Thần Ma Chi Mộ

Chương 392: Cạm Bẫy Cũng Thoát Được





Thanh Nguyên Bình Thành được miếng đá của nhung vu rồi, cơ hồ không ngừng lại chút nào, lập tức trở lại Tân Dương.
Lúc này hắn mới thuật lại tỉ mỉ kế hoạch của mình cho Gia Đằng Trung Hành.
Gia Đằng Trung Hành hết sức tán đồng với kế hoạch dẫn dụ của Thanh Nguyên Bình Thành, cảm thấy đây là phương pháp duy nhất có thể khiến địch nhân âm hiểm chủ động lộ ra.
Chỉ là dùng bảo vật trân quý làm mồi nhử, trách nhiệm trên người chúng không khỏi quá nặng rồi.
Hai tên bèn tụ lại, cẩn thận thương lượng hẳn một ngày, bổ khuyết rất nhiều sơ hở trong kế hoạch dẫn dụ, tăng thêm rất nhiều chi tiết nhỏ, sau khi xác định không còn chút sơ hở nào mới bắt đầu hành động.
Mấy ngày sau, trên trang nhất mọi phương tiện truyền thông của Tân Dương xuất hiện một tin tức quan trọng, nói một viện bảo tàng tư nhân của Nhật Bản, một tuần lễ sau sẽ đến Tân Dương tiến hành triển lãm.
Mọi vật triển lãm đều rất quý trọng, thuộc hàng quốc bảo.
Trong đó có một kiện cổ vật quý trọng nhất, tên là Nhung Vu chi thạch là do một đời Nhung Vu của bộ tộc Sơn Nhung cổ đại ở phía bắc Trung Quốc thời kì Chiến Quốc lưu lại.
Kiện bảo vật này chỉ có duy nhất trên toàn thế giới, có thể gọi là bảo vật hiếm có, từ sau mấy trăm năm trước lưu lạc tới Nhật Bản, vẫn luôn nằm trong tài sản của tư nhân, mãi đến bây giờ mới lại thấy ánh mặt trời.
Lần triển lãm này sẽ diễn ra ở viện bảo tàng Tân Dương, kéo dài nửa tháng, miễn phí vào cửa hoàn toàn.
Tin tức này vừa xuất hiện liền hấp dẫn sức chú ý của không ít thị dân.
Triển lãm cổ vật miễn phí không phải lúc nào cũng gặp được, không ít người thầm tính đến lúc đó phải đi dòm thử, dù sao cũng không mất tiền.
“Oa! Triển lãm cổ vật mà miễn phí vào cửa toàn bộ! Thật là hiếm lạ nha!” Trong văn phòng trung đội 2 đội cảnh sát hình sự thành phố, Đường Lỗi ngồi trên ghế, cầm tờ báo buổi sáng, vừa vung vẩy vừa rêu rao “Thứ bảy này chính thức khai trương, các ngươi ai muốn đi xem! Đến lúc đó chúng ta cùng đi!”
“Ta không hứng thú với thứ đó!” Lão Vương lắc lắc đầu “Những bảo bối đó lại không phải của ta.


Nhìn thì thấy thèm, không nhìn tốt hơn.”
Đường Lỗi bị đổ ngay một chậu nước lạnh, không khỏi cảm thấy mất hứng: “Đây là đi tăng trưởng kiến thức, nâng cao trình độ của mình.

Lão Vương, không phải ông có con gái sao? Phải mang nó đi cho mở mang tầm mắt.”
Lão Vương đang sắp xếp tài liệu, nghe câu này của Đường Lỗi, quay đầu lại cười: “Con gái ta đang học đại học ở Bắc Kinh, chẳng lẽ vì xem triển lãm mà gọi nó về?”
“A? Thiếu chút nữa tôi quên mất!” Đường Lỗi cười ngượng ngập.
“Xem ra không ai chịu đi rồi.”
Lúc này, Triệu Thụy cầm một tập hồ sơ tiến lại: “Đang rêu rao gì đó? Sao lại đi với không đi?”
Lão Vương đầu cũng không quay lại đáp: “Đường Lỗi nói có triển lãm cổ vật, miễn phí vào cửa, hắn muốn kiếm người cùng đi với hắn, nhưng bọn ta không có hứng thú.”
“Đúng.

