Thần Ma Chi Mộ

Chương 367: Trả Tiền





Hai hàng lông mày rậm của Triệu Thụy dựng thẳng, không giận mà uy, khí thế bức người.
Tam thẩm của Tiêu Phương bị tiếng quát của Triệu Thụy dọa cho nhảy dựng, không khỏi lui lại mấy bước, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng cũng ngậm chặt lại, nhất thời không dám nói điều gì khó nghe nữa.
Tam thúc của Tiêu Phương nhìn Triệu Thụy một cái, cảm thấy lai lịch của thanh niên này chỉ sợ không nhỏ, cũng không dám nói nhiều.
Qua một hồi, tam thẩm của Tiêu Phương mới tỉnh táo lại, lấy thêm can đảm, vươn cổ, gào lên với Triệu Thụy: “Ngươi… ngươi quát gì mà quát? Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta tới đây đòi tiền, cũng là chuyện đương nhiên! Đúng rồi, ngươi là ai? Làm gì ở đây?”
“Tên của ta, ngươi xứng để hỏi sao?” Triệu Thụy lạnh lùng một câu, làm tam thẩm của Tiêu Phương ngẩng đầu lên “Ngươi đối xử với cháu mình vô tình vô nghĩa như vậy.

Ta sợ nói tên cho ngươi, sẽ bị ngươi làm bẩn.”
Tam thẩm của Tiêu Phương vừa nghe, sắc mặt thiếu chút nữa biến thành màu gan heo.

Tính cách bà đanh đá, nổi danh ở khu này, làm sao chịu nổi cục tức này?
Bà đưa tay chỉ Triệu Thụy, đang chuẩn bị mở miệng chửi rủa.
Lúc này, hàn quang trong mắt Triệu Thụy chớp lên, ánh bắt bén thành sắc bén như lưỡi dao, hung hăng cắt lên mặt tam thẩm của Tiêu Phương.
Tam thẩm của Tiêu Phương không biết làm sao, trong lòng phát lạnh, chuỗi lời bẩn thỉu trào lên trên miệng, lại không nói ra được nửa câu!
Bà lờ mờ cảm thấy, nếu mình chửi mấy câu này ra, hậu quả chỉ sợ không tưởng tượng nổi!
“Tiêu Phương thiếu ngươi bao nhiêu tiền?” Triệu Thụy thấy tam thẩm sợ hãi, hừ một tiếng hỏi.

“Sáu… sáu ngàn ba.” Tam thẩm nuốt nước miếng, thành thành thật thật trả lời, không dám giở trò ngang ngược nữa.
“Ta trả giùm nó.”
“A? Thật sao?” Tam thẩm sáng mắt lên, vội vàng hỏi “Bao giờ?”
“Lập tức.” Triệu Thụy liếc bà một cái qua khóe mắt, rồi quay đầu phân phó Tiêu Phương: “Ngươi chờ ta ở đây một lúc, ta sẽ lấy tiền lại.

Đúng rồi, ngân hàng gần đây nhất là ở đâu?”
“Đi về phía bắc mười phút, ở đó có con đường lớn, trên đường có một ngân hàng giao thông.” Tiêu Phương trả lời “Bất quá, Triệu đại ca, anh thật ra không cần trả tiền giùm em.”
“Vậy ngươi bây giờ làm sao? Làm sao đối phó với tam thẩm này?” Triệu Thụy nhìn nó, hỏi lại.
Tiêu Phương nhất thời câm miệng.
Triệu Thụy vỗ vỗ vai nó, xoay người đi ra, tới ngân hàng.
Qua đại khái hai mươi mấy phút, hắn cầm một túi nhựa không trong suốt hàn kín miệng bước vào.
“Lấy tiền về rồi?” tam thẩm nhìn túi nhựa trong tay hắn, gấp gáp hỏi một câu.
Triệu Thụy không để ý tới bà, đi thẳng tới cạnh cái bàn gỗ vuông, xé túi nhựa ra, một mớ giấy bạc được buột ngay ngắn lăn ra, rơi đầy bàn!
Ánh mắt mọi người trong nhà đều bị đống tiền hấp dẫn trong nháy mắt, đặc biệt là tam thẩm Tiêu Phương càng trợn to đôi mắt nhỏ, hai tròng mắt nhỏ sáng rực lên, lộ vẻ cực kì tham lam.
Tính sơ, trên bàn có mười mấy xấp, một vạn một xấp, ở đây là mười mấy vạn!
Cái này đối với bà là một con số tương đối lớn, bà phí hết tâm lực luồn cúi dựa dẫm, tiết kiệm tích cóp cả đời, mới được nhiều thế này!

