốc hôm nay uống hết rồi à?” Tiêu Phương đứng một hồi, đột nhiên như nhớ ra thứ gì, vội vàng hỏi một câu.
“Thuốc đó uống hết rồi.”
“A? Uống hết rồi? Vậy chút nữa con đi…”
“Thôi đi, đừng phí tiền nữa.

Bệnh này của mẹ uống thuốc không khỏi đâu, tối đa chỉ giảm nhẹ một chút đau khổ mà thôi.

Con hãy giữ tiền cho mình đi” Tiêu mẫu thương xót nhìn con gái, ngăn lại nói “Đúng rồi, tiền chúng ta mượn tam thúc còn không? Mẹ nhớ tam thẩm đã đòi mẹ mấy lần rồi đấy.

Nếu con còn tiền, cứ trả cho họ trước đi.

Bệnh này của mẹ đừng gấp.”
Tiêu Phương nhìn mẹ, trong lòng khó chịu dị thường, nó bây giờ lấy đâu ra tiền trả nợ, đến ăn cơm cũng khó khăn rồi.
“Tiền của họ con trả rồi.” Tiêu Phương miễn cưỡng lấy ra một nụ cười, nói dối an ủi mẹ.
Tiếng nó vừa dứt, một giọng nữ bén nhọn từ ngoài cửa vọng vào.

“Tiêu Phương! Tiêu Phương! Về rồi sao?”
Tiếng nói chưa dứt, một nữ nhân cao gầy như cây compa, đẩy cửa đánh “bịch” một tiếng, hùng hùng hổ hổ xông vào nhà, nữ nhân này mặc áo bông màu lục, quần đen, tướng tá có chút cay nghiệt, trên mặt bôi một lớp phấn rẻ tiền, như vôi quét tường, dường như chỉ cười một cái, những phấn trắng đó sẽ rơi lả tả xuống đất.
Một nam tử lùn bốn mươi mấy tuổi đi sau bà, im lặng không nói.
“Tam thúc, tam thẩm, chú thím sao lại tới?” Tiêu Phương nhìn hai người tiến vào, sắc mặt chớp mắt liền trở nên khó coi.
Đây đúng là nói tới Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.
“Ngươi nói bọn ta vì sao mà tới?” Nữ nhân đó hai tay chống nạnh, con mắt nhỏ trừng Tiêu Phương, thịnh khí lăng nhân oang oang nói: “Ngươi mượn ta một vạn tiền đã bao lâu rồi? Cứ nói trả suốt, đến bây giờ còn sáu ngàn chưa thấy bóng dáng!”
Tiêu mẫu ngạc nhiên nhìn Tiêu Phương, hỏi: “Vừa rồi không phải con nói trả rồi sao?”
Hàm răng như bạch ngọc của Tiêu Phương cắn lấy môi, không nói gì.
Tiêu mẫu thấy bộ dạng của Tiêu Phương, liền hiểu nỗi khổ tâm của con gái mình, bà không nỡ quở trách con gái, bèn nói với tam thẩm: “Tam thẩm, bà gia hạn vài ngày, chúng tôi gom đủ tiền sẽ trả.”
“Đúng đó! Bà cứ gia hạn vài ngày.

Đều là thân thích, nhất thời khó khăn, qua một đoạn thời gian, họ tự nhiên sẽ trả thôi.” Tam thúc của Tiêu Phương cũng cười bồi, cầu tình.
“Ông còn ra mặt nữa! Đây đều là trách ông! Nếu không phải ông giấu tiền cho hai mẹ con nó, có phải phiền phức thế này không?” Tam thẩm liền cao giọng, tức giận đùng đùng chửi rủa chồng mình một trận, không để chút thể diện nào.
Tam thúc của Tiêu Phương bị vợ chửi như tát nước vào mặt, lại không dám mở miệng cãi lại, chỉ nói một câu: “Bọn họ sẽ trả thôi.”
“Trả?” Tam thẩm của Tiêu Phương làm bộ nhếch mép cười, gay gắt nói: “Ông bảo bọn họ lấy gì trả? Lớn thì bệnh nặng gần chết, nằm trên giường không động đậy, nhỏ thì cấp ba cũng không có tiền học, ông bảo họ lấy gì trả? Nói cho ông biết, tiền này là đánh chó bằng bánh bao thịt, có đi không về!”
“Đủ rồi!!!”
Triệu Thụy nghe tam thẩm nói không chịu nổi nữa, quát lớn một tiếng, đập bàn đứng dậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.