Đoạn thời gian này vụ án nhiều khủng khiếp, công tác mệt muốn chết, chẳng dễ gì được nghỉ, còn không thành thành thật thật ở nhà ngủ cho khỏe sao?” Những cảnh viên khác trong phòng cũng cười đùa.
Đường Lỗi có chút bất mãn lắc tờ báo trong tay phành phạch: “Nghỉ lúc nào chả được, nhưng hi thế chi bảo không phải lúc nào cũng thấy được.

Bỏ lỡ dịp này không còn cơ hội nào nữa.”
Triệu Thụy bước tới giật lấy tờ báo, cười: “Để ta xem thử, xem có bảo vật quý hiếm gì.


Nếu có thật, ta sẽ…”
Nói tới đây, giọng hắn bỗng ngừng lại, nụ cười trên mặt cũng chuyển thành kinh dị
Bởi vì hắn nhìn thấy một thứ quen thuộc trong hình những bảo vật cổ trên tờ báo.
Đó là miếng đá mà Mạt Đại nhung vu lưu lại!
Hắn rất nhanh liền cảm thấy miếng đá này khác với miếng đá trong tay hắn, bất quá lại vừa vặn có thể ghép lại thành một khối!
Ngoài kinh ngạc, trong lòng Triệu Thụy không khỏi dâng lên một cổ vui sướng khó che đậy.
Từ sau khi được miếng đá thứ nhất của nhung vu, hắn vẫn luôn đau đầu vì việc làm sao để kiếm được miếng thứ hai.
Ai biết miếng thứ hai này lại đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn!
Quả thật là có bánh từ trên trời rơi xuống mà!
Triệu Thụy cầm tờ báo, đang ngẩn ra, Đường Lỗi đột nhiên đưa tay đẩy đẩy hắn: “Này, Triệu Thụy, ngẩn ra gì đó? Ngươi cảm thấy hứng thú với triển lãm cổ vật phải không? Vậy thứ bảy này chúng ta cùng đi, thế nào?”
Triệu Thụy đang định đáp ứng, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút bất thường.
Thần Đạo giáo Nhật Bản mới vừa chịu thua thiệt ở Tân Dương, miếng đá của Nhung Vu đã xuất hiện, thời cơ này không khỏi quá khéo léo đi.
Đây có phải là cái bẫy mà Thần Đạo giáo đặt ra để dụ mình ra mặt không?
Triệu Thụy suy nghĩ cẩn thận, càng suy nghĩ càng cảm thấy khả năng này hết sức lớn.
“Này, Triệu Thụy, ngươi rốt cuộc có đi không? Trả lời nhanh lên, ta còn có việc phải làm đó!” Đường Lỗi lại đẩy đẩy hắn, thúc giục.

