Thần Ma Chi Mộ

Chương 444





Hồ Lâm và Vu Tùng trở về nhà, lập tức kể lại những hung hiểm đã gặp ngày hôm nay lại cho Hồ Kinh Vĩ.
Hồ Kinh Vĩ đầu tiên là đại kinh, sau đó là đại nộ.
Không cần nghi ngờ, lần phục kích này khẳng định là Vi thị gia tộc làm.
Hắn tuy có chuẩn bị tâm lý đối với sự báo thù của Vi gia, nhưng vạn vạn lần không ngờ Vi gia lại thỉnh tới một yêu quái!
Sắc mặt Hồ Kinh Vĩ trở nên ngưng trọng.
Hắn vốn tịnh không coi Vi gia ra gì.
Bởi vì Vi gia tuy cũng là một trong tam đại danh môn của Liên Đảo, nhưng dẫu sao cũng là nhà buôn bán, còn kém hạng kiêu hùng trong hắc đạo như hắn đây nhiều lắm.
Thế nhưng hiện tại, Vi gia lại xuất động ra yêu quái, tình thế lập tức thay đổi hoàn toàn!
Hồ Kinh Vĩ làm kiêu hùng trong hắc đạo, biết không ít truyền thuyết bí mật, hết sức rõ ràng một yêu quái có lực lượng mạnh cỡ nào!
Càng quan trọng hơn là, sau lưng yêu quái này, khẳng định còn có yêu đạo thực lực còn cường hãn hơn, tiến hành khống chế!
Cho dù hắn có rất nhiều thủ hạ, dong binh tinh nhuệ, nhưng không cách nào phòng ngự những lực lượng thần bí này!
Hồ Kinh Vĩ bấy lâu nay, mới lần đầu tiên cảm thấy nguy cơ.
Hắn để hai tay sau lưng, cau đôi mày rậm, đi qua đi lại trong phòng, bắt đầu suy nghĩ phải làm sao mới xoay chuyển được tình thế hiện tại của Hồ gia, để gia tộc chuyển nguy thành an.
Hồ Lâm và Vu Tùng im hơi lặng tiếng, nhìn Hồ Kinh Vĩ, họ biết vấn đề mà Hồ Kinh Vĩ đang suy nghĩ quan hệ tới sinh tử của họ, quan hệ đến sự hưng vong của cả gia tộc.
Trong phòng nhất thời chìm vào im lặng, ngoại trừ tiếng hít thở và tiếng bước chân ra không còn thanh âm nào khác.
Suy nghĩ rất lâu, Hồ Kinh Vĩ cuối cùng cũng dừng chân lại, đưa ra quyết định.
Hắn nhìn Hồ Lâm nói: “Lâm Lâm, con tạm thời ở trong nhà, đừng đi ra ngoài.

Còn như yêu quái, ta sẽ thỉnh người tới đối phó.”

Hồ Lâm vẫn còn sợ sệt, hỏi: “Ba, ở trong nhà an toàn sao? Yêu quái đó đúng là đao thương bất nhập! Những bảo vệ trong nhà có thể ngăn được yêu quái sao?”
Hồ Kinh Vĩ duỗi cánh tay to, yêu mến xoa xoa đầu con gái: “Cái này con cứ yên tâm đi, biệt thự này của chúng ta tân trang lại trên cơ sở của tổ ốc Hồ gia.

Truyền thuyết, tổ tiên Hồ thị gia tộc chúng ta đã từng là thế ngoại cao nhân thần thông vô biên.

Ông ta đã hạ pháp trận huyền diệu ở chỗ phong thủy bảo địa này, đảm bảo cho Hồ gia phồn vinh hưng thịnh trên Liên Đảo, đồng thời cũng đảm bảo cho thủ lĩnh tông tộc không bị yêu ma quỷ quái xâm nhập tập kích.”
“Thật sao?” Hồ Lâm mới nghe lần đầu, không khỏi hơi bán tín bán nghi.
Hồ Kinh Vĩ cười cười: “Đây chỉ là một truyền thuyết, đồng thời cũng là một bí mật cực lớn của Hồ thị gia tộc, người ngoài cơ hồ đều không biết.

