Thần Ma Chi Mộ

Chương 440





Triệu Thụy lại xuyên qua rừng rậm, bay lên trên không.

Lần này mấy con chim khổng lồ đó lại nằm dưới chân Triệu Thụy.

Triệu Thụy vung Cửu Tiêu Lôi Đình thương lên một cái, ngâm tụng một đoạn viễn cổ chú văn, từng luồng sét tím lập tức từ trong Cửu Tiêu Lôi Đình thương tuôn ra, lượn lờ quanh thân thương.

Trong ánh chớp tím không ngừng lấp lóe, một con tử điện cự mãng to lớn bỗng hình thành!
“Tử Điện Lôi Xà!”
Triệu Thụy rung tay một cái, chỉ thần thương về phía trước.

Tử Điện Lôi Xà gầm lên một tiếng, vẫy cái đuôi dài, bắn về phía mấy con chim khổng lồ đó.

Tám con quái điểu hung hãn vô cùng, hoàn toàn không tránh né, trái lại xòe vuốt nhọn, hung hăng chụp tới Tử Điện Lôi Xà, hiển nhiên muốn cắt con mãng xà này thành vài đoạn.

“Ầm!”
Hai bên vừa tiếp xúc, luồng điện cực mạnh từ trong Tử Điện Lôi Xà truyền ra, bao trùm toàn bộ tám con quái điểu.

Tám con quái điều đồng loạt phát ra tiếng kêu đau đớn sắc nhọn, lông vũ trên thân bị tử điện đánh bay tứ tán, từng trận khói đen từ thân chúng bốc lên, mùi khét lẹt ở cách thật xa cũng nghe được.

Dưới luồng điện cường đại của tử điện cự mãng, tám con quái điểu nhanh chóng bị biến thành một đám quả cầu lửa, rơi xuống mặt đất.

Triệu Thụy giải quyết xong tám con quái điều này, lặng lẽ thở phào một hơi, rồi bay về phía thi thể của mấy con quái điểu rơi xuống.

Yêu vật tu vi lợi hại như vậy, thông thường đều có nội đan.

Triệu Thụy đi tới mổ mấy con quái điểu ra, quả nhiên phát hiện trong cơ thể chúng có những hạt ngọc tròn màu đỏ thẫm to cỡ nắm tay, bốc lên ngọn lửa.

Viên ngọc phát ra quang hoa màu đỏ lửa, linh khí nội liễm.

Triệu Thụy nhặt mấy viên nội đan đó, bỏ vào Càn Khôn giới chỉ, cảm thấy chuyến vừa rồi dẫu sao cũng không uổng công.


Những nội đan này rất có lợi ích đối với việc tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết của hắn.

Hắn thu nội đan xong, chuẩn bị tiếp tục tiến lên, chính vào lúc này, vô số tiếng gào hung ác phẫn nộ từ bốn phương tám hướng trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo truyền tới, chỗ này tiếp chỗ kia, khiến người ta run rẩy trong lòng.

Cho dù Triệu Thụy trước giờ bình tĩnh, lúc này cũng không khỏi hơi biến sắc mặt.

Vừa rồi, tiếng nổ lớn sinh ra do đánh nhau kịch liệt đã đánh thức cả Trấn Yêu đảo đang ngủ say, cũng chọc giận toàn bộ yêu vật trên cả tòa Trấn Yêu đảo!
Hắn vội vàng bay lên không quan sát tình huống.

Chỉ thấy các loại các thứ quái điểu phi cầm từ các phương hướng trong rừng rậm nguyên thủy bay lên, cả bầy đông nghìn nghịt cấp tốc bay về phía hắn.

Không chỉ như vậy, trong rừng rậm nguyên thủy còn bốc lên khói bụi cuồn cuộn, cây cối gãy đổ hình thành từng đường thẳng kéo dài về phía hắn.

Rất hiển nhiên, trong rừng có đại lượng yêu vật, đang chuẩn bị tiến hành vây đánh hắn.

Triệu Thụy thầm kêu một tiếng không hay, cho dù thực lực của hắn đã đạt tới Luyện Thần hậu kì, nhưng cũng không có năng lực ứng phó với nhiều yêu vật cùng hung cực ác như vậy!
Hắn bắt đầu vội vã tìm kiếm đường lui.

Đã không còn cách nào bay khỏi Trấn Yêu đảo, các loại quái điểu phô thiên cái địa cơ hồ đã lấp đầy cả bầu trời.

Triệu Thụy chỉ có thể lựa chọn chạy trốn trong rừng rậm nguyên thủy.

Tuy nói trong rừng cũng có các loại yêu vật vây đánh, nhưng do cây cối rậm rạp, chí ít cũng còn có chỗ ẩn náu thân hình, hoặc giả có thể phá vây mà ra, không giống như ở trên không, hoàn toàn bộc lộ trước vô số yêu vật phi hành.

Triệu Thụy biết, hắn cơ hồ đã kinh động toàn bộ yêu vật trên đảo, đêm nay đã không còn khả năng tới được đỉnh cao nhất trên đảo, bèn nảy sinh ý định rời đi.

