Thần Ma Chi Mộ

Chương 388: Y Thế Thần Cung





Nhật Bản, Y Thế thần cung.
Gia Đằng Trung Hành dưới sự dẫn đường của một thần quan, theo con đường nhỏ từ từ đi vào trong.
Thần cung nằm trong rừng cây rậm rạp tươi tốt, diện tích khu rừng hơn một vạn mẫu Anh (1 mẫu Anh = 4046,86 mét vuông), chiếm đất cực kì rộng.
Vì vậy, hoàn cảnh xung quanh u nhã, kì hoa dị thảo, điểu ngữ hoa hương.
Y Thế thần cung phân làm nội cung và ngoại cung, ngoại cung mở ra bên ngoài, ngươi đi như mắc cửi, nườm nượp không dứt, thập phần náo nhiệt.
Gia Đằng Trung Hành thần tình nghiêm túc trang trọng, hoàn toàn không để ý tới bầu không khí náo nhiệt xung quanh, đi thẳng vào trong.
Tuy hắn đại thần quan của một trong Ngũ đại thần xã của Nhật Bản – Bát Phan thần xã, nhưng khi hắn tới đất của Y Thế thần cung vẫn phải cẩn thận dè dặt, không dám có nửa phần bất kính.
Bởi vì Y Thế thần cung là thần cung có ngôi vị cao nhất Nhật Bản, thần linh thờ phụng trong thần cung là Thiên Chiếu đại thần, thần linh cao nhất của Nhật Bản!
Trong vô số thần xã của Nhật Bản, chỉ có Y Thế thần cung mới có thể thờ Thiên Chiếu đại thần, điều này cũng có nghĩa là, Y Thế thần cung là lãnh tụ tinh thần của tất cả thần xã Nhật Bản!
Không chỉ như vậy, do Thiên Chiếu đại thần là tổ thần của hoàng thất Nhật Bản, thần quan tế tự của Y Thế thần cung cũng toàn bộ đều là thành viên của hoàng tộc đảm nhiệm.
Có thể nói Y Thế thần cung này là hoàng tộc thần cung cũng không phải quá đáng.
Theo con đường nhỏ dưới tán rừng, xuyên qua ngoại cung, Gia Đằng Trung Hành tiến vào phạm vi của nội cung.
Xung quanh bỗng yên tĩnh lại, tiếng người huyên náo dần dần rời xa, so với ngoại cung náo nhiệt, nội cung tỏ ra yên tĩnh hơn nhiều.
Ngoại cung tuy có thể cho du khách dạo chơi, nhưng nội cung thì tịnh không phải ai cũng có thể tiến vào.
Chỉ có thành viên của hoàng thất mới có thể tự do tham bái, người khác trừ phi được thần quan trong thần cung triệu kiến, còn không đều không được tiến vào.
Gia Đằng Trung Hành chính là được đại thần quan Đại Mộ Thiên Thành của Y Thế thần cung triệu kiến nên mới có thể tiến vào trong thần cung.


Thật ra Gia Đằng Trung Hành tịnh không muốn tới, nhưng hắn lại không thể không tới.
Bởi vì nhiệm vụ của Y Thế thần cung giao cho hắn đã bị thủ hạ của hắn làm hỏng rồi.
Ba thần quan hắn phái đi Trung Quốc đào mộ Mạt Đại nhung vu hơn ngàn năm trước cùng với mấy chục ngoại vi đệ tử, toàn bộ đều chết thảm, không ai còn sống!
Còn như hai kiện bảo vật trong mộ tự nhiên cũng là hạ lạc bất minh.
Gia Đằng Trung Hành có chút đau lòng, lại có chút bất an.
Hắn đau lòng là hắn hắn lại chôn mất ba thần quan mạnh nhất trong Bát Phan thần xã ở Trung Quốc, cứ như vậy, Bát Phan thần xã không biết phải mất bao lâu mới khôi phục nguyên khí.
Mà điều khiến hắn cảm thấy bất an là nhiệm vụ lần này thất bại, hậu quả hết sức nghiêm trọng, không biết đại thần quan của thần cung sẽ trừng phạt mình thế nào.
Mang tâm tình phức tạp như vậy, Gia Đằng Trung Hành cuối cùng cũng đến được bên ngoài chính điện của nội cung.
Chính điện nằm ở trung tâm nội cung, là bộ phận nòng cốt nhất của cả Y Thế thần cung, nghe nói ở đây còn thờ phụng một trong ba thần khí cổ tượng trưng cho hoàng quyền của Nhật Bản – Bát Xích Kính.
Chính điện là một ví dụ điển hình cho hình thức kiến trúc cổ Nhật Bản “Thần minh tạo”, cửa vào rộng rãi, đào đất trồng trụ, đầu hồi có cột giữa hình sơn hoa, đỉnh nhà theo lối huyền sơn, mái nhà theo dạng thẳng, từ ngoài vào trong có mấy vòng rào và tường thành bao bọc, hình thành tầng tầng không gian.

