Thần Ma Chi Mộ

Chương 516





Những tu chân giả của Thi gia đó vô kế khả thi, vội vàng báo cáo chuyện này lên cấp trên.
Thi Thận nhận được báo cáo của thủ hạ đệ tử, vội vàng tới nơi xem xét tình hình.
Sau khi tự mình cảm nhận tốc độ chảy của thiên địa linh khí, ông không khỏi hết sức chấn kinh.
Nếu không phải tự mình nhìn thấy, ông tuyệt đối không thể nào tin trên thế gian lại có pháp quyết bá đạo như vậy!
“Trong phòng tu luyện này là ai đang tu luyện vậy?” Thi Thận vội vàng hỏi thủ hạ, ông tịnh không biết người tu luyện trong phòng này là Triệu Thụy.
Thi gia đệ tử ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, chẳng ai trả lời được.
Thi Thận hơi suy nghĩ một chút đã đoán được, cường giả tu luyện trong phòng đó phải là Triệu Thụy hoặc Đôn Triệt.
Bởi vì chỉ có pháp quyết của một người một yêu này mới không giống với mọi người.
Ông vội vàng phái thủ hạ tìm hai người thử, chẳng bao lâu sau đáp án đã rõ ràng, người tu luyện trong phòng đó quả nhiên là Triệu Thụy!
Trong lòng Thi thận âm thầm giật mình, chẳng trách tiến độ tu luyện của Triệu Thụy lại nhanh như vậy, chỉ dựa vào pháp quyết tu luyện kì lạ đặc biệt này, đã đủ để bỏ xa tất cả mọi người rồi.
Thi Thận cơ hồ có thể khẳng định, với tốc độ tu luyện của Triệu Thụy, tối đa là trăm năm, Triệu Thụy đã có thể tu luyện đại thành, đắc đạo phi thăng.
Nếu như tiến độ đủ nhanh, nói không chừng còn không mất thời gian lâu như vậy!
Nghĩ tới lúc trước mình từng đối địch với Triệu Thụy, Thi Thận không khỏi thẹn toát mồ hôi, bất luận về tư chất hay là pháp quyết tu luyện, ông đều thua xa Triệu Thụy.
Điều khiến ông cảm thấy may mắn là cuối cùng Thi gia với Triệu Thụy đã hóa thù thành bạn, sau cùng nhờ vào Vân Phương, còn kiến lập quan hệ thân mật.

Nếu không, chỉ sợ cả gia tộc của ông bây giờ đã trở thành một khoảng đất trống!
Tề Vân Sơn Tam Sinh Quan chính là ví dụ thực tế tốt nhất!
Trong lòng Thi Thận âm thầm tính toán, bất kể ra sao, cũng phải bám chặt lấy cây đại thụ Triệu Thụy này.
Điều này bất kể là đối với cá nhân ông hay đối với cả gia tộc đều có lợi ích vô cùng lớn.
Thế là, ông ra lệnh cho đệ tử trong gia tộc tạm thời ngừng tu luyện, chờ khi Triệu Thụy tu luyện xong rồi tu luyện tiếp cũng không muộn.
Đồng thời, ông cũng nghiêm khắc cảnh cáo hậu bối Thi gia, không được đồn chuyện này ra.
Những đệ tử đó của Thi gia thấy lão tổ tông trịnh trọng như vậy, tuy vẫn đầy lòng nghi hoặc, nhưng cũng không dám nghe ngóng thêm, chỉ đành thật thà gật đầu đáp ứng.
Triệu Thụy hoàn toàn không biết do hắn tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết mà xém chút nữa đã gây ra một cuộc khủng hoảng nho nhỏ trong đám tu chân giả của Thi gia.
Hắn đám chìm trong tu luyện, nỗ lực cướp đoạt thiên địa linh khí để cho mình sử dụng.
Lần này tu luyện thuận lợi dị thường.
Triệu Thụy có thể cảm thấy rõ ràng, theo thiên địa linh khí không ngừng tuôn vào trong cơ thể, chuyển hóa thành chân khí, chân khí trong đan điền của hắn cũng theo đó không ngừng tăng cường.
Quan trọng nhất là, trong quá trình tu luyện, viễn cổ trớ chú không hề phát tác, khiến hắn cảm thấy đặc biệt thuận lợi.
Triệu Thụy không khỏi vui vẻ vì mình kiếm được trang Phong Thần chi thư thứ tư trong Hoàng Tuyền Địa Cung để áp chế viễn cổ trớ chú.
Nếu không có trang Phong Thần chi thư thứ tư này, hắn không cách nào tu luyện thuận lợi.
Trong khi tu luyện, không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Bất tri bất giác, đã qua mười ngày.
Triệu Thụy thu công, mở mắt ra.
Tuy chỉ tu luyện mười ngày, thực lực không thể đột phi mãnh tiến.
Bất quá, hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, chân khí trong cơ thể của mình đã được tăng cường, chấm sáng màu vàng kim trên bề ngoài của Đệ nhị nguyên thần đã từ một chấm biến thành mấy chấm, giống như đang có xu thế không ngừng tăng lên.
Triệu Thụy không biết chấm sáng màu vàng này rốt cuộc là chuyện gì, cũng không biết chấm sáng màu vàng này rốt cuộc có ích lợi gì cho Đệ nhị nguyên thần.
Trên bức quang đồ của Bát Hoang lục tiên quyết cũng không có nói gì về chuyện này.
Suy nghĩ một hồi mà không có đáp án, Triệu Thụy bèn không nghĩ thêm nữa, dẫu sao đến lúc hắn cũng tự nhiên biết được.
Đứng lên, Triệu Thụy duỗi eo.