Xác định phương hướng bãi biển, hắn triển khai thân hình, tăng hết tốc độ chạy về phía bãi cát.

Thời gian trước giờ chưa từng quan trọng như thế này.


Bởi vì, một khi bị yêu vật trên đảo bao vây tầng tầng lớp lớp, hắn muốn chạy thoát ra ngoài sẽ gian nan vô cùng.

Tốc độ của Triệu Thụy nhanh như chớp, cả người hóa thành một bóng mờ, len lỏi trong rừng rậm, cơ hồ mắt thường khó nhận ra.

Tiếng gió vang lên vù vù bên tai hắn, cảnh vật hai bên cấp tốc lui về phía sau.

Đột nhiên, dưới chân Triệu Thụy vang lên một tiếng lá sột soạt, ba con rết tím dài năm sáu mét, mang theo một luồng gió tanh, từ trong lớp lá rụng dày dưới mặt đất bắn ra, bổ thẳng về phía Triệu Thụy, mấy trăm vuốt nhọn hung ác vung vẩy, khiến người ta dựng cả tóc gáy.

Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, vung Cửu Tiêu Lôi Đình thương một cái, mũi thương chớp lên tia sét màu tím, xé rách không gian, cắt ba con rết này thành sáu đoạn.

Hắn đang chuẩn bị tiếp tục tiến lên, ai biết từng con rết khổng lồ li chi lít chít từ dưới lớp lá bắn ra, đếm sơ một chút, lại có tới mấy trăm con!
“Thấy quỷ!”
Triệu Thụy chửi thầm một câu, ngưng tụ nhiều chân khí hơn, trút vào Cửu Tiêu Lôi Đình thương.

Tia chớp màu tím không ngừng lấp lóe trên Cửu Tiêu Lôi Đình thương.

Triệu Thụy rung tay một cái, sét tím bắn ra xung quanh, hình thành một tấm lưới do tia sét tạo thành, bao hết toàn bộ lũ rết ấy vào trong.

Luồng điện cực mạnh biến lũ rết ấy thành quả cầu lửa trong chớp mắt, liên tục rơi xuống đất.

Triệu Thụy giải quyết xong lũ rết này, còn chưa kịp thở ra, mặt đất đột nhiên chấn động, tiếng ầm ầm từ xa truyền tới, giống như vạn con ngựa phi nước đại, từ hai phương hướng nhanh chóng ép tới!
Liền đó, một bầy lớn yêu thú khắp người phủ đầy vảy đen, trên thân gai nhọn dài sọc, hình dáng như con voi lớn, mang theo một uy thế cuồng mãnh, đụng bay những cây cổ thụ cao trăm mét, từ sâu trong rừng rậm xông ra.

Những con rết may mắn sống sót dưới thương của Triệu Thụy, lần này không còn cơ hội thoát thân nữa, bị giẫm thành thịt vụn ngay.

Triệu Thụy giật nảy mình, vội vàng bay về phía sau.

Hắn biết lai lịch những con yêu vật này, những yêu vật này lợi hại hơn lũ rết kia nhiều!

Những yêu vật này tên là Mặc Lân Yêu Tượng, hình thể to lớn, phòng ngự và công kích đều cực kì cường hãn, càng phiền phức hơn là, những cái vòi của chúng có thể phun ra một loại độc dịch kịch độc có tính ăn mòn, một khi dính phải, không chỉ nhục thân hóa thành nước, đến cả hồn phách cũng bị ăn mòn!
Cho nên, chạy trước vẫn tốt hơn.

Quả nhiên, những Mặc Lân Yêu Tượng đó không đụng trúng Triệu Thụy, lập tức giơ vòi lên.

Chất dịch đặc dính đen như mực từ trong vòi của chúng bắn ra, bao phủ toàn bộ trong phương viên ngàn mét.

Phàm thực vật bị dịch dính đó dính phải, trong chớp mắt liền chết khô, đến cả những cổ thụ che trời vốn xanh ngắt cũng không ngoại lệ.

Một khi bị độc dịch dính phải, lá lập tức khô vàng, rơi rụng xào xạc, không lâu sau chỉ còn lại những cành khô trơ trụi, không còn sinh khí.

Còn như những thi thể rết trên mặt đất, một khi bị dính vào sẽ hóa thành một vũng nước đen.

Có nhiều yêu vật cường đại như vậy chắn trước mặt, Triệu Thụy không thể không vứt bỏ ý định chạy thẳng về bãi cát, thay đổi phương hướng, chuẩn bị đi đường vòng.

Thế nhưng, dưới sự truy đuổi của đông đảo yêu vật, hắn bị lạc mất phương hướng rất nhanh trong rừng rậm nguyên thủy này.

Trên đầu có hàng ngàn con quái điểu lượn vòng, phía sau có không biết bao nhiêu yêu vật truy đuổi, xung quanh còn ẩn nấp không biết bao nhiêu nguy hiểm không biết tên, Triệu Thụy không khỏi lo lắng nhìn xung quanh, không biết mình rốt cuộc phải chạy về hướng nào mới tới được nơi an toàn.

Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện hướng đông bắc dường như có màu vỏ quýt, giống như ánh lửa đang lay động.

(lsqk: thằng tác giả này ngu thấy mẹ, đã bảo lạc mất phương hướng rồi mà còn nói tới hướng đông bắc, đã phân biệt được hướng đông bắc thì liền biết phải đi hướng nào rồi chứ! :)) )
Trong hoàn cảnh hung hiểm thế này, ánh sáng màu vỏ quýt đó giống như đèn chỉ đường không hề nghi ngờ.

Hắn cơ hồ không suy nghĩ nhiều, tăng hết tốc độ xông về hướng đó.

Vô số yêu vật trên Trấn Yêu đảo vẫn đuổi riết sau lưng hắn không tha.

Thỉnh thoảng còn có phi cầm to lớn từ trên không bổ nhào xuống, tiến hành công kích hắn.

Triệu Thụy vừa ứng phó thế công trên không, vừa mượn địa hình, điên cuồng chạy một mạch.

Một chạy một đuổi như vậy kéo dài đại khái hai mươi phút, Triệu Thụy tới dưới một vách đá cao tới vạn nhẫn.

Vách đá trơn nhẵn phi thường, giống như bị dao chém búa bổ vậy.


Ở phía dưới vách đá vừa khéo có một cái hang đủ cho một người, ánh sáng màu vỏ quýt đó từ trong hang bắn ra.

Triệu Thụy cơ hồ không suy nghĩ, xông luôn vào hang, trong hang tối tăm phi thường, cơ hồ giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có tia sáng màu vỏ quýt từ chỗ sâu nhất trong hang bắn ra.

Cảm giác hết sức cổ quái dâng lên trong lòng Triệu Thụy, tia sáng vốn phải thẳng, nhưng hang động quanh co khúc khuỷu, tia sáng đó làm sao chiếu từ trong hang động ra?
Không chỉ như vậy, hắn còn phát hiện những yêu vật trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo đang cuồng nộ truy đuổi hắn đó lại không đuổi tới, mà dừng lại ở vị trí cách hang động trăm mét, tụ tập li chi lít chít, nhìn một cái không thấy chỗ cuối.

Những yêu vật vốn hung hãn cuồng mãnh đó lúc này đều lộ vẻ sợ hãi rụt rè, dường như trong động này có thứ gì mà chúng sợ hãi, khiến chúng không dám tiến lên một bước!
Triệu Thụy lại trở nên cảnh giác, nếu trong hang động này lại tồn tại yêu vật cường đại hơn, thậm chí có thể chấn nhiếp ngàn vạn yêu vật bên ngoài, vậy thì hắn tự chui đầu vào lưới rồi!
Bất quá, bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ dũng cảm tiến lên.

Bên ngoài hang đá, không biết bao nhiêu yêu vật đang dòm lom lom, chờ hắn đi ra.

Nếu hắn lộ diện thật, chỉ sợ những yêu vật ngoài đó sẽ đồng loạt xông lên, xé hắn thành mảnh vụn!
Triệu Thụy chỉ đành kiên trì đi sâu vào hang động.

Thông đạo hơi dốc, hắn cẩn thận dè dặt đi theo thông đạo tiến lên gần nửa tiếng đồng hồ, vẫn chưa tới chỗ tận cùng, chấm sáng màu vỏ quýt ấy vẫn phiêu hốt bất định ở phía trước, không biết còn bao xa nữa.

Hắn đánh giá một chút, hiện tại mình chỉ sợ đã xuống tới mấy trăm mét dưới lòng đất.

Hít thở một hơi, Triệu Thụy tăng thêm tốc độ, tiếp tục đi tới.

Lại đi tiếp đại khái một tiếng đồng hồ nữa, hang động từ từ rộng ra, mặt đất cũng dần dần bằng phẳng, Triệu Thụy lờ mờ cảm thấy mình đại khái sắp đi tới tận cùng rồi.

Sự cảnh giác trong lòng hắn nâng lên tới mức cao nhất, suốt dọc đường thuận lợi, nhưng thông thường thời khắc cuối cùng mới là thời khắc nguy hiểm nhất.

Thần kinh hắn căng thẳng, bất quá tay cầm thương vẫn ổn định.

Thông đạo cuối cùng cũng kết thúc, qua một khúc quanh, một hang động to lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Triệu Thụy, từng trận gió lạnh từ trong hang động thổi ra, thổi đầu tóc hắn bay loạn trong không trung.

Điều khiến Triệu Thụy bất ngờ là trong hang động tịnh không có yêu vật hung mãnh gì, chỉ là ở trung tâm hang động có một điện thờ nho nhỏ, một cái kính nhỏ màu vỏ quýt thờ trên điện, tia sáng màu vỏ quýt chính là từ trong cái kính này chiếu ra.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.