Thần Ma Chi Mộ

Chương 402: Kịch Chiến Du Mộc Chính Anh





Triệu Thụy thu được hai kiện viễn cổ bảo vật, trong lòng hoan hỉ khó nói nên lời.
Bất quá, cẩn thận kiểm tra Cửu Tiêu Lôi Đình thương và Ma Trọng Lực cầu một lần, hắn cũng hơi lấy làm tiếc.
Với tu vi trước mắt của hắn, vẻn vẹn chỉ có thể phát huy một bộ phận nhỏ uy lực của hai viễn cổ pháp bảo này.
Cho dù như vậy, sau khi hắn có được hai kiện viễn cổ bảo vật này, thực lực cũng liền đại tăng.
Nếu như có một ngày hắn có thể phát huy toàn bộ uy lực của hai kiện bảo vật này, vậy thì hắn sẽ có lực lượng hủy thần diệt phật!
Triệu Thụy cẩn thận ngắm nghía hai kiện bảo vật một hồi rồi bỏ chúng vào trong Càn Khôn giới chỉ, vừa lòng hả dạ rời khỏi Tiên Ma lăng viên.
Lam quang chớp lên, Triệu Thụy bước ra khỏi viễn cổ thạch môn, viễn cổ thạch môn nhanh chóng biến mất.
Thế nhưng trong chớp mắt Triệu Thụy trở về Tân Dương, trong lòng đột nhiên nảy ra cảnh báo.
Thần kinh hắn liền căng ra trong chớp mắt, chân khí tuôn ra từ đan điền, cấp tốc vận chuyển trong kinh mạch, lập một tầng phòng ngự vô hình xung quanh.
Hắn trầm mặt nhìn về phía trái, chỉ thấy một võ sĩ mặc trang phục võ sĩ thuần trắng.
Người này dung mạo cương nghị uy nghiêm, tóc bạc như tuyết, bên eo giắt hai thanh võ sĩ đao dài ngắn không đều, trên người tán phát khí tức bén nhọn như mũi đao, cắt cho da dẻ nhức lên từng trận!
“Du Mộc Chính Anh!”
Triệu Thụy tuy chưa từng thấy qua võ sĩ này, nhưng thông qua gợn sóng linh lực liền đoán ra thân phận hắn.
“Không sai, là ta.” Du Mộc Chính Anh hơi gật đầu, rồi đánh giá Triệu Thụy mấy cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi đại khái là Ngân Diện yêu ma vẫn đối đầu với Thần Đạo giáo chúng ta hả.

Thật là kì quái, tuy ta được tin tình báo chính xác, nói rằng ngươi là một yêu ma.

Thế nhưng ta lại không cảm giác được chút khí tức yêu ma nào trên người ngươi, thậm chí không cảm giác được chút gợn sóng linh lực nào! Nếu không phải ta tận mắt thấy ngươi từ trong thạch môn cổ quái kia bước ra, cho dù ngươi đứng trước mặt ta, đại khái ta cũng không cách nào nhận ra thân phận thật của ngươi.”

“Ta tự nhiên có cách ẩn tàng khí tức của mình.” Triệu Thụy hết sức thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình.
Trong lòng Triệu Thụy rõ ràng, sở dĩ Du Mộc Chính Anh có thể phát hiện ra tung tích của hắn, khẳng định là vì lúc triệu hoán viễn cổ thạch môn dẫn tới sự chú ý của Du Mộc Chính Anh, kéo hắn tới chỗ này.
Trong thời điểm thế này, tiếp tục ẩn giấu đã không cần thiết nữa.
“Há? Pháp thuật có thể ẩn tàng gợn sóng linh lực? Đúng là thần kì.

Chẳng trách chúng ta bất luận dùng cách nào cũng không tìm được tung tích của ngươi.

Bất quá, ngươi đã bị ta phát hiện một lần, chỉ sợ khó thoát thân rồi.”
Du Mộc Chính Anh vừa nói vừa nắm lấy chuôi đao, tiếp tục rút ra khỏi eo.
Đây là một trường đao màu xanh, thân đao tán phát thanh sắc qunag mang, không ngừng nhảy múa, giống như ngọn lửa màu xanh, chiếu sáng xung quanh.
Trong chớp mắt trường đao rút ra, nhiệt độ đêm đầu hè vốn ấm áp liền tụt xuống, cơ hồ tới điểm đóng băng!
Tiếng gió cũng trở nên sắc nhọn, giống như vô số yêu quỷ đồng thời gào khóc, làm tai người ta lờ mờ phát đau.
Du Mộc Chính Anh đưa tay vuốt trên sống đao một cái, lạnh nhạt nói: “Đao này tên là Kim Lang Dạ Xoa hoàn, là thượng cổ thần khí do thần linh ban cho Xuất Vân đại xã chúng ta, do răng của cổ ma thú Kim Cương Lang chú tạo mà thành, ẩn chứa ma lực cường đại, có thể diệt quỷ sát thần, vô kiên bất tồi.
Ma đao này trảm sát vô số yêu ma, cũng đánh bại vô số tu hành cường giả, toàn bộ đều là người thanh danh hiển hách, ngươi có thể thành vong hồn dưới đao, cũng là một loại vinh hạnh.”
“Ngươi xem ra rất tự tin.