Bất quá, do năm tháng dài lâu, truyền thuyết này cũng từ từ mơ hồ.

Ta chỉ biết đại khái.

Bất quá cũng có thể khẳng định, Hồ gia chúng ta nhiều năm phồn vinh hưng thịnh ở đây, không thấy huyết quang, tuyệt đối không tách rời thần thông của vị tổ tiên đó.”
Hồ Lâm nghe phụ thân nói vậy, trong lòng tuy vẫn còn hơi nghi hoặc, nhưng dẫu sao cũng không còn lo lắng như lúc đầu.
Lúc Hồ Lâm trở về nhà, Triệu Thụy cũng bám đuôi theo phía sau xà yêu cách một khoảng xa, đến sào huyệt của nó.
Sào huyệt của nó nằm trong một tòa lầu nhỏ hai tầng hoang vu vắng vẻ ở phía đông thành phố Liên Đảo.
Xung quanh tòa lầu cỏ hoang mọc đầy, không thấy bóng người, tòa lầu ở gần đó nhất cũng ngoài hai trăm mét, là chỗ tốt để ẩn thân.
Trong tòa lầu có gợn sóng linh lực đặc thù của tu chân giả lan ra, hết sức nhỏ yếu, nhưng xác thực có tồn tại.
Triệu Thụy triển động thân hình, nhẹ nhàng nhảy qua tường rào, bay tới bên ngoài cửa sổ tầng thứ hai, lơ lửng trên không, nhìn vào bên trong.

Căn phòng quay về hướng tây, có đặt bàn thờ thần, bên trên đặt lư hương, giấy vàng và các loại đồ cúng, từng sợi khói xanh đang từ lư hương bốc ra.
Một lão đạo thân mặc đạo bào màu vàng hạnh, tay cầm kiếm gỗ đào, đang tụng chú thi pháp trước bàn thờ.
Xà yêu vảy lục đang thành thành thật thật đứng sau lưng lão, chờ nghe sai bảo.
Phía sau lưng yêu đạo ba bốn mét còn đứng năm người mặc âu phục mang giày da.
Bốn đại hán vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là bảo vệ, người còn lại, bốn mươi mấy tuổi, sắc mặt âm trầm, khí độ bất phàm.
Triệu Thụy từng thấy người này trên TV, cũng từng nghe qua tên người này trong thành phố.
Người này tên là Vi Toàn, là người số ba trong Vi gia ngoài Vi lão thái gia và Vi Hiên.
Thậm chí đến Vi Hiên cũng sợ hãi Vi Toàn ba phần.
Vi Hiên không chỉ tâm ngoan thủ lạt, âm độc xảo trá, nắm toàn bộ tài nguyên bảo an của Vi gia, hơn nữa còn có qua lại mật thiết với tam giáo cửu lưu trong giang hồ.
Lần này, vụ tập kích đoàn xe của Hồ gia, hiển nhiên là do hắn lập kế hoạch.
Bất quá, Vi Hiên tuy vị cao quyền trọng, nhưng lúc này đang cung cung kính kính đứng ở phía sau, tựa hồ không dám có nửa phần bất kính đối với vị yêu đạo mặc đạo bào màu vàng hạnh đó.

(lsqk: thằng tác giả này lại nhầm tên nhân vật! :)) )
Vi Hiên tịnh không phát hiện ngoài cửa sổ đã có thêm một vị khách không mời.
Toàn bộ tinh lực của hắn lúc này đều đặt trên thân lão đạo trước mặt.
Vi Hiên hết sức rõ ràng, thực lực của lão già này rốt cuộc khủng bố cỡ nào.
Những bảo vệ tinh nhuệ võ trang tận răng phía sau hắn đây, trước mặt yêu đạo này giống như vỏ rỗng, chỉ cần đối phương búng một ngón tay là có thể quét họ ra khỏi cõi dời!
Chính vì như vậy, với địa vị quyền thế của hắn trên Liên Đảo, đối với yêu đạo này vẫn lễ số đầy đủ, khách khách khí khí.

