Thần Ma Chi Mộ

Chương 464: Cái Chết Của Thi Trí





Vi lão thái gia không dám giấu giếm, thành thành thật thật đáp: “Do ám ảnh thích khách thấại, bị sát thủ mang mặt nạ bạc giết, Uy Kim cảm thấy nguy cơ, hắn vì muốn trừ khử sát thủ mang mặt nạ bạc, mấy ngày trước đã tự mình tới Trung đông, mời Sát thủ chi vương Tát Tân xuất thủ!”
“Tát Tân còn sống sao!” Thi Trí giật nảy mình, đây là tin quan trọng nhất mà lão thu được.
Lão xác thật thật không ngờ Tát Tân thất tung một hai trăm năm lại còn sống trên đời!
Nếu như Tát Tân ra tay, lão không chỉ không cách nào trả thù cho để tử Thi gia, hơn nữa đến cả Thi gia chỉ sợ cũng có nguy hiểm.
“Uy Kim rốt cuộc là người nào? Hắn có thể mời được Tát Tân sao!” Thi Trí chăm chăm nhìn Vi lão thái gia, nghiêm giọng hỏi.
“Đương nhiên mời được.”
Một giọng nói âm lãnh không chút báo trước vang lên bên tai Thi Trí.
Liền đó, Thi Trí cảm thấy quả tim đau đớn một trận!
Lão cúi đầu nhìn xuống, quả tim của mình đã bị lợi nhận vô ảnh vô hình đâm thủng lỗ, máu tươi không ngừng tuôn ra!
Không chỉ có vậy, trên lợi nhận vô hình đó còn tán phát lực lượng âm hàn ngụy dị, làm kinh mạch của lão vỡ vụn.
Thi Trí từ từ quay đầu lại, hi vọng có thể nhìn thấy dung mạo của sát thủ.
Thế nhưng, sau lưng lão lại không có một ai.
Phảng phất như sát thủ đó trong suốt vậy.
“Sát… sát thủ chi vương!” Thi Trí phun ra một ngụm máu tươi, rời rạc nói.
“Còn có tu chân giả hiếm hoi của Trung thổ nhớ tới tên ta.” Tát Tân dùng tiếng Trung lơ lớ lạnh lùng nói, từ từ rút dao găm ra.
Cơ bắp trên mặt Thi Trí co rút lại một cái, từ từ ngã xuống đất, kinh mạch của lão đã đứt ra từng đoạn nhỏ, không cách nào cứu nổi.
Gợn sóng linh lực của lão từ từ biến mất.
Hai cha con họ Vi bị chuyển biến to lớn đó dọa cho ngẩn ra!
Bọn họ không ngờ Thi Trí cường hoành như ma quỷ đó lại đột nhiên bị giết!
Mà mãi tới hiện tại, bọn họ cũng không thấy được bộ dạng sát thủ đó!
Hai người kinh ngạc mà lại bối rối nhìn ngó khắp nơi, hi vọng có thể tìm ra sát thủ giết chết Thi Trí.

Sau cùng, bọn họ vẫn không có thu hoạch gì.
“Đừng tìm nữa, dung mạo của Sát thủ chi vương Tát Tân lại có thể để cho các ngươi nhìn thấy sao?” Uy Kim không biết tiến vào phòng lúc nào, hắn nhìn hai cha con họ Vi sợ hãi bất an, cười híp mắt nói.
“Uy Kim tiên sinh! Ngài mời sát thủ chi vương từ Trung đông tới rồi?” Vi lão thái gia kinh hồn chưa định, nghe tin tức này, không khỏi đại hỉ.
“Đúng đó, muốn thỉnh được lão nhân gia người, ta phải tốn giá to lắm đó.” Uy Kim nói tới đây, ngừng lại một chút, rồi nói tiếp.

“Chỉ là ta không ngờ ta vì bảo đảm an toàn cho Liên Đảo Vi thị gia tộc các ngươi, ngàn dặm xa xôi chạy tới Trung đông, thế nhưng ngươi ở sau lưng lại bán đứng ta!”
Vi lão thái gia biết tính mạng cha con lão hoàn toàn nằm trong tay Uy Kim, bèn vội vàng giải thích: “Đó là ta bị bức không còn cách nào! Lão già vừa rồi đó thực quá đáng sợ! Bọn ta dưới uy bức của lão, căn bản không cách nào ẩn giấu điều gì.”
“Há! Vi lão tiên sinh thân ái.” Uy Kim dang hai tay ra, lấy giọng khoa trương nói “Nhưng ngươi làm vậy khiến lòng ta bị tổn thương rất nặng.