Bất quá, ta bây giờ lại không muốn chết.

Nói không chừng, sau cùng là ngươi chết!” Triệu Thụy cười cười, tay vuốt lên Càn Khôn giới chỉ, Cửu Tiêu Lôi Đình thương và Ma Trọng Lực cầu xuất hiện trong tay hắn.

“Ngươi không phải dùng đao sao?” Du Mộc Chính Anh hơi cau mày “Sao đột nhiên đổi thành thương rồi?”
“Há? Đó đại khái là do tin tức của ngươi quá lạc hậu rồi.” Triệu Thụy nhướn nhướn mày, châm chọc một câu.
“Chỉ là có chút bất ngờ thôi.

Thật ra, bất luận ngươi dùng vũ khí gì, đối với ta đều chẳng sao cả.” Du Mộc Chính Anh lấy giọng không để ý nói một câu, cánh tay đột nhiên vung lên, ngọn lửa màu xanh trên Kim Lang Dạ Xoa hoàn chém về phía Triệu Thụy với tốc độ kinh người!
Triệu Thụy vội vàng triển động thân hình, né sang một bên.

Ngọn lửa màu xanh chém chính xác lên vị trí hắn vừa mới đứng.
Kèm theo tiếng ầm ầm to lớn, mặt đất xuất hiện một khe nứt dài tới ba bốn mét, sâu tới bảy tám mét.
May đây là bình nguyên hoang vu, nếu như ở trong thành thị, một khe nứt lớn thế này sẽ dễ dàng thôn phệ mọi thứ ngang qua đường!
“Thân thủ rất mẫn tiệp.” Du Mộc Chính Anh không mặn không nhạt bình phẩm một câu “Bất quá, ngươi lại có thể tránh né tới lúc nào?”
Hắn rung cổ tay một cái, trường đao võ sĩ màu xanh chấn động lên, hóa thành đao ảnh trùng trùng điệp điệp đầy trời, đan dệt thành một lưới ánh sáng dày khít, mang theo uy thế cường đại chụp tới Triệu Thụy.
Triệu Thụy nắm chắt cán thương, trút chân khí vào Cửu Tiêu Lôi Đình thương.
Viễn cổ chú văn trên Cửu Tiêu Lôi Đình thương liền tán phát lam sắc quang mang chói mắt.
Một tia sét màu tím nhỏ xíu tuôn ra từ trong phù văn, phủ đầy thân thương.
Triệu Thụy quát lạnh một tiếng, rung cánh tay một cái, Cửu Tiêu Lôi Đình thương đâm nhanh ra, mang theo tiếng sấm tiếng gió, nghênh đón võ sĩ đao.
Tiếng giao kích liên tục liền vang lên, sét tím và lửa xanh không ngừng nhấp nháy trên không, khiến người ta hoa cả mắt.
Chỉ trong ngắn ngủi một giây, Cửu Tiêu Lôi Đình thương và Kim Lang Dạ Xoa hoàn không biết giao kích mấy ngàn mấy vạn cái.

Sau lần giao thủ ngắn ngủi, thân hình hai người “vù” một cái bắn ra hai bên, rồi mỗi người lại tự trở về vị trí cũ.
Triệu Thụy nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa rồi trong kịch đấu, hắn tịnh không chịu thương tích nào.
Hắn không khỏi tín tâm đại tăng, tuy tu vi của Du Mộc Chính Anh quả thật hết sức cao thâm, thực lực cực kì cường hãn.
Thế nhưng, uy lực cường đại mà Cửu Tiêu Lôi Đình thương triển hiện ra lại đủ để bù đắp chênh lệch thực lực giữa hắn và Du Mộc Chính Anh!
Càng huống chi trong tay hắn còn nắm Ma Trọng Lực cầu, chưa có dùng qua.
Có lẽ, hắn có thể dùng hai kiện bảo vật này đánh bại Du Mộc Chính Anh.
Du Mộc Chính Anh lại hết sức bất ngờ nhìn Triệu Thụy, trong lòng âm thầm giật mình.
Theo tình báo hắn nhận được, thực lực của Ngân Diện yêu ma này tuy cường đại, nhưng so với hắn vẫn còn thua nhiều.
Không ngờ bây giờ giao thủ lại phát hiện, Ngân Diện yêu ma này chính diện đối kháng với mình lại không rơi vào hạ phong chút nào!
Không ngờ tu chân giới Trung Quốc còn có Phân Thần kì cường giả kiểu này!
Trong đầu Du Mộc Chính Anh chớp lên ý nghĩ này, thu lại lòng khinh thị lúc trước, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Hắn hai tay nắm cán đao, vạch lên không trung một đồ hình kì dị, đồng thời trong miệng bắt đầu lầm rầm tụng niệm chú văn.
Chỉ thấy ngọn lửa màu xanh trên Kim Lang Dạ Xoa hoàn của hắn liền điên cuồng nhảy lên, từ xa nhìn lại đúng là giống như một mặt trời màu xanh!
“Kim Cương Ma Lang trảm!”
Du Mộc Chính Anh niệm chú văn tới cuối cùng, đột nhiên nâng cao giọng, quát lớn một tiếng, từ xa chém một đao tới Triệu Thụy.
“Vù”
Ngọn lửa màu xanh từ võ sĩ đao bắn ra, hóa thành một thanh sắc ma lang thể hình to lớn, há cái miệng như chậu máu, lớn giọng gầm gừ, hung mãnh bổ tới Triệu Thụy.