Xung quanh tường ngoài còn có chim ở.
Cả tòa chính điện hoàn toàn được xây dựng bằng gỗ thô, không nhiễm nửa điểm mùi vị thế tục.
Gia Đằng Trung Hành yên lặng đứng chờ ngoài chính điện, thần quan dẫn đường đó thì đi vào trong bẩm báo.
Sau đó, thần quan trẻ tuổi ấy lại bước ra, ra hiệu cho hắn đi vào.
Gia Đằng Trung Hành gật gật đầu, chỉnh trang y phục, thần sắc trang trọng đi vào.

Hắn vừa tiến vào chính điện liền cảm thấy mình như vào một thế giới khác, khí tức cổ lão mà uy nghiêm từ bốn phương tám hướng bổ tới, khiến hắn cảm thấy kính nể, mọi thứ ầm ĩ huyên náo bên ngoài dường như đều không liên quan gì với trong này.
Bốn bên yên lặng dị thường, tuy thỉnh thoảng có thần quan đi qua đi lại, nhưng không nghe được tiếng động lạ nào, thậm chí đến kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ.
Gia Đằng Trung Hành đến giữa trung tâm chính điện rồi ngừng lại.
Bên phải có một phòng tối, trong phòng dường như có một người ngồi xếp bằng, một cái mành trúc ngăn cản ánh mắt của Gia Đằng Trung Hành, khiến hắn không thấy rõ dung mạo của Y Thế đại thần quan.
Gia Đằng Trung Hành cung cung kính kính khom người một cái với bóng người sau mành trúc, rồi quỳ xuống nói: “Đại thần quan Gia Đằng Trung Hành của Bát Phan thần xã đến bái kiến theo lời kêu gọi của ngài.”
Tiếng nói dứt đã lâu, cũng không thấy bóng người sau bức mành phản ứng gì.

Gia Đằng Trung Hành chỉ cảm thấy tim đập thật mạnh, nhịp thở hơi rối loạn, hắn quỳ trên đất như vậy, cúi đầu, chờ Y Thế đại thần quan hỏi.
Cứ như vậy qua một lúc, một giọng già chát mới từ sau bức mành thong thả bay ra.
“Gia Đằng Trung Hành, ngươi đến rồi à.

Nhiệm vụ ta giao cho ngươi, ngươi có hoàn thành không?”
“Xin lỗi, đại thần quan, tôi thất bại rồi.” Gia Đằng Trung Hành vội vàng tạ tội “Ba thần quan và mấy chục đệ tử Bát Phan thần xã chúng tôi chết một cách thần bí ở Trung Quốc chỉ trong một đêm, đến nay cũng không biết nguyên nhân.”
“Thế hai kiện bảo vật của Mạt Đại nhung vu thì sao?”
Gia Đằng Trung Hành đáp: “Không rõ ở đâu.”

Đại thần quan của thần cung trầm mặc không nói gì nữa, bốn bên lại rơi vào yên lặng.
Thần kinh Gia Đằng Trung Hành căng như dây cung, không dám thở mạnh một cái, sau lưng không ngừng tuôn mồ hôi lạnh, thấm ướt cả y phục.
Hắn biết mệnh vận của mình sẽ được quyết định trong một thời gian rất ngắn, tuy hắn cũng là một vị thần xã thần quan được người đời tôn sùng, nhưng địa vị và sức ảnh hưởng của hắn trong Thần Đạo giáo lại không cách nào so sánh với Y Thế đại thần quan.
Cứ như vậy rất lâu, giọng bình tĩnh đến mức không mang bất kì tình cảm loài người nào của Y Thế đại thần quan lại bay ra từ sau bức rèm.
“Hai kiện bảo vật do Mạt Đại nhung vu lưu lại đều là hi thế chi bảo, đối với Y Thế thần cung chúng ta, thậm chí đối với cả Thần Đạo giáo chúng ta mà nói, đều hết sức quan trọng, bất luận trả giá lớn cỡ nào, đều phải tìm nó trở về.
Bất quá, Gia Đằng, ngươi đã tận lực rồi.

Ta đoán, thần quan thủ hạ của ngươi đã gặp phải tu chân giả của Trung Quốc.

