Thần Ma Chi Mộ

Chương 424: Thần Linh Trừng Phạt 1





Trương Đường bị Vi Sở Chi đánh giá, cảm thấy dường như nội tâm của mình đều bộc lộ hết dưới ánh mắt của Vi Sở Chi, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ bức rức.
Vi Sở Chi đánh giá Trương Đường hẳn một lúc, mới lạnh nhạt hỏi: “Ngươi định giúp ta thế nào?”
Trương Đường không thèm suy nghĩ đáp: “Tôi có số điện thoại của nó và tin tức rõ ràng về nó.”
Vẻ mặt của Vi Sở Chi bình thản, dường như chẳng hứng thú gì.
Trương Đường nhìn sắc mặt hắn, thăm dò: “Vậy… tôi đưa nó tới chỗ ngài ngay, để ngài đối mặt với nó nói chuyện?”
Lúc này trên mặt Vi Sở Chi mới lộ ra một chút nụ cười: “Ta ở khách sạn An Lăng chờ tin tốt của ngươi.

Nếu như sự tình thuận lợi, ta sẽ nhớ tới ngươi.”
Trương Đường vừa nghe, liền mừng ngoài tưởng tượng, hăng hái cả người, hắn vội vàng hành lễ, trong miệng liên tục cảm ơn, bộ dạng khúm núm nịnh bợ, thậm chí đến bảo vệ của Vi Sở Chi cũng thập phần khinh thường.
Để lại địa chỉ và phương thức liên lạc, Vi Sở Chi rời khỏi sòng bạc trong đám bảo vệ vây chặt.
Trương Đường thì trở lại sòng bạc, tìm Mễ Văn, tiến hành công tác khuyên giải thuyết phục.
Do lúc này đang là lúc đi làm, Mễ Văn không đi được, Trương Đường đành trở về cương vị công tác chờ đợi.
Qua đại khái hơn một tiếng đồng hồ, tới giờ cơm trưa, Triệu Thụy và Mễ Văn rời bàn đánh bạc, hẹn nhau tới quán cơm bên ngoài ăn cơm, tiền lương của làng du lịch Duy Ni tuy rất cao, nhưng tịnh không bao ăn ở, đồ ăn của tửu điếm sang trọng, đối với công nhân viên bình thường cũng quá xa xỉ.
Hai người mặc đồng phục, vừa nói cười vừa từ trong lối đi của nhân viên đi ra, liền gặp Trương Đường chờ đợi đã lâu.
“Mễ Văn, tới đây, tới đây, ta nói với ngươi chuyện này.” Trương Đường vẫy vẫy tay với Mễ Văn.
“Chuyện gì vậy chú?” Mễ Văn dừng bước, hơi lạnh nhạt hỏi.
Trương Đường nhìn Triệu Thụy một cái, nói: “Có người ngoài ở đây, nói không tiện lắm, chúng ta đi qua bên kia.”
“Ta ở đây chờ ngươi là được.” Triệu Thụy rất biết điều cười cười.

Thật ra nếu hắn muốn nghe trộm, bất luận đứng ở đâu cũng đều nghe được rõ rõ ràng ràng.

Mễ Văn theo Trương Đường đi khỏi Triệu Thụy khoang hai ba chục mét rồi hỏi: “Chú, rốt cuộc là chuyện gì? Thời gian nghỉ trưa của chúng ta rất ngắn, chút nữa còn phải đi làm.”
Trương Đường nói: “Là thế này.

Ta vừa gặp Vi gia nhị thiếu, hắn dường như rất hảo cảm với ngươi, cho nên hi vọng ta có thể giúp đỡ, hẹn ngươi gặp mặt hắn.

Ặc… Ta đã đáp ứng giùm ngươi, địa điểm là khách sạn An Lăng.”
“Chú! Cháu thậm chí Vi gia nhị thiếu là ai cũng không biết, sao chú lại đáp ứng ước hội thay cháu?” Mễ Văn nghe Trương Đường nói vậy, mày liễu không khỏi cau lại, rất là phản cảm.
Trương Đường vội vàng cười: “Gặp rồi, thật ra ngươi đã gặp rồi.

Buổi sáng hắn đã đánh bạc ở bàn của ngươi!”
“Đánh bạc ở bàn của cháu?” Mễ Văn ngửa mặt, suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ ra “Vi gia nhị thiếu mà chú nói đó, có phải là thanh niên tuổi rất trẻ, bộ dạng rất lớn không?”
“Đúng! Đúng! Chính là hắn!” Trương Đường cho rằng Mễ Văn rất có ấn tượng với Vi Sở Chi, trong lòng vui vẻ, vội vàng gật đầu.
Ai ngờ Mễ Văn cự tuyệt hết sức dứt khoát: “Cháu không đi!”
“Vì sao?” Trương Đường ngạc nhiên.
“Hắn hơi ngả ngớn, cháu không thích.” Mễ Văn lạnh nhạt nói.
“Vậy thì có quan hệ gì? Người ta là Vi gia nhị thiếu Vi Sở Chi kia! Trực hệ của Vi gia! Ông nội là tổng tài hiện tại của tập đoàn kiến trúc họ Vi! Quyền thế phú quý đều là số một số hai trên Liên Đảo nghe!”
“Chẳng trách chú tích cực như vậy, thì ra là muốn dựa vào cháu để leo lên cây đại thụ nhà họ Vi!” Mễ Văn nhìn một cái thấu tâm tư của Trương Đường, “Xin lỗi chú, cháu hoàn toàn không hứng thú với hắn.”
Mễ Văn nói xong, hơi khom người với Trương Đường hành một lễ, rồi chuẩn bị rời đi.
Trương Đường lời hay đã nói hết, thấy Mễ Văn vẫn không đáp ứng.