Kim Cương Ma Lang còn chưa bổ tới, Triệu Thụy đã cảm thấy cuồng phong xen lẫn sát khí cuồng mãnh ập vào mặt, thổi hắn cơ hồ đứng không vững, y phục trên người càng cơ hồ bị cuồng phong thổi ép sát vào người!
Triệu Thụy thấy thế đến của Kim Cương Ma Lang hung mãnh, trong lòng nghiêm túc, nhưng tịnh không giật mình gì, cho rằng Cửu Tiêu Lôi Đình thương có thể dễ dàng hóa giải một kích này.
Hắn động cổ tay một cái, Cửu Tiêu Lôi Đình thương mang theo tia sét màu tím đâm tới đầu Kim Cương Ma Lang.
Mắt thấy sắp đâm tới, Kim Cương Ma Lang đột nhiên nghiêng đầu, tránh mũi thương, rồi há miệng hung hăng cắn một cái, liền cắn chặt cả cán Cửu Tiêu Lôi Đình thương!

Cả người Triệu Thụy rung động mạnh, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cường đại cuồn cuộn không dứt truyền theo cán thương vào thân thể, giống như sóng to gió lớn, cuồn cuộn không dứt xung kích kinh mạch xương cốt của hắn, khiến khí huyết quay cuồng trong ngực hắn, khó chịu muốn thổ huyết!
Triệu Thụy hết sức kinh dị, không ngờ một kích này của Du Mộc Chính Anh lại lợi hại như vậy, vượt quá dự liệu của hắn!
Hắn vội vàng lùi ra sau, đồng thời vung Cửu Tiêu Lôi Đình thương, muốn hất Kim Cương Ma Lang ra.
Thế nhưng Kim Cương Ma Lang lại cắn chặt lấy Lôi Đình thương, không chịu nhả ra.
Triệu Thụy bây giờ phải ra quyết định, buông bỏ Cửu Tiêu Lôi Đình thương hay tiếp tục chống cự công kích của Kim Cương Ma Lang.
Bất quá, nếu như vứt bỏ Lôi Đình thương, hắn mất đi kiện bảo vật này, muốn tiếp tục chiến đấu với Du Mộc Chính Anh là hết sức khó khăn.
Nhưng nếu tiếp tục chống cự, hắn có thể không chịu nổi lực lượng cường đại của Kim Cương Ma Lang mà tan xương nát thịt!
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, chú văn trên thân Cửu Tiêu Lôi Đình thương bỗng chớp lên quang mang chói mắt hơn!
Một luồng nhiệt lưu kì dị từ trong Cửu Tiêu Lôi Đình thương truyền ra, thâm nhập thẳng vào cơ thể Triệu Thụy, khu trừ toàn bộ công kích mà hắn gặp phải!
Một đoạn viễn cổ chú văn kì dị xuất hiện trong đầu hắn không một dấu hiệu báo trước, không ngừng vang vọng.
Hắn không tự chủ ngâm tụng lên, linh lực cuồn cuộn không dứt tuôn ra từ Cửu Tiêu Lôi Đình thương.
Từng luồng sét tím to lớn xoay chuyển quấn quýt trên Cửu Tiêu Lôi Đình thương, sau cùng hình thành nên một Tử điện cự mãng to lớn!
“Tử Điện Lôi Xà!”
Triệu Thụy gầm lớn một tiếng, rung cánh tay một cái, múa trường thương lên.
Tử Điện Cự Mãng gào lên một tiếng sắc nhọn, nặng nề đập lên thân Kim Cương Ma Lang.
“Ầm”
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sóng khí to lớn cuốn đất đá cát sỏi trên mặt đất lên cao.

Hoa lửa của sét tím và ngọn lửa màu xanh dày đặc cả bầu trời.
Tử Điện Lôi Xà xé rách cả thân thể của Kim Cương Ma Lang, một mạch thẳng tiến, nặng nề đập lên người Du Mộc Chính Anh!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.