Thần Ma Chi Mộ

Chương 391: Kế Sách Của Thanh Nguyên Bình Thành





Mấy chục tu hành giả Thần Đạo giáo thực lực cường đại bị mang tới cục cảnh sát, tiếp nhận điều tra thẩm vấn một cách uất ức buồn bực như vậy, đồng thời phòng của bọn họ cũng bị cảnh sát lục tung cả lên.
Tuy cảnh sát không tìm được thứ gì hữu dụng nhiều lắm, những tu hành giả này cũng thông qua các loại quan hệ, được thả ra rất nhanh, nhưng cảm giác khuất nhục đó lại khắc sâu trong lòng chúng, không cách nào trừ khử.
Đặc biệt là hai người Thanh Nguyên Bình Thành và Gia Đằng Trung Hành thân làm lãnh đạo, bọn họ một là đại thần quan của Bát Phan thần xã, một là cường giả xếp trong mười người đứng đầu của Thần Đạo giáo, có thể nói là địa vị ở Nhật Bản cực kì cao quý, được người ta tôn kính, nào đã chịu qua tức giận như thế?
Trong lòng bọn chúng cực kì oán hận đối với những cảnh sát này, hận không thể vung tay một cái đập những tên không có chút lực lượng này cho tan tành tro bụi.
Thế nhưng, nhớ lại nhiệm vụ mà Y Thế đại thần quan giao cho, lại sợ kinh động tu chân cường giả của tu chân giới Trung Quốc, bọn chúng không thể không nén giận im lặng, để mặt cho cảnh sát Tân Dương an bài.
Bất quá trong lòng bọn chúng lại hung ác tính toán, chỉ cần tìm ra hung thủ, lấy lại bảo vật, bọn chúng sẽ không còn cố kị gì nữa, nhất định phải tìm cơ hội san cái cục cảnh sát đó thành bình địa, tiêu diệt toàn bộ những cảnh sát làm khó bọn chúng đó, như vậy mới tiết được một ngụm ác khí trong lòng.
Chỉ là, hai tên vạn vạn lần không ngờ đến địch nhân mà bọn chúng tìm khắp thế giới đó lại là một cảnh sát trong cục, hơn nữa vừa rồi còn xuất hiện trước mặt chúng, tiến hành gặng hỏi làm khó chúng, Triệu Thụy!
Thanh Nguyên Bình Thành và Gia Đằng Trung Hành mang mấy chục tu hành giả Thần Đạo giáo rời cục cảnh sát trong oán hận không thôi.
Triệu Thụy nhìn bóng dáng có chúng hung hăng của bọn chúng, duỗi người một cái, trên mặt lộ ra nụ cười.
Hắn cảm thấy tâm tình của mình lúc này thật tốt hết sức!
Thần Đạo giáo phái ra đội ngũ to lớn như vậy, tu hành giả cường đại như vậy tới Tân Dương, muốn tìm ra hắn để trừ diệt.
Kết quả hắn chỉ dùng một kế nhỏ, không chỉ khiến Thần Đạo giáo hao binh tổn tướng mà toàn thể còn bị mang tới cục cảnh sát tra hỏi!
Xem bộ dạng phiền muộn trên mặt mấy thành viên Thần Đạo giáo này, đặc biệt là hai cường giả Thần Đạo giáo Thanh Nguyên Bình Thành và Gia Đằng Trung Hành, hắn muốn không thoải mái cũng không được.
Đương nhiên, Triệu Thụy cũng biết mình phải biết dừng đúng lúc.