“Đi, đương nhiên đi.” Triệu Thụy tỉnh táo lại, cười cười với Đường Lỗi, đáp ứng.
Không quản thế nào, trước tiên cứ thăm dò tình hình một lần cái đã, đến đó sẽ biết cả thôi.
Loáng cái đã tới thứ bảy, Triệu Thụy hẹn với Đường Lỗi, cùng ngồi xe tới viện bảo tàng Tân Dương.
Viện bảo tàng Tân Dương nằm ở khu Bảo Sơn, đánh xe hai mươi mấy phút đã tới nơi.
Viện bảo tàng này thời gian xây dựng chưa lâu, diện tích cũng không lớn lắm, càng khỏi nói tới lý luận thiết kế gì, không khác gì với kiến trúc bình thường bây giờ.
Đại khái do vào cửa miễn phí, mới sáng sớm đã không ít người vào tham quan.
Tuy nói một lần triển lãm cổ vật cấp quốc bảo, hệ thống bảo an của viện bảo tàng vẫn tỏ ra hết sức lỏng lẻo, ngoại trừ tổng cộng sáu bảo an ở cửa và bên trong đang bận u đầu sứt trán ra, tựa hồ không còn nhân viên bảo vệ nào nữa.
Bất quá, Triệu Thụy lại hết sức rõ ràng, đây chỉ là cảnh giả.
Thật ra, hệ thống bảo an của viện bảo tàng hạng ba này còn nghiêm mật hơn nhiều so với viện bảo tàng Anh quốc!
Bởi vì trong viện bảo tàng này phân bố sáu bảy tu hành giả Thần Đạo giáo!
Trong đó còn bao gồm cả cường giả Xuất Khiếu kì và Phân Thần kì!
Những tu hành giả này hoặc ẩn trong góc tối ánh mặt trời không chiếu tới, hoặc giả làm người tham quan, đi lung tung trong đại sảnh triển lãm, mọi cửa ra đều bị giữ chặt toàn bộ, cả viện bảo tàng đều nằm trong vòng khống chế nghiêm mật của chúng.
Có thể nói, cho dù ở đây xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không thoát khỏi tầm mắt chúng!
Chỗ những tia nhìn bí mật này tập trung nhất, chính là miếng đá của Nhung Vu đặt ở giữa viện bảo tàng.
Miếng đá được chụp một cái lồng kính, đặt trên đài cao, hết sức bắt mắt.
“Này! Đó chính là bảo vật quý trọng nhất trong lần triển làm này đó! Chúng ta tới đó xem đi.” Đường Lỗi có chút hứng thú vẹt đám người, xáp lại gần không ngừng nhìn, đúng là hận không nuốt được miếng đá đó vào bụng mới được.
Triệu Thụy lại không đi qua, bởi vì linh lực đặc thù do miếng đá đó tán phát ra đã đủ cho hắn xác định, miếng đá đó là đồ thật, đã là đồ thật, nhìn hay không nhìn cũng thế, dù sao trên tay hắn cũng đã có một miếng không khác gì nó rồi.
“Quả nhiên là cạm bẫy do Thần Đạo giáo bày ra! Không dễ nha! Để dụ ta ra, bọn chúng quả thật bỏ ra cả vốn gốc! Đến bảo vật như miếng đá của Nhung Vu này cũng dám lấy ra!” Triệu Thụy đánh giá hoàn cảnh xung quanh, âm thầm cười lạnh một tiếng.

Bất quá, hắn không thể không thừa nhận, miếng mồi này thật có sức hấp dẫn vô cùng, khiến hắn dù biết rõ đó là cạm bẫy cũng muốn nhảy vào.

Bởi vì đây là cơ hội duy nhất để hắn có được miếng đá của Nhung Vu.
Nếu bỏ lỡ, một khi miếng đá này bị mang trở về Nhật Bản, muốn đoạt nó lại càng gian nan hơn.
Không có miếng đá của Nhung Vu, cũng không có cách nào có được trang sách của Phong Thần chi thư.
Gom đủ năm trang Phong Thần chi thư, mở ra Thông thiên chi lộ, đây lại là một chuyện rất xa vời.
Bây giờ chuyện khẩn cấp trước mắt là nếu không có trang Phong Thần chi thư thứ hai để áp chế trớ chú trong cơ thể, vậy hắn không cách nào tiếp tục chuyên tâm tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết, đột phá cảnh giới Luyện Thần trung kì, tiến vào Luyện Thần hậu kì.
Bởi vì, theo mức độ thâm nhập càng sâu, thực lực càng tăng cường, viễn cổ trớ chú sẽ càng rục rịch ngóc đầu dậy.
Một trang Phong Thần chi thư, dường như đã bắt đầu có dấu hiệu không thể tiếp tục áp chế.
Đại khái là những tu hành giả Thần Đạo giáo đó nhìn trúng điểm này, mới lập ra cái bẫy này!
Triệu Thụy nghĩ vậy, từ từ tiến vào trầm tư.
Làm thế nào mới đoạt được miếng đá của Nhung Vu từ tay những tu hành giả Nhật Bản?
Đây không phải một chuyện dễ làm, bởi vì thực lực đối phương quá cường đại, tu vi một người tựa hồ cùng một tầng lớp với hắn, người kia đã đạt tới Phân Thần kì, mạnh hơn hắn hẳn một đoạn!
Nếu như đối chọi trực diện, đúng là giống như thiêu thân lao vào lửa, không khác gì tự đi tìm chết, không có nửa cái cơ hội.
Trừ phi…
Triệu Thụy suy nghĩ rất lâu, trong lòng cuối cùng cũng có một kế hoạch mơ hồ, chỉ là nếu muốn biến kế hoạch thành hiện thực, còn có nhiều chuyện phải làm.
Đã thăm dò rõ tình huống, hắn không còn tâm tư nào tham quan tiếp nữa, tìm một cái cớ chia tay với Đường Lỗi, vội vàng rời khỏi viện bảo tàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.