Bà vốn cho rằng thanh niên này chỉ đi rút một vạn mấy ngàn, không ngờ thanh niên này rút một lần mười mấy vạn!
Triệu Thụy thấy hết trò hề của tam thẩm, không khỏi cười lạnh một tiếng, lấy một xấp tiền, đếm sáu ngàn ba, vứt tới trước mặt tam thẩm rồi nói: “Cút đi.”
Tam thẩm thấy Triệu Thụy ngữ khí bất thiện, sắc mặt hơi biến đổi, nhưng bà không dám biểu hiện gì, ngoại trừ trong lòng sợ hãi uy thế của Triệu Thụy ra, bà bây giờ còn cảm thấy thanh niên trước mặt này dường như có lai lịch lớn, sợ vạn nhất chọc giận Triệu Thụy, mình sẽ không chịu nổi.
Bà không dám lên tiếng, chỉ đành một mình dùng ngón tay chấm nước miếng, rồi cúi đầu bắt đầu đếm tiền, vừa đếm vừa kiểm tra có phải tiền giả không.
Nếu như số lượng chính xác, lại đều là tiền thật, vậy bà chuẩn bị rời đi.
Triệu Thụy lười để ý nữ nhân cay nghiệt bủn xỉn này, quay đầu lại, ôn hòa nói với Tiêu Phương: “Tiêu Phương, số tiền còn lại, ngươi lấy dùng đi, mau trả hết nợ còn thiếu đi, mua thuốc cho mẹ, rồi tới trường học, học nhiều luôn là chuyện tốt.”
Câu nói của Triệu Thụy như một tiếng sét lớn vang lên trong phòng này, khiến mọi người đều ngẩn ra tại chỗ!
Mọi người đều giật mình nhìn Triệu Thụy, đều cảm thấy không dám tin, đặc biệt là tam thẩm, đến trọng trách đếm tiền cũng quên mất, sững sờ chăm chăm nhìn Triệu Thụy như nhìn thấy quái vật.
Ở đây có thể có tới mười tám mười chín vạn đó!
Đối với gia đình như Tiêu Phương này mà nói, đúng là con số trên trời!
Cho dù trước mặt người bình thường, cũng tính là một khoản tiền lớn, thế nhưng thanh niên này lại đưa cho người ta không chút cau mày, đây không phải là điên sao?
“Triệu… Triệu đại ca? Anh… anh không làm sai đó chứ? Anh muốn đưa hết khoản tiền này cho mẹ con em?” Tiêu Phương vì quá kinh ngạc, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
“Không sai.

Sao vậy?”

“Không được! Chuyện này tuyệt đối không được!” Mẹ Tiêu Phương chậm chạp tỉnh lại từ trong kinh ngạc, vội vàng cự tuyệt: “Triệu tiên sinh, hảo ý của ông chúng tôi tâm lĩnh, nhưng tiền này thực quá nhiều, chúng tôi không thể nhận!”
Tiêu Phương cũng gật gật đầu phụ họa: “Đúng đó, Triệu đại ca, anh cho mẹ con em sáu ngàn, giải quyết việc gấp trước mắt, mẹ con em đã rất cảm kích rồi.