sắc mặt không khỏi âm trầm xuống: “Mễ Văn! Ngươi đừng quên! Các ngươi còn thiếu ta một khoản tiền lớn! Khoản tiền này lẽ ra phải trả sớm rồi, đúng không? Nếu như lần này ngươi theo ta đi gặp Vi nhị thiếu, khoản tiền đó chúng ta coi như xóa bỏ.


Nếu không, tốt nhất các ngươi chuẩn bị tiền trước đi, ta sẽ đòi ngay!”
Mễ Văn thấy Trương Đường lấy nợ bức mình, sắc mặt liền lạnh xuống: “Cháu nói rồi, hai tháng nữa, tiền anh cháu thiếu chú, nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lời.

Chú đừng mong dùng chuyện này ép cháu!”
“Thật sao? Người khác đều nói, bây giờ người thiếu nợ là đại ca, chủ nợ là con cháu.

Câu này thật không sai chút nào!” Trương Đường giả bộ cười nói “Bất quá, các ngươi định trả kiểu gì? Chẳng lẽ tiếp tục dùng tiên nhân khiêu bắt chẹt người khác?”
Sắc mặt Mễ Văn hơi đổi, nói: “Chú, chú đang nói gì đó, sao cháu nghe không hiểu?”
Trương Đường cười lạnh một tiếng nói: “Đừng làm bộ làm tịch với ta, những chuyện xấu ngươi theo anh ngươi làm, ta sớm đã nghe rõ hết rồi.

Nếu ngươi thức thời, vậy hãy thành thành thật thật nghe lời ta.

Nếu không hai người ngươi và Lý Bưu cứ chờ vào ngồi tù đi!”
Thân thể Mễ Văn hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Trương Đường đã dám nói vậy, chứng tỏ hắn có nắm chứng cớ chắc chắn.

Nếu như không đáp ứng yêu cầu của Trương Đường, chỉ sợ cô và anh sẽ bị đưa vào tù!
Cô hết sức rõ ràng, Trương Đường là loại tiểu nhân ti bỉ vì đạt mục đích mà không tiếc bất kì thù đoạn gì.
Mễ Văn trầm mặc, đau khổ suy nghĩ, mình rốt cuộc phải cự tuyệt hay khuất phục.