Giữa chúng ta không trung thành như vậy, sẽ khiến hợp tác của chúng ta về sau bị phủ một tầng bóng đen dày đặc! Bây giờ ta không biết có phải hợp tác tiếp với các ngươi nữa không.”
Vi lão thái gia thấy Uy Kim làm vậy, bụng biết thằng cha gian xảo này muốn thừa cơ hội kiếm thêm chỗ tốt từ mình.
Thế nhưng, lão bây giờ ở thế kém tuyệt đối, bảo vệ trong nhà cơ hồ bị giết sạch, lão không có nửa phần sức kháng cự.
Thêm nữa, lão quả thật thua lý, chỉ đành nghiến răng chịu bị Uy Kim bắt chẹt.
“Uy Kim tiên sinh, tôi cảm thấy rất xấu hổ với hành vi phản bội sau lưng của tôi vừa rồi.

Tôi cũng nguyện ý tiến hành bối thường.

Còn như mức bối thường, khẳng định sẽ khiến ngài hài lòng.

Bất quá, tôi hi vọng, hợp tác giữa chúng ta vẫn có thể tiếp tục tiến hành.”
Uy Kim vỗ tay một cái, cười lớn lên: “Vi lão tiên sinh, tôi rất vui lòng tiếp nhận lời xin lỗi của ngài.


Ngài mau đứng lên đi, mặt đất thật quá bẩn, người tôn quý như ngài đây sao có thể như vậy.”
Hắn vừa nói vừa đỡ Vi lão thái gia dậy.
Vi lão thái gia ngồi lên sofa, lặng lẽ thở ra một hơi, mạng lão coi như đã giữ lại được.
Bất quá, Vi Hiên con lão lại vì mất máu quá nhiều, tình huống hết sức không lạc quan.
Vi lão thái gia vội vàng triệu tập những bảo vệ và người làm còn sống sót trong Vi phủ, lệnh cho họ mau đưa Vi Hiên tới bệnh viện gia tộc để chữa trị, đồng thời xử lý thi thể trong viện.
Vi phủ phát sinh chuyện lớn như vậy, chết nhiều người như vậy, Vi lão thái gia hết sức rõ ràng, lão che giấu không được bao lâu, bây giờ chỉ có thể tính được bước nào hay bước đó.
Xử lý xong mọi việc, Vi lão thái gia mới nhỏ giọng dò hỏi Uy Kim: “Lão già vừa rồi đó thật sự là bị sát thủ chi vương giết sao?”
“Đương nhiên.” Uy Kim bắt chéo chân, vừa hút xì gà vừa nói.
“Sao tôi không nhìn thấy bóng người nào cả?”
Uy Kim dương dương đắc ý nói: “Dung mạo của sát thủ chi vương sao có thể cho người bình thường thấy được.

Cho dù trên thế giới, người có thể thấy được bộ mặt thật của ông ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà ta là một người trong số đó.

Cho dù là mục tiêu bị ông ta giết, rất nhiều người tới lúc chết cũng không biết Tát Tân lão nhân rốt cuộc có bộ dạng gì.”
Vi lão thái gia miễn cưỡng cười một tiếng, vỗ mông ngựa: “Uy Kim tiên sinh thật là thần thông quảng đại, có thể hợp tác với ngài là vinh hạnh của tôi.

Đúng rồi, sát thủ chi vương còn ở trong phòng không?”
“Cái đó thì không biết, có lẽ có, cũng có lẽ không.” Uy Kim nhún nhún vai.
Trong lòng Vi lão thái gia không khỏi dâng lên một luồng hơi lạnh, cảm thấy sát thủ chi vương này thật quá đáng sợ, giết người một cách vô hình, không thể phòng ngừa được, bị lão nhắm vào, chỉ có đường chết.
Bất quá, trong lòng lão lại hết sức vui mừng, sát thủ chi vương này là người giúp đỡ chứ không phải kẻ địch.

Bây giờ người phải sợ hẳn phải là Hồ Kinh Vĩ mới đúng.
“Uy Kim tiên sinh, vậy chúng ta có thể thỉnh Tát Tân lão nhân tiêu diệt Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm không?”
Uy Kim lắc đầu: “Tát Tân Sơn Lão trước giờ đều không tùy ý ra tay.

Cha con Hồ Kinh Vĩ không phải là mục tiêu của ông ấy, cũng không đáng cho ông ấy tự thân ra tay.

Lần này ông ấy đến chủ yếu là vì sát thủ mang mặt nạ bạc.

Sự sống chết của cha con Hồ Kinh Vĩ không phải nằm trong tay chúng ta sao?”
“Thế nhưng chúng ta tịnh không biết sát thủ mang mặt nạ bạc ẩn nấp ở đâu.

