Thần Ma Chi Mộ

Chương 387: Thiên Vu Huyền Quang Giáp





“Đây… là bảo vật gì?”
Triệu Thụy đưa tay sờ loạn trên mặt thanh sắc quang giáp, trong lòng có chút kinh ngạc.
Hắn đã tiến vào tu chân giới một đoạn thời gian, lại có quen biết với đại tông sự Luyện Khí Tông Huyền Linh đạo trưởng, hiểu biết thêm không ít về phương diện pháp bảo.
Thế nhưng, bây giờ hắn lại hoàn toàn không biết về lai lịch của kiện quang giáp này!
Thậm chí đến kiện quang giáp này chế tạo bằng chất liệu nào hắn cũng đều không rõ, điều này không khỏi khiến hắn cảm thấy thập phần kì quái.
Bất quá trong lòng Triệu Thụy hết sức rõ ràng, kiện quang giáp này khẳng định là một bảo vật quý hiếm.
Nếu không, tu hành giả của Thần Đạo giáo Nhật Bản cũng sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới Tân Dương, mạo hiểm lớn như vậy để tranh đoạt hai kiện bảo vật này.
Triệu Thụy bận rộn một đêm, vốn muốn nghỉ ngơi thật tốt ở nhà, không định tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh, nhưng bây giờ được hai kiện bảo bối không biết tên, không thể không thay đổi chủ ý, chuẩn bị tiến vào ảo cảnh tìm Huyền Linh đại sư hỏi thăm một phen.
Lại lịch của miếng đá cổ đại và kiện quang giáp này, đại khái chỉ có Huyền Linh đại sư là tương đối rõ ràng.
“Xem ra phải chạy một chuyến nữa rồi.” Triệu Thụy vò vò đầu, càu nhàu một câu, rồi lấy ra Cửu Cung Xuyên Không Lệnh, tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh.
Xuyên qua biển mây, đến cửa hàng của Luyện Khí Tông, Huyền Linh đại sư lại không có ở đó, không biết đã đi đâu rồi, chỉ có mấy đệ tử lờ đờ buôn bán trong cửa hàng.
Triệu Thụy lười đi lại, dứt khoát đứng ngoài cửa hàng chờ Huyền Linh đại sư trở về.
Ảo cảnh vẫn thập phần náo nhiệt, trên quảng trường đá rộng lớn người qua kẻ lại tập nập nhộn nhịp, các loại âm thanh huyên náo không ngừng truyền vào tai.
Trong đó có một thanh âm là cao vang nhất.
Thanh âm rất quen thuộc, hắn đã từng biết.

Triệu Thụy nhìn về hướng âm thanh, chỉ thấy Âm Phong lão tổ bộ dạng lừa bịp lần trước đã gặp đang đứng giữa một đám yêu ma quỷ quái, hùng hồn dõng dạc nói gì đó.
Nói đến chỗ cao hứng còn không quên huơ tay múa chân một trận, hoàn toàn không để ý tới việc nước miếng của mình phun đầy đầu đầy mặt người khác.
Cũng may đây chỉ là ảo cảnh, mọi thứ đều là hư ảo, người bị phun tuy cảm thấy có chút chán ghét nhưng cũng không quá để ý.
Triệu Thụy nhớ tới cảnh hai ngày trước, không khỏi cười cười, Âm Phong lão tổ này thật biết nổ, chính mình cũng bị hắn lừa.
Đang định đi qua nghe thử Âm Phong lão tổ lần này nổ tá lả chuyện gì, Huyền Linh đại sư chờ đợi đã lâu không thấy lại không biết chui ra từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
“Xin lỗi, Minh Linh đạo hữu, để cậu chờ lâu rồi.” Huyền Linh đại sư cười xin lỗi Triệu Thụy “Thế nào, ngươi chuẩn bị đi sao?”
Triệu Thụy không thể không dừng lại, vội vàng phủ nhận nói: “Không có, không có, tôi chỉ là chờ đợi buồn chán, đang muốn đi qua nghe Âm Phong lão tổ tán phét để giết thời gian.”
Huyền Linh đại sư nhìn Âm Phong lão tổ một cái rồi cười ha ha: “Thì ra là vậy, đó lại là cách tốt để giết thời gian đấy.

Bất quá, những lời của Âm Phong lão tổ này cũng không phải hoàn toàn dối trá cả.

Âm Phong lão tổ này tu luyện nhiều năm, vốn là tu chân giả Phân Thần kì.