Tu chân giới Trung Quốc giống như long đàm hổ huyệt, nguy hiểm dị thường, hơi không chú ý một chút liền rơi vào kết cục thân tử hồn diệt, bọn chúng chỉ có thể coi như vận khí không tốt.
Chuyện này suy nghĩ không chu đáo, không ngờ lại bị tu chân giả Trung Quốc phát giác.

Thôi đi, chuyện này để cho Y Thế thần cung chúng ta phụ trách xử lý vậy.”
Gia Đằng Trung Hành nghe Y Thế đại thần quan không truy cứu trách nhiệm hắn tới cùng, không khỏi hơi thở phào.
Thế nhưng, khi hắn nghe Y Thế thần cung muốn xuất thủ lại giật mình.
Thần quan trong Y Thế thần cung toàn bộ đều xuất thân hoàng tộc, theo truyền thuyết cổ đại, là con cháu của Thiên Chiếu đại thần, có địa vị đặc thù trong Thần Đạo giáo.
Trước mắt, trừ đệ nhất cường giả Thần Đạo giáo, Xuất Vân đại xã Du Mộc Chính Anh ra, địa vị của thần quan những thần xã khác trong Thần Đạo giáo đều thua xa Y Thế thần cung.
Chính vì như vậy, tuy Y Thế thần cung có rất nhiều thần quan thực lực cường đại, nhưng thông thường không tự phái người chấp hành nhiệm vụ mà chỉ phái thần xã khác hoàn thành.
Bây giờ, Y Thế đại thần quan lại phá bỏ truyền thống, tự mình cử cường giả trong thần cung xuất mã, đủ để nói lên mức độ xem trọng của thần cung đối với chuyện này!

Trong lòng Gia Đằng Trung Hành có chút cảm kích sự khoan dung của Y Thế đại thần quan đối với mình, hắn cảm thấy thuộc hạ của mình đã không thể hoàn thành nhiệm vụ của thần cung giao phó, hắn cần phải dốc hết lực lượng của mình giúp cho thần cung cướp lại hai kiện bảo vật.
“Đại thần quan các hạ, vì sự cường thịnh của Thần Đạo giáo, nếu như có nhiệm vụ, tôi nguyện ý dùng hết sức lực nhỏ yếu của mình, cho dù xông pha nước sôi lửa bỏng cũng không chút chối từ.”
Y Thế đại thần quan hơi gật gật đầu sau bức mành: “Nếu có gì cần, ta sẽ phái người tìm ngươi.”
“Vậy tôi lui trước.”
Gia Đằng Trung Hành khom người hành lễ với bóng người sau bức mành, rồi đứng lên, từ từ lui ra.
Gia Đằng Trung Hành lui ra chưa lâu, Y Thế đại thần quan đã cầm lên một cái chuông đồng, lắc nhẹ.
Tiếng chuông trong trẻo như sóng gợn lan ra thật xa, tỏ ra đặc biệt vang vọng trong chính điện yên lặng.
Tiếng chuông chưa dứt, một đám sương mù màu trắng đã bốc lên từ mặt đất, khi sương mù tan, một thanh niên đội mũ cao màu trắng, thân mặc áo bào trắng rộng thùng thình, mặt không biểu tình như mang mặt nạ, xuất hiện bên ngoài bức mành.
“Đại thần quan các hạ, ngài tìm tôi?” Nam tử đó dung mạo trẻ tuổi anh tuấn, thanh âm phát ra lại tương đối già nua, đúng là như một lão già trăm tuổi.
“Thanh Nguyên Thành Bình.” Bóng người sau bức mành lạnh nhạt kêu tên nam tử đó “Ta có một nhiệm vụ cần ngươi hoàn thành.”
“Ngài cứ mặc sức phân phó.” Thanh Nguyên Thành Bình khép hai tay trong thần bào rộng thùng thình, hơi khom người.
“Ta cần ngươi tức khắc đi Tân Dương Trung Quốc, đoạt lại hai kiện bảo vật của Mạt Đại nhung vu lưu lại.

Còn như chi tiết cụ thể, ngươi có thể hỏi thăm Gia Đằng Trung Hành của Bát Phan thần cung, hắn phải tương đối rõ ràng.

Ngoài ra ngươi phải nhớ, ngàn vạn lần phải cẩn thận với tu chân giả Trung Quốc, Bát Phan thần xã đã tổn thất mấy vị thần quan ở đó rồi! Tuy ngươi xếp trong mười cường giả đứng đầu của Thần Đạo giáo, nhưng vẫn không thể xem thường! Ta hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng!”
“Vâng, tôi nhất định sẽ toàn lực tiến hành, đại thần quan các hạ.”
Thanh Nguyên Thành Bình hành một lễ với bóng người, trong mắt chớp lên một luồng tinh mang khiến người ta khiếp sợ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.