Nếu cứ tiếp tục, tỷ lệ bộc lộ thân phận của hắn sẽ tăng cao, lại tăng thêm cho mình nguy hiểm không cần thiết.
“Hành hạ mấy thằng cha này rồi, tạm thời dừng lại ở đây.” Triệu Thụy cười híp mắt tự nói một câu, rồi đút hai tay vào túi áo, đi thẳng vào phòng làm việc.
Một đoạn thời gian tiếp đó, Triệu Thụy cẩn thận ẩn tàng khí tức của mình, tỏ ra không khác biệt gì với người bình thường.
Thành viên của Thần Đạo giáo thì tiếp tục lùng sục tung tích của địch nhân thần bí trong thành Tân Dương.
Bất quá do tao ngộ bi thảm lần trước, hành động lùng sục của chúng cẩn thận hơn nhiều, không hề hung hăng hống hách, không kiêng nể gì cả như ban đầu.
Hai vị cường giả Thần Đạo giáo Thanh Nguyên Bình Thành và Gia Đằng Trung Hành cũng được dạy dỗ, tăng thêm phòng hộ cho thần quan thủ hạ và thành viên khác để khỏi xảy ra tình huống nhiều thần quan bị giết như lần trước.
Công cuộc lùng sục của Thần Đạo giáo ở Tân Dương kéo dài gần nửa tháng, thế nhưng do Triệu Thụy ẩn nấp quá tốt, bọn chúng không có chút thu hoạch nào cả.
Hai tên Thanh Nguyên Bình Thành và Gia Đằng Trung Hành có hơi không giữ nổi bình tĩnh.
Địch ở trong tối, chúng ở ngoài sáng, tình hình hết sức bất lợi đối với chúng.
Quan trọng hơn nữa là bọn chúng không biết đối thủ mà bọn chúng vẫn tìm kiếm lúc này có đang ở trong thành phố Tân Dương hay không.
Vạn nhất thằng cha đó len lén chuồn mất, Trung Quốc rộng thế này, bọn chúng phải đi đâu để tìm?
Những thần quan và thành viên Thần Đạo giáo đó đều chết uổng cả sao?
Thanh Nguyên Bình Thành và Gia Đằng Trung Hành nhìn nhau một cái đều nhìn ra sự bất an lờ mờ trong mắt đối phương.
Bọn chúng phải tìm ra một cách kiếm ra đối thủ thần bí đó một cách nhanh nhất, nếu không, nhiệm vụ mà Y Thế thần cung giao cho chỉ sợ sẽ rất khó hoàn thành.
“Rốt cuộc có cách nào tìm ra tên khốn lén lén lút lút đó ra một cách nhanh nhất không?” Gia Đằng Trung Hành nhíu chặt đôi mày bạc, để hai tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng, tự nói một mình.

Thanh Nguyên Bình Thành ngồi xếp bằng lơ lửng trên không, cúi đầu trầm tư một hồi rồi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng phủi phủi bụi bặm trên người, lạnh nhạt nói: “Ta cảm thấy, với năng lực của chúng ta, muốn tìm ra đối phương trong thành phố lớn mấy trăm vạn dân thế này chỉ sợ không dễ.

Chúng ta chỉ có thể nghĩ cách khiến hắn tự động nhảy ra.”
“Khiến hắn tự động xuất hiện trước mặt chúng ta?” Gia Đằng Trung Hành động đậy đôi lông mày dài ngoẵng, tỏ ra có chút không hiểu “Thằng cha âm hiểm đó sao có thể chủ động hiện thân?”
“Ta tự nhiên có biện pháp bức hắn ra.” Thanh Nguyên Bình Thành phớt lờ nói “Bất quá, ta phải về Nhật Bản trước một chuyến, bái kiến Y Thế đại thần quan các hạ, chuyện ở đây tạm thời do ngươi xử lý.

Trước khi ta trở lại phải hết sức cẩn thận, không được gây ra phiền phức gì.”
Gia Đằng Trung Hành không biết Thanh Nguyên Bình Thành rốt cuộc có kế hoạch gì, nhưng Thanh Nguyên Bình Thành đã phân phó như vậy, hắn chỉ có thể theo đó mà làm.
Ngay chiều hôm đó, Thanh Nguyên Bình Thành đã ngồi máy bay trở về Nhật Bản, đến Y Thế thần cung bái kiến đại thần quan.
Y Thế đại thần quan cảm thấy hơi kinh ngạc với việc Thanh Nguyên Bình Thành đột nhiên trở về, lão cảm thấy Thanh Nguyên Bình Thành này hẳn không thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy.
“Thanh Nguyên Bình Thành, ngươi đã đoạt lại được hai kiện bảo vật của cổ đại nhung vu rồi?” Đại thần quan ngồi sau bức mành trúc lạnh nhạt hỏi.
“Hết sức xin lỗi, đại thần quan các hạ, tôi gặp phải một ít khó khăn ở Trung Quốc.” Thanh Nguyên Bình Thành quỳ xuống đất, hành một đại lễ với đại thần quan rồi kể kĩ lưỡng những khó khăn và tao ngộ mà mình gặp phải ở Tân Dương ra một lượt.
Sau khi nghe xong, Y Thế đại thần quan hỏi: “Ngươi đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy về đây làm gì?”
Thanh Nguyên Bình Thành cung cung kính kính đáp: “Đại thần quan các hạ, tôi có một kế hoạch, có lẽ dẫn dụ được địch nhân của chúng ta, tu chân giả vẫn ẩn trốn ở Tân Dương ra được.