Những tiền này, mẹ con em thật không thể nhận.”
Triệu Thụy nói: “Mẹ ngươi cần tiền trị bệnh, nhà ngươi cần tiền sinh hoạt, mà trừ tam thẩm ngươi ra, còn thiếu không ít người nữa, lấy đâu ra tiền trả?”
Tiêu Phương nhất thời nghẹn họng, Triệu Thụy nói không sai, nó không có nguồn kinh tế, chỗ cần dùng tiền bây giờ lại rất nhiều, nó thật không biết phải lấy đâu ra tiền mới bù đủ vào chỗ hổng đó.
“Những tiền này cũng không cho không các ngươi.” Triệu Thụy cười cười “Coi như cho mượn, chừng nào có tiền lại trả.”
Mẹ Tiêu Phương không rõ lai lịch Triệu Thụy, hơn nữa số tiền này đối với bà quá lớn, vì vậy vẫn không muốn nhận.
Bất quá, Tiêu Phương sau khi suy nghĩ cẩn thận một phen, lần đầu tiên làm trái ý mẹ, gật gật đầu, nhận lấy.
“Triệu đại ca, về sau tôi sẽ nghĩ cách trả anh.”
Cô cắn môi dưới, nhìn thẳng Triệu Thụy, hứa hẹn hết sức nghiêm túc, trong mắt đầy nước mắt cảm kích.
“Tốt! Ta chờ ngươi.” Triệu Thụy đưa tay lau nước mắt trên mặt nó, cười nói.
Tam thẩm đứng một bên, thấy tiền chất thành đống trên bàn, lại nhìn Tiêu Phương, thèm muốn ganh ghét đến mức tròng mắt sung huyết.
Trong lòng bà kinh thán vận may của Tiêu Phương, đồng thời tức giận sao mình không gặp chuyện tốt như vậy.
“Ngươi còn ở đây làm gì nữa? Chẳng lẽ muốn ta tự thân đuổi các ngươi đi sao?” Triệu Thụy liếc tam thẩm một cái, nụ cười ôn hòa trên mặt đột nhiên thu lại, lạnh lùng nói.
Tam thẩm lúc này nào dám nói gì nữa, lưu luyến thu ánh mắt lại, rồi kéo chồng mình, ỉu xìu đi ra, hoàn toàn không cao ngạo như lúc đầu.
Nhìn tam thẩm lếch thếch rời đi, trên mặt Tiêu Phương lộ ra nụ cười thoải mái, giảo hoạt nháy nháy mắt nói với Triệu Thụy: “Triệu đại ca, vừa rồi anh rất giống nhà giàu mới nổi nghe!”
Triệu Thụy cười: “Ta cũng không muốn làm thế, nhưng không làm thế làm sao trấn trụ nổi bà thím ba nhận tiền không nhận người đó? Lại làm sao giúp ngươi tiết ngụm ác khí này? Đối phó loại người này phải dùng cách như vậy.


Đừng nói với ta, ngươi cảm thấy như vậy không thích hợp.”
“Sao chứ? Thích hợp, quá thích hợp đi chứ.”
Tiêu Phương che miệng cười to, chỉ cảm thấy tâm tình hết sức thoải vui vẻ, oan ức và bi phẫn do tam thẩm làm vừa rồi đều hóa thánh khói xanh bay mất cả.
“Được rồi, lúc này không còn sớm nữa, ta còn có việc, phải đi thôi.” Triệu Thụy nhìn đồng hồ rồi nói “Tiêu Phương, ngươi cứ để tiền trong ngân hàng đã, lúc nào cần hãy lấy ra.”
Tiêu Phương gật gật đầu, gói lại tiền vào túi, ôm chặt trong lòng rồi nói với Triệu Thụy: “Tôi đi tiễn anh, thuận tiện gửi tiền luôn.”
Triệu Thụy gật gật đầu, hai người đi thẳng ra cửa.
“Triệu đại ca, anh rốt cuộc là làm nghề gì?” Đi được nửa đường, Tiêu Phương chợt hỏi.
“Cảnh sát.

Ngươi lần trước không phải đã thấy thẻ cảnh sát của ta rồi sao? Sao còn muốn theo ta tới cục cảnh sát kiểm tra?”
Tiêu Phương nghe câu sau của Triệu Thụy, không khỏi nhớ tới tình cảnh lần trước gặp mặt, biết Triệu Thụy chọc nó, cũng cười: “Vậy thì không cần, tôi chỉ cảm thấy kì quái, tiền lương của cảnh sát cao vậy sao? Anh dường như tham gia công tác cũng chưa lâu?”
“Đây là do ta tích cóp từ trước, nhất thời cũng chẳng dùng gì, thẳng thắn cho ngươi mượn, giúp ngươi vượt qua khó khăn nhất thời.”
Tiêu Phương bán tín bán nghi, cũng không hỏi nữa.
Hai người đến ngân hàng, Triệu Thụy chờ Tiêu Phương gửi tiền xong liền tạm biệt nó.
Tiêu Phương đứng ở cửa ngân hàng, nhìn bóng lưng cao lớn của Triệu Thụy, rất lâu không nói được gì, trong lòng nó lúc này không chỉ có sự cảm kích với Triệu Thụy, mà còn có vài phần hiếu kì.
Nó lờ mờ cảm thấy, thân phận của Triệu Thụy vượt hơn xa một cảnh sát bình thường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.