Thành phố Liên Đảo rộng thế này, người đông thế này, đi đâu để tìm?”
Uy Kim cười cười với lão: “Cái này tịnh không khó, sát thủ mang mặt nạ bạc đó tựa hồ có mối liên hệ không cho người ta biết với Hồ gia, lôi cha con Hồ Kinh Vĩ tới, còn sợ sát thủ mang mặt nạ bạc đó không ra sao? Diệt xong sát thủ mang mặt nạ bạc, cha con Hồ Kinh Vĩ còn không mặc cho chúng ta xử trí sao?”
Vi lão thái gia vừa nghe, không khỏi vui mừng, liên tục khen hay.
Lúc hai người còn đang thương lượng trong phòng, làm sao để đối phó với sát thủ mang mặt nạ bạc.
Thi Long ngồi trên xe ở đối diện Vi phủ đã cảm giác được rõ ràng gợn sóng linh lực của Thi Trí biến mất.
Hắn không khỏi chấn kinh vô cùng, không biết trong Vi phủ rốt cuộc xảy ra biến cố gì!
Càng không biết gợn sóng linh lực của lão tổ tông vì sao mà biến mất!
Bất quá, trong lòng hắn rất rõ ràng, Thi Trí chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít.
Thi Long hận không thể lập tức xông vào Vi phủ tra rõ tình huống.
Thế nhưng, hắn cũng biết, nếu như mình tiến vào, tuyệt đối có đi không về, chỉ phí uổng một mạng.
Hắn cố nén bi thống và nghi hoặc trong lòng, nhanh chóng lái xe chạy đi.
Hắn muốn nói chuyện này cho Triệu Thụy, đồng thời báo cáo cho tổng bộ Thi gia ở Thượng Hải.
Dùng tốc độ nhanh nhất phóng xe tới sòng bạc Duy Ni, Thi Long vội vội vàng vàng xông vào sòng bạc kiếm Triệu Thụy, rồi kéo hắn tới một chỗ không người, nói cho hắn toàn bộ sự việc.
Lúc đầu Triệu Thụy đã cảm thấy gợn sóng linh lực của Thi Trí biến mất.

Bất quá, hắn tịnh không phát giác ra gợn sóng linh lực nào mạnh hơn xuất hiện trong thành phố Liên Đảo, cũng có nghĩa là tịnh không có tu hành giả nào mạnh hơn tới Liên Đảo.
Vì vậy hắn thập phần nghi hoặc với việc gợn sóng linh lực của Thi Trí đột nhiên mất tích.
Bây giờ nghe Thi Long nói vậy, hắn cơ hồ lập tức đoán ra Thi Trí đã chết!
Triệu Thụy cau mày lại, Thi Trí là một trong ba vị lão tổ tông của Thi gia, tu chân giả Xuất Khiếu kì, tu vi tinh thâm.
Nhớ tới lúc đầu khi hắn chiến đấu với ba vị lão tổ tông Thi gia, đánh tới kinh thiên động địa, tốn công phu rất lớn mới đánh bại được.
Nhưng bây giờ Thi Trí lại bị người ta giết một cách vô thanh vô tức như vậy!
Rốt cuộc là ai có thực lực bất phàm như vậy, lại tiêu diệt được Thi Trí trong thời gian ngắn nhất?
Triệu Thụy cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có một khả năng.
Đó lã sát thủ chi vương Tát Tân từng uy chấn Trung đông và cả châu Âu đã xuất sơn lần nữa, hơn nữa còn tới Liên Đảo!
Cũng chỉ có lão mới có thể ẩn giấu gợn sóng linh lực, đến mình cũng không cảm nhận được!
Nghĩ ra chỗ này, sắc mặt Triệu Thụy rở nên ngưng trọng, hắn hết sức trịnh trọng nói với Thi Long: “Nhất định là sát thủ chi vương Tát Tân trong Sơn Lão ám sát đoàn làm, bây giờ ngươi phải làm hai việc.
Thứ nhất, là nhanh chóng gọi điện thoại cho Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm, bảo họ mang theo ít người nhất, trốn ở chỗ bí ẩn nhất, mục tiêu tiếp theo của Tát Tân rất có thể là bọn họ.
Thứ hai, ngươi lập tức gọi điện thoại cho tổng bộ ở Thượng Hải, báo cáo tình huống ở đây cho họ, đồng thời yêu cầu họ đừng tới Liên Đảo, càng không được báo thù.

Thực lực của Tát Tân mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.

Cho dù là ta cũng không muốn chính diện xung đột với lão, bọn họ mà tới chỉ tổ chết uổng!”
Thi Long biết tính nghiêm trọng của sự việc, vừa đáp ứng, vừa rút điện thoại ra, gọi điện cho Hồ Kinh Vĩ, tiến hành cảnh cáo.
Cũng không biết vì chuyện gì, điện thoại trong Hồ phủ lại không gọi vào được!
Mà điện thoại di động của Hồ Lâm cũng bị khóa.
Thi Long không khỏi nóng nảy, thời gian bây giờ quý giá phi thường.
Cho dù chậm một giây, đều có thể đưa Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ tới chỗ chết!
Thế nhưng vào thời khắc này, lại khăng khăng không thể gọi được cho họ!
Chuyện này không khỏi quá khiến người ta nóng nảy rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.