Chờ yêu đạo thi pháp hoàn tất, Vi Hiên mới dựng một bàn tay trước ngực, hành một lễ với yêu đạo, hỏi: “Thanh Lân đạo trưởng, kết quả lần tập kích này ra sao? Có thành công không?”
Sắc mặt Thanh Lân lão đạo âm trầm, thu kiếm gỗ đào lại, nói: “Một phen uổng công.”
“Thất bại rồi?” Vi Hiên giật mình “Sao lại thất bại chứ? Yêu thú của ngài hung ngoan cường hãn như vậy, sao lại không đối phó được với mấy nhân loại bình thường?”
“Ta cũng không biết nguyên nhân, giống như có một người thần bí ngăn cản xà yêu của ta.” Thanh Lân lão đạo âm trầm nói.
“Người đó là ai?” Vi Hiên càng giật mình “Có phải là dị nhân do Hồ gia thỉnh tới không?”
“Không biết.” Thanh Lân lão đạo mặt không biểu tình nói: “Vừa rồi ta làm phép, hi vọng tìm ra người đó, nhưng trước mắt vẫn là một màng mê vụ như cũ.”
“Đến đạo trưởng ngài cũng không cách nào tìm ra sao?” Vi Hiên xoa xoa cằm, vừa suy nghĩ vừa lầm bầm một mình “Thằng cha đó rốt cuộc là ai hè?”
“Các ngươi muốn biết sao?” Triệu Thụy đã biết đủ tin tức rồi, lười nghe thêm nữa, bèn cười híp mắt từ ngoài cửa sổ bước vào phòng.
“Ngươi là kẻ nào!”
Vi Hiên thấy Triệu Thụy đột nhiên tiến vào, không khỏi giật mình, vội vàng nghiêm giọng quát hỏi.
Đại hán sau lưng hắn cũng nhanh nhẹn thò tay rút súng, ngắm vào Triệu Thụy.
Thanh Lân lão đạo dùng đôi mắt tam giác cẩn thận đánh giá Triệu Thụy một hồi, rồi trả lời thay hắn: “Người vừa rồi ngăn cản yêu xà bảo bối của ta chính là ngươi?”
Triệu Thụy gật gật đầu: “Không sai, chính là ta.”
Đồng tử của Thanh Lân lão đạo co rút lại một cái: “Ngươi là tu chân giả? Sao ta không cảm giác được gợn sóng linh lực trên người ngươi?”
“Có thể vì thực lực của ta quá yếu, yếu tới mức ngươi cũng không tra ra được.” Triệu Thụy chế nhạo một câu.
Thanh Lân lão đạo nghe ra ý chế nhạo trong ngữ khí của Triệu Thụy, liền biến sắc mặt, trong mắt bắn ra hung quang.
“Tìm chết!” Hắn hung hăng giơ kiếm gỗ dào, chỉ thẳng vào Triệu Thụy một cái, trong miệng thì hạ lệnh xà yêu: “Tiêu diệt thằng cha này!”
Xà yêu ngẩng đầu phát ra một tiếng rít chói tai, hai chân giẫm lên sàn một cái, nhảy lên thật cao, bổ tới Triệu Thụy.
Đảo mắt, xà yêu đó đã bổ tới gần Triệu Thụy, nó há cái miệng như chậu máu, lộ ra răng dày đầy miệng, hung hăng cắn vào đầu Triệu Thụy.
Vi Hiên cau mày, móc trong túi áo ra cái khăn tay trắng.
Theo hắn thấy, công kích của con xà yêu này thật quá dã man và thú tính, hắn thà dùng phương pháp văn minh hơn để giải quyết vị khách không mời này.
Bởi vì, hắn không muốn bộ đồ tây hàng hiệu của mình dính máu tươi và óc bắn ra.
Mắt thấy yêu xà sắp cắn rơi đầu Triệu Thụy, đúng lúc này Triệu Thụy đột nhiên đưa hai tay ra như chớp, nắm chặt lấy hàm dưới của xà yêu!