Trương Đường cũng không gấp, thong thả châm thuốc, vừa hút vừa chờ Mễ Văn quyết định.
Điếu thuốc mới hút phân nửa, Mễ Văn đã gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được, tôi đi theo ông.”
“Vậy mới tốt! Nếu ngươi sớm nghe lời như vậy, vừa rồi ta cũng không cần phải nói những lời khó nghe, đúng không?” Trương Đường cười hè hè, vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân giậm tắt, rồi mang Mễ Văn tới bãi đậu xe, chuẩn bị lên xe tới khách sạn An Lăng nơi Vi Sở Chi ở.
Triệu Thụy đứng cách đó không xa, nghe rõ rõ ràng ràng toàn bộ nội dung nói chuyện của hai người, điều này khiến hắn càng hiểu sâu hơn sự đê hèn vô sỉ của Trương Đường.
Hắn tự nhiên sẽ không nhìn Mễ Văn bị Trương Đường mang đi như vậy, nhưng cũng không tiện ra tay ngăn cản, làm như vậy, năng lực khác với mọi người của hắn sẽ bộc lộ hết, dẫn tới sự hoài nghi của mọi người.
Triệu Thụy nhanh chóng suy nghĩ một cái, nghĩ cách kéo dài thời gian.
“Này, Mễ Văn, ngươi đi đâu đó? Thời gian nghỉ trưa không nhiều, chúng ta phải tranh thủ thời gian ăn cơm!”
Mễ Văn còn chưa kịp mở miệng, Trương Đường đã tranh lời đáp: “Nó có việc, chiều nay không làm!”
“Vậy cô ấy xin nghỉ rồi à?’
“Ta sẽ xin nghỉ giúp nó.”
“Nhưng…”
“Ngươi tốt hơn hết là đừng nhiều chuyện!” Trương Đường nóng nảy nói, ánh mắt nhìn Triệu Thụy cũng trở nên hết sức tối tăm “Nếu ngươi không muốn ngày đầu tiên đi làm đã bị đuổi việc!”
Triệu Thụy nhún nhún vai, không nói nhiều nữa.
Thấy dùng lời nói không ngăn Trương Đường được, hắn bèn nghĩ cách khác.
Hắn bèn lặng lẽ theo sau hai người, tìm cơ hội phá hoại kế hoạch của Trương Đường.
Bãi giữ xe dưới đất của làng du lịch Duy Ni, diện tích rất lớn, đưa mắt nhìn, xe sang trọng cũng không ít.
Hắn đánh giá hoàn cảnh xung quanh một cái, lại nhìn Trương Đường và Mễ Văn hai người lên một chiếc BMW mới tinh, trong lòng liền có chủ ý.
Hắn lấy Ma Trọng Lực cầu ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, trút chân khí vào, khởi động nó.
Ánh sáng màu đen từ trong Ma Trọng Lực cầu tán phát ra, trọng lực cường đại vô hình bắn ra, đập lên trần bãi giữ xe.
Dưới sự lôi kéo của trọng lực cường đại tuyệt luân, trần nhà kiên cố bỗng xuất hiện từng tia nứt, bụi vữa xi măng và đá sỏi nhỏ rơi rào rào xuống.
“Ồ? Xảy ra chuyện gì? Ở đâu rơi xuống nhiều thứ lộn xộn vậy?”
Trương Đường thấy trên kính chắn gió có rất nhiều bụi bặm đá vụn rơi xuống, không khỏi cảm thấy hơi kì quái, bèn thò cổ ra, thông qua kính chắn gió nhìn lên phía trên.
Chính vào lúc này, một khối bê tông dài tới hai mét, dưới trọng lực mà Triệu Thụy phát ra, bị kéo thẳng xuống, rơi xuống với tốc độ kinh người, hung hăng đập lên nắp trước của chiếc BMW!
Một tiếng “ầm” vang to lên, cả chiếc xe lắc lư kịch liệt, thiếu chút nữa hất Trương Đường bay thẳng ra ngoài.

Mặt trước chiếc xe cơ hồ bị khối bê tông đập xuyên qua trong chớp mắt!
Xy lanh bị đập nát bét, nóc xe cũng nhăn nheo như một miếng giấy vệ sinh, thảm không chịu nổi.
Tròng mắt Trương Đường thiếu chút nữa rơi ra ngoài, miệng há thành chữ O, cả người đần ra trên ghế, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế cầm vô lăng.
Chiếc BMW đó hắn mới mua mấy ngày, bảo hiểm cũng chưa kịp đăng kí, kết quả bây giờ bị khối bê tông đập thành cái hố lớn!
Giá xe BMW không rẻ, hắn để dành tiền mấy năm mới mua được một chiếc, đúng là coi như bảo vật, cẩn thận dè dặt, sợ gây ra một vết xước.
Ai ngờ bây giờ lại bị khối bê tông đập thành một hố lớn!
Chuyện này… chuyện này bảo hắn làm sao chấp nhận!
Qua hẳn một lúc, Trương Đường cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Hắn gào lên một tiếng thảm thiết, lao ra khỏi xe cái “bịch”, chạy tới trước xe kiểm tra tình trạng hư hỏng.
Bất quá, kết quả kiểm tra càng không lạc quan, xem tình trạng chiếc xe này, cho dù không báo hỏng, cũng phải đi nhà máy đại tu, đó tuyệt đối là một khoản chi phí lớn! Chỉ sợ mấy năm sau hắn vẫn phải chi tiêu dè sẻn rồi.
Trương Đường vẻ mặt như đưa đám tang mẹ, đau dớn tới mức cả người run lên.
“A! Xe của ta! Xe của ta, sao lại bị đập ra thế này!” Hắn đấm ngực giậm chân kêu gào “Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì! Đang tốt lành, sao lại rơi xuống một khối bê tông to thế chứ!”
Trương Đường đúng là tức muốn phát điên, cho dù một khối bê tông như vậy đột nhiên rơi xuống, với độ cao trần bãi đậu xe, hẳn không đập thủng xe mới phải.
Thế nhưng, chuyện kì quái như vậy vẫn cứ xảy ra, hơn nữa còn xảy ra chính trên người hắn!
Đây đúng là… thấy quỷ rồi!
Trương Đường tức giận như khỉ bị đốt mông, vừa nhảy vừa bật.

Mễ Văn thì vừa sợ vừa mừng.

Cô sợ là Trương Đường vừa định mở máy xe, đã rơi xuống một khối bê tông to đập nát xe, không khỏi quá trùng hợp rồi, cũng không biết là thần tiên nào trên trời chiếu cố cho cô.
Cô mừng là, ông chú vô lương khiến người ta chán ghét cực độ này cuối cùng cũng bị một chút trừng phạt, khiến trong lòng cô cảm thấy an ủi.
Cô cảm thấy đây đúng là trên trời trừng trị Trương Đường, Trương Đường hoàn toàn là gặp báo ứng do tội của mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.