Bất quá, do tư chất có hạn, tu vi đã không cách nào tăng thêm một bước nữa, lại thêm tính cách hắn vốn tản mạn, cho nên dứt khoát vứt bỏ chuyện tu luyện, đi lang thang khắp nơi, nghe ngóng kì văn thú sự làm vui.

Tuy có lúc nói ngoa thêu dệt, nhưng hắn bây giờ có thể xưng là người tin tức linh thông nhất trong tu chân giới.”

“Há? Thật sao?”
Triệu Thụy có chút kinh ngạc, không ngờ Âm Phong lão tổ nhìn già mà không đứng đắn này lại là Phân Thần kì cường giả, tu vi cao hơn mình hẳn một cảnh giới!
Đây đúng là nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo.
Đang nghĩ bụng thế, Huyền Linh đại sư đã ra hiệu mời, mời hắn vào tòa lầu của Luyện Khí Tông.
“Minh Linh đạo hữu, chúng ta hình như mới gặp hai ngày trước mà, sao lại đột nhiên tới ào cảnh tìm ta? Có phải có chuyện gì cần ta giúp đỡ không?” Chờ Triệu Thụy ngồi xong, Huyền Linh đại sư mới hỏi một câu.

(ta thấy hai câu mà – lsqk)
“Không sai.” Triệu Thụy gật gật đầu “Tôi mới kiếm được hai món đồ, nhưng không biết lai lịch, ông là Luyện khí đại tông sư, nhận thức đối với các loại bảo vật có thể xưng là tu chân giới đệ nhất nhân, không ai theo kịp, cho nên hi vọng đại sư ông có thể giúp tôi nhìn xem lai lịch.”
Triệu Thụy xưng tụng rồi lấy miếng đá cổ đại và quang giáp đó ra, đưa tới cạnh Huyền Linh đại sư.
“Minh Linh đạo hữu quá khen rồi, lão đạo xấu hổ, xấu hổ.”
Huyền Linh được Triệu Thụy tâng bốc, miệng tuy nói xấu hổ nhưng trong lòng không khỏi có chút cao hứng, lão vuốt vuốt chòm râu sơn dương trắng như tuyết, vẻ mặt tươi cười tiếp lấy hai kiện bảo vật, cẩn thận tỉ mỉ.
Xem một hồi, trên mặt Huyền Linh đại sư từ từ lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Minh Linh đạo hữu, kiện quang giáp này là bảo vật đó.

Là Đại vu sư của bộ tộc Sơn Nhung phương bắc hơn ngàn năm trước lưu lại, tên là Thiên Vu Huyền Quang giáp, có năng lực phòng ngự cực mạnh.


Ngươi xem, chất liệu của Thiên Vu Huyền Quang giáp này là Thiên Thanh huyền thạch cực phẩm cực kì hiếm thấy trên tu chân giới.

Loại huyền thạch này tuy nhẹ nhưng mềm mại, lại cực kì bền chắc, là cực phẩm tài liệu dùng để chế pháp bảo phòng ngự!
Bây giờ Thiên Thanh huyền thạch cơ hồ khó kiếm được, đến Luyện Khí Tông ta cũng chỉ có một khối cực nhỏ, cất kĩ như bảo bối.

Nhưng kiện quang giáp này lại hoàn toàn chế tạo từ cực phẩm huyền thạch, chậc chậc, đúng là xài sang mà!”
Huyền Linh đại sư đưa tay nhẹ nhàng sờ lên kiện quang giáp, trong miệng không ngừng khen ngợi.
“Ngoài ra, chú văn màu đỏ sậm bên ngoài kiện quang giáp này là Đan Huyết hộ thân chú cao cấp nhất trong tộc Nhung Vu, Đan Huyết hộ thân chú này dùng linh huyết của đại nhung vu lực lượng cường đại nhất, dung hợp với bột mịn của rất nhiều thiên tài địa bảo khác, điêu khắc lên bảo giáp mới phát huy hiệu dụng.

Nói tóm lại, quá trình chế tác cực kì phiền phức, công nghệ cũng sớm thất truyền, đến ta cũng không biết được.

Ngươi mặc Thiên Vu Huyền Quang giáp này trên người, có thể giảm nhiều sức công kích của địch nhân, theo ta đọc được trong một thiên tài liệu, Thiên Vu Huyền Quang giáp này có thể triệt tiêu bảy thành công kích của Phân Thần kì tu chân giả, thậm chí đến công kích của Tu chân giả Hợp Thể kì cơ hồ cũng có thể triệt tiêu được ba thành! Minh Linh đạo hữu, ngươi có kiện bảo vật này có thể nói là như hổ thêm cánh vậy!”
Triệu Thụy nghe Huyền Linh đại sư miêu tả, trong lòng liền đại hỉ, không ngờ mình lại được một kiện bảo bối thực dụng như vậy, xem ra đêm qua đúng là không phải phí công, hắn vội vàng thu Thiên Vu Huyền Quang giáp lại rồi hỏi: “Huyền Linh đại sư, trên miếng đá này lại viết gì vậy?”
Huyền Linh đại sư đáp: “Miếng đá này… văn tự trên đó hình như cũng là chữ của tộc Sơn Nhung cổ đại.