Xà yêu không ngừng vặn vẹo thân thể, liều mạng giãy giụa, hi vọng có thể giãy thoát khỏi sự khống chế của Triệu Thụy.
Thế nhưng, hai tay Triệu Thụy lại như gọng kềm, khóa chặt cái miệng như chậu máu của xà yêu!
Liền đó, Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, hai tay dùng lực, một tay xé lên một tay xé xuống, xà yêu đó trong chớp mắt, từ miệng trở đi, bị xé thành hai nửa!
Chuyện này… chuyện này làm sao có thể!
Vi Hiên và bốn bảo vệ chấn kinh há to miệng, thất thần nhìn Triệu Thụy, đúng là khó bề tin nổi một màn xảy ra trước mắt!
Bọn họ từng biết qua sự cường đại và khủng bố của xà yêu này.
Bọn họ từng cho rằng, con xà yêu này là sinh vật hung hãn đáng sợ nhất trên đời, muốn tiêu diệt thanh niên đột nhiên xông vào này, dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, điều khiến bọn họ vạn vạn lần không ngờ là xà yêu cường hãn, tàn nhẫn như vậy lại bị thanh niên nhìn hết sức bình thường trước mắt đấm một phát vỡ nát!
Thậm chí đến một nửa cơ hội hoàn thủ cũng không có!
Điều này khiến họ thực sự khó lòng tin nổi!
Sắc mặt Thanh Lân lão đạo cũng đại biến, hắn đã hao phí vô số tâm huyết để huấn luyện xà yêu này, rất không dễ dàng mới khiến nó thành chiến lực cường đại của mình.
Thế nhưng, thanh niên này lại đấm một phát làm nó tan xương nát thịt!
Chuyện này phải cần lực lượng cường hoành cỡ nào mới làm được?
Thanh Lân lão đạo vừa sợ vừa giận nhìn Triệu Thụy, không biết người trẻ tuổi này rốt cuộc lai lịch thế nào.
“Ngươi… rốt cuộc là người nào? Môn phái nào? Vì sao lại ngăn cản chuyện tốt của ta? Là Hồ gia thỉnh ngươi tới phải không?”
Triệu Thụy nhún nhún vai, vứt thi thể xà yêu qua một bên, đáp: “Ta vô môn vô phái, cũng không có quan hệ gì với Hồ gia nào cả, chỉ là không quen nhìn ngươi dùng một chút tà thuật nông cạn làm chuyện thương thiên hại lý.”
“Tà thuật nông cạn?” Thanh Lân lão đạo vừa nghe, trong lòng đại nộ: “Vậy để ta cho ngươi xem tà thuật nông cạn của ta lợi hại thế nào!”
Lão bắt chỉ quyết, trong miệng ngâm tụng chú văn cổ quái, cầm thanh kiếm gỗ đào cắt lên tay một cái, máu tươi chảy ra, thấm vào trong kiếm gỗ đào.
“Vù” một tiếng, trên thanh kiếm gỗ đột nhiên bốc lên ngọn lửa xanh lục phừng phừng, hình thành một hỏa diễm cự kiếm dài tới hơn hai mét.
Thanh Lân lão đạo ném hỏa diễm cự kiếm lên không một cái, sau đó gào một tiếng: “Chém!”
Hỏa diễm cự kiếm mang theo tiếng gió vù vù, nhắm đầu Triệu Thụy chém tới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.