Tuy đã mười ngày không ăn, nhưng hắn vẫn cảm thấy tinh thần sung mãn, không đói chút nào.
Đi tới cạnh cửa phòng, đưa tay mở cánh cửa thép dày nặng ra, một khuôn mặt to lớn lông lá xồm xoàm hiện ra trước mặt hắn.
Triệu Thụy nhảy dựng lên, lui lại một bước, chú ý nhìn kĩ lại, thì ra là Đôn Triệt.
“Triệu Thụy huynh đệ, ngươi tu luyện xong rồi?” Đôn Triệt hỏi lớn.
Triệu Thụy gật gật đầu nói: “Đúng vậy, tạm thời xong một giai đoạn, sao ngươi lại ở đây?”

Đôn Triệt vội vàng nói: “Ta cảm thấy thiên địa linh khí không chảy kịch liệt nữa, khôi phục lại trạng thái bình thường, cho nên vội tới nghênh tiếp ngươi xuất quan.”
“Ngươi thật có lòng.” Triệu Thụy liếc hắn một cái “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(1), nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
1: Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cân, không phải có lòng gian thì cũng là hạng trộm cắp.

Ý nói ân cần không phù hợp với hoàn cảnh, tốt quá mức cần thiết.

“Hiến ân cần” còn có nghĩ là xun xoe, lấy lòng, xu nịnh.
Đôn Triệt cười hà hà, hơi bối rối gãi gãi đầu, nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là hỏi xem lúc nào đi Đông hải, xem di tích Long Cung.”
Triệu Thụy không khỏi rên rỉ một tiếng: “Đôn Triệt, ngươi vẫn không bỏ qua sao?”
“Đương nhiên không bỏ qua, trước kia ta ở Hoàng Tuyền Địa Cung, từng xem qua không ít chuyện xưa có liên quan tới Đông Hải Long Cung, ta đã háo hức với nơi đó từ lâu rồi.

Đúng rồi, Triệu Thụy huynh đệ, ngươi nói long cung đó thực sự ở đáy biển sao? Thật sự do thạch anh xây nên? Thật…”
Triệu Thụy vốn không có ý định đi Đông Hải, hắn cho rằng Đôn Triệt chỉ hứng khởi nhất thời, muốn tới Long Cung nhìn xem, qua vài ngày, hứng thú qua đi, sẽ không còn chuyện gì nữa.
Ai ngờ hứng thú của Đôn Triệt không những không giảm, mà trái lại còn tăng lên nhiều hơn.
Nghe Đôn Triệt lải nhải hơn nửa ngày, Triệu Thụy thực sự khó chịu đựng nổi, không thể không tỏ vẻ thỏa hiệp.
“Được rồi, được rồi, ngươi đã muốn đi như vậy, vậy chúng ta đi xem thử.”
Đôn Triệt lập tức hớn hở ra mặt, đưa cánh tay lông lá vỗ vỗ lên vai Triệu Thụy: “Triệu Thụy huynh đệ, ta biết ngươi là người tốt.


Đa tạ ngươi.”
Triệu Thụy chỉ đành cười khổ.
Chuẩn bị một hồi, Triệu Thụy liền từ biệt Thi Thận và Vân Phương.
Thi Thận thì không sao, bất quá Vân Phương thì hơi tiếc rẻ.
Bất quá, cô cũng là nữ nhân biết đại thể, trong lòng tuy vướng mắc, nhưng không biểu lộ ra miệng, chỉ nhắc nhở Triệu Thụy cẩn thận.
Sau khi từ biệt Vân Phương, Triệu Thụy cùng Đôn Triệt thi triển thuật phi hành, bay về hướng đông hải.
Mấy tiếng đồng hồ sau, hai người đã tới bên trên đông hải.
Biển rộng mênh mông, không bến không bờ, trừ hoa sóng ngút mắt ra, không thấy vật gì khác.
Triệu Thụy từ chỗ Thi Thận chỉ biết một vị trí đại khái, địa điểm chính xác của Long Cung cụ thể ở đâu thì tịnh không rõ ràng.
Thương lượng với Đôn Triệt một hồi, Triệu Thụy quyết định trực tiếp lặn xuống đáy biển tìm kiếm kĩ lưỡng.
Từ trên không nhảy vào trong biển, hai người lặn thẳng xuống đáy biển ở dưới sâu.
Tuy đáy biển có rất nhiều loại cá hung dữ, nhưng bất luận là cá mập hay cá gì khác đều tránh xa hai người, không dám lại gần.
Triệu Thụy và Đôn Triệt lặn dưới đáy biển một đoạn thời gian rất dài, tìm kiếm khắp nơi cũng không có bất cứ thu hoạch gì.
Đang lúc thất vọng, đột nhiên hắn cảm nhận được có mấy tu chân giả xuất hiện ở đáy biển hướng đông bắc.
Triệu Thụy vui vẻ trong lòng, vội vàng cùng Đôn Triệt bơi về hướng đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.