A, đại ý là: Với danh nghĩa của thiên thần, hợp hai thánh vật thành một, thần thư thất lạc sẽ trùng hiện trên thế gian, dẫn đường cho người thế gian mê mang đi lên thiên giới…”
Đọc tới đây, Huyền Linh đại sư lắc lắc đầu vẻ không đồng ý: “Nhung vu này thích giả thần giả quỷ, thêu dệt thổi phồng, nếu thành tiên thành thần, đi lên thiên giới dễ dàng như vậy, chúng ta còn khổ cực vất vả tu chân làm gì?”
“Đúng đó, đúng đó.”

Triệu Thụy cười ha ha phụ họa một câu, nhưng trong lòng lại càng thêm cao hứng.
Không cần nghi ngờ, miếng đá của cổ đại nhung vu này có quan hệ với Phong Thần chi thư, văn tự trên phiến đá đã nói điểm này hết sức rõ ràng.
Bất quá, phiến đá này tựa hồ chỉ là một nửa trong đó, theo văn tự trên mặt ghi lại, hẳn phải còn một nửa nữa mới đúng, không biết nửa kia nằm ở đâu.
Nếu có thể ghép hai phiến đá này lại, hẳn có thể tìm ra trang Phong Thần chi thư thứ hai.
Mục đích tới ảo cảnh của Triệu Thụy đã đạt được, bèn cảm ơn Huyền Linh đại sư, thu hồi miếng đá lại, rồi nói chuyện huyên thuyên với Huyền Linh đại sư, chuẩn bị tán gẫu xong sẽ cáo từ rời đi.
Hai người nói chuyện một hồi, bất tri bất giác nói tới chuyện bộ tộc Nhung Vu bị diệt vong, Triệu Thụy vẫn luôn cảm thấy có chút kì quái, những nhung vu đó đã có thể chết tạo pháp bảo lợi hại như vậy, tu vi hẳn phải không yếu mới đúng, sao cuối cùng lại bị tuyệt diệt?
Hắn nói nghi hoặc trong lòng ra với Huyền Linh đại sư.
Huyền Linh đại sư đáp: “Nhung Vu nhất môn, hai ngàn năm trước đích xác rất thịnh vượng, cường giả xuất hiện lớp lớp trong môn, có thể kêu là cá biệt trong tu chân giới.

Bất quá, vu thuật của họ quá tàn nhẫn bá đạo, lại thêm nhung vu hung hoành ngạo mạn, kẻ địch vô số, thậm chí hai môn phái thần bí lâu đời nhất của tu chân giới là U Vân Trạch và Tĩnh Vũ Môn cũng đều thành địch nhân của họ.
Thế là, dưới sư kêu gọi của hai đại môn phái, rất nhiều tu chân giả của tu chân giới liên hợp lại, tiến hành tiêu diệt đại quy mô đối với bộ tộc Nhung Vu.

Cơ hồ chỉ trong một đêm, toàn bộ tộc Nhung Vu gần như bị tiêu diệt hết, những nhung vu may mắn trốn thoát cũng đều tránh đông núp tây như chuột, suốt ngày hoảng hốt, sau cùng tuyệt diệt triệt để, vu pháp họ tu tập cũng thất truyền toàn bộ, thậm chí đến pháp khí cũng chẳng còn thừa được mấy kiện, ngươi có được kiện Thiên Vu Huyền Quang giáp đó cũng coi như cá biệt rồi.
Triệu Thụy lúc này mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nghi hoặc trong lòng cũng được cởi bỏ triệt để.
Hắn không muốn ở lâu trong ảo cảnh, bèn cáo từ Huyền Linh đại sư, rời khỏi Thiên Phúc ảo cảnh.
Trở về trong nhà, Triệu Thụy lập tức mặc Thiên Vu Huyền Quang giáp lên người.
Hằn trước giờ thiếu hụt bảo vật phòng ngự, bây giờ có một kiện bảo vật hộ thân thế này, về sau thương tích trong chiến đấu cũng có thể giảm đi nhiều, hắn cũng có thể đối diện với địch nhân cường đại hơn!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.