Nhưng kế hoạch này cần ngài giúp đỡ, hơn nữa còn có nguy hiểm nhất định.”
“Há? Kế hoạch gì?” Y Thế đại thần quan dường như có chút hứng thú.
“Tôi nghe nói miếng đá của cổ đại nhung vu tổng cộng có hai miếng, một miếng ở Trung Quốc, trước mắt không biết ở đâu, một miếng còn lại ở trên tay ngài, không biết có phải vậy không?”
“Không sai.” Y Thế đại thần quan sau bức rèm hơi gật đầu, không phủ nhận “Ngươi muốn dùng miếng đá trong tay ta để dẫn dụ tu chân giả kia ra à?”
“Chính là như vậy.” Thanh Nguyên Bình Thành gật đầu đáp “Tu chân giả thần bí đó lúc đầu đã đoạt được từ trong tay chúng ta hai kiện bảo vật của Mạt Đại nhung vu, cho thấy rằng những thứ này có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn.

Nếu chúng ta có thể dùng thứ này làm mồi nhử, xác suất dụ được tu chân giả đó ra cực lớn.

Chúng ta chỉ cần đặt cạm bẫy xung quanh miếng đá của Mạt Đại nhung vu, sẽ không sợ hắn không chui vào!”
Y Thế đại thần quan trầm mặc, dường như đang cân nhắc kế hoạch của Thanh Nguyên Bình Thành có tỷ lệ thành công bao lớn, nguy hiểm này có đủ giá trị để mạo hiểm không.
Dẫu sao, miếng đá trong tay hắn đây vẫn là một bảo vật cực kì trọng yếu, tìm đệ tử Thần Đạo giáo, đều chưa từng thấy qua một lần, tự nhiên không thể tùy tùy tiện tiện cho mượn như vậy được.
Trong chính điện thần cung rộng lớn nhất thời chìm vào yên lặng tuyệt đối, đến tiếng thở cũng có thể nghe rõ ràng.
Qua rất lâu, Y Thế đại thần quan mới chậm chạp nói từ sau bức mành: “Nếu không còn cách nào khác, vậy ta chỉ có thể đồng ý với cách của ngươi.

Bất quá, Thanh Nguyên Bình Thành, kế hoạch này chỉ có thể thành công, không thể thất bại! Đặc biệt là miếng đá đó không thể có bất kì sai lầm nào, phải mang nó hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về.


Bởi vì, nó không chỉ quan hệ tới Y Thế thần cung chúng ta, mà thậm chí còn liên hệ đến cả tương lại của Thần Đạo giáo chúng ta! Rõ chưa?”
“Vâng, tôi rõ rồi.” Thanh Nguyên Bình Thành quỳ trên mặt đất, hành lễ thật sâu với bóng người sau mành trúc “Cho dù đánh cuộc bằng danh dự và tính mạng của tôi, tôi cũng phải hoàn thành sự mạng mà ngài giao phó!”
Bức mành trúc vẫn rũ bỗng vén lên, một miếng đá khác li chi lít chít chú văn cổ đại, ẩn chứa linh khí to lớn, phảng phất như được cầm bằng một bàn tay vô hình, chầm chậm bay ra từ trong bóng tối, bay thẳng tới gần Thanh Nguyên Bình Thành mới dừng lại.
“Khối bảo vật này tạm thời do ngươi bảo quản thật tốt.

Hi vọng ngươi mã đáo thành công.

Lui đi.”
“Vâng! Đại thần quan các hạ, cảm ơn ngài đã giúp đỡ.”
Thanh Nguyên Bình Thành trân trọng thu miếng đá vào trong lòng rồi mới đứng dậy, khom người, từ từ lui ra.
Lúc này hắn cảm thấy miếng đá cổ đại trong lòng mình này nặng trình trịch như có đến vạn cân.
Nếu như kế hoạch của hắn thất bại, khối đá này sẽ thành lợi khí khiến hắn tan xương nát thịt!
Ta nhất định phải tiêu diệt tu chân giả thần bí đó, đoạt lại hai kiện bảo vật vốn thuộc về Thần Đạo giáo chúng ta!
Ta chỉ được thành công, không được thất bại! Thanh Nguyên Bình Thành lui ra khỏi chính điện, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng nghĩ thế.
Một làn gió mát thổi tới, thổi áo bào rộng thùng thình của hắn bay lên phần phật.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.