Thần Ma Chi Mộ

Chương 539: Gặp Lại





Không tới một tiếng đồng hồ, Triệu Thụy và Đôn Triệt đã bay tới Đông An.
Do đã có một thời gian dài không liên lạc với Tôn Tiểu Lan, đầu tiên hắn tìm cha mẹ Tôn Tiểu Lan, từ chỗ họ tìm hiểu tình huống trước mắt của Tôn Tiểu Lan.
Cha mẹ Tôn Tiểu Lan nhìn thấy Triệu Thụy tỏ ra cực kì cao hứng, vội vàng mời Triệu Thụy vào nhà, ân cần hỏi han một phen, tìm hiểu tình hình của Triệu Thụy gần đây, sau đó bảo Triệu Thụy, Tôn Tiểu Lan làm y sĩ ở bệnh viện số 1 Đông An.
Triệu Thụy không muốn chờ không ở nhà, bèn quyết định đi tới bệnh viện, chờ Tôn Tiểu Lan đi làm về.
Lúc này đã là cuối đông, khí trời lạnh băng, người đi xung quanh đều mặc áo ấm dày cộm.
Bất quá, hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt lại hoàn toàn không sợ, vẫn ăn mặc hết sức sơ sài.
Triệu Thụy ngoại hình đẹp trai, Đôn Triệt lại hết sức không giống với người bình thường.
Hai người đứng ngay cổng bệnh viện, lập tức hấp dẫn ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người.
Cũng may lúc đó đã sắp tới giờ nghỉ, hai người không phải chờ lâu lắm, Tôn Tiểu Lan và một đám đồng nghiệp vừa nói vừa cười từ trong bệnh viện đi ra.
Tôn Tiểu Lan khoác một cái áo choàng nhung màu trắng đục, mang một đôi ủng dài màu đen, trong tay cầm một túi vải màu trắng có rằn, giống như đóa bách hợp trong gió lạnh, xem ra vẫn xinh đẹp như cũ, hơn nữa còn có thêm vài phần khí chất thành thục, tỏ ra càng mê người hơn.
“Này! Các ngươi xem! Hai người đó thật là thú vị! Một người đẹp, một người xấu, chênh lệch thật mạnh!” Khóe mắt một đồng nghiệp của Tôn Tiểu Lan nhìn thấy hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt, không khỏi bật cười, chỉ bọn hắn nói.
Tôn Tiểu Lan nhìn theo hướng đồng nghiệp chỉ, sau đó liền nhìn thấy Triệu Thụy đứng ở cửa bệnh viện, đang không ngừng vẫy tay với cô.
“Tiểu Thụy! Là ngươi! Thật sự là ngươi sao?” Tôn Tiểu Lan dùng tay che miệng nhỏ, trợn to cặp mắt, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, vài phần hoài nghi, vài phần khó tin, thần tình thập phần phức tạp.
“Là em đây, Tiểu Lan tỉ, đã lâu không gặp.” Triệu Thụy mỉm cười đưa hai tay ra.
Tôn Tiểu Lan nhảy phóc vào lòng Triệu Thụy, ôm Triệu Thụy thật chặt, trong mắt có giọt lệ: “Ngươi cuối cùng cũng trở về rồi.

Một thời gian dài như vậy, ngươi không có tin tức gì hết, ta cho rằng ngươi gặp chuyện gì rồi! Ta mỗi ngày đều lo lắng cho ngươi, ngươi có biết không?”
Triệu Thụy hơi xấu hổ, lại thấy trong lòng ấm áp, hắn ôm Tôn Tiểu Lan, nhẹ nhàng sờ lên lưng cô, ôn hòa nói: “Xin lỗi, Tiểu Lan tỉ, làm chị lo lắng rồi.

Đoạn thời gian này em quá bận, mà rất nhiều lúc em đều ở trong hoàn cảnh xấu, cũng không cách nào liên hệ với chị.


Bất quá, từ nay về sau sẽ ra sức thay đổi.”
Tôn Tiểu Lan từ trong lòng Triệu Thụy ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt Triệu Thụy: “Ngươi lần này vì sao lại có thời gian tới thăm ta, hơn nữa còn không gọi trước một tiếng.”
Triệu Thụy nói: “Lần này em đặc biệt vì chị mà đến.”
“Đặc biệt vì ta?” Trên mặt Tôn Tiểu Lan lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Thật sao? Ngươi không lừa ta?”
“Đương nhiên là thật.” Triệu Thụy cười nói “Còn nhớ lời hứa lúc trước của em với chị không? Em đã từng nói, nếu có cơ hội, em phải mang chị vào tu chân giới, để chị giữ mãi tuổi xuân, cùng đi cùng ở với em.”
“Chuyện này ngươi vẫn còn nhớ sao? Nếu không nhắc tới, ta sớm đã quên sạch rồi.

Đúng rồi, không phải ngươi từng nói, thể chất của ta không thích hợp tu chân sao?”
“Em lần này chính vì chuyện đó đây.

Em từ chỗ một vị cao nhân trong tu chân giới có được một bí phương có thể cải thiện thể chất của chị.

Chỉ cần thể chất được cải thiện, chị có thể tu chân rồi.”
“Thật sao?” Trong đôi mắt đẹp của Tôn Tiểu Lan lộ ra vẻ kinh hỉ, cô thật ra cũng hết sức hâm mộ sự thần thông quảng đại của tu chân, quan trọng hơn là cô hi vọng mình có thể ở bên cạnh Triệu Thụy, cùng ở một chỗ với Triệu Thụy, vĩnh viễn không chia lìa.
“Đương nhiên là thật.

Em định mang chị đi gặp vị cao nhân này, chị chịu không?”
Tôn Tiểu Lan dùng sức gật gật đầu: “Đương nhiên chịu.

Bất quá… trước đó ta còn phải bố trí ổn thỏa cho cha mẹ ta đã.”
“Chuyện này chị cứ yên tâm, em tự có an bài.”

Hai người đang lặng lẽ nói chuyện ở đó, đồng nghiệp của Tôn Tiểu Lan lúc này đã tụm lại một chỗ, vừa cười vừa rì rầm nói chuyện.
“A? Thằng nhỏ đó không ngờ lại là người trong lòng của Tôn Tiểu Lan!”
“Tôn Tiểu Lan lạnh như băng sương cũng có người trong lòng rồi?”
“Tên bạn trai đó cũng đẹp đấy, khí chất rất đặc biệt!”
“Đúng thật, hết sức đặc biệt.

Chẳng trách Tôn Tiểu Lan đối mặt với nhiều người theo đuổi như vậy vẫn không chút động lòng, đổi lại là ta, ta cũng chẳng nhìn tới những nam nhân khác.”
“…”
“…”
Tôn Tiểu Lan nghe đồng nghiệp bàn tán, tuy có hơi khó xử, nhưng trong lòng lại khấp khởi vui mừng.
Triệu Thụy nhĩ lực cực mạnh, tự nhiên nghe được, bất quá, hắn tịnh không để ý tới mấy chuyện này, chỉ gật gật đầu với đồng nghiệp của Tôn Tiểu Lan vẻ thân thiện, sau đó nói với Tôn Tiểu Lan:
“Tiểu Lan tỉ, em giới thiệu với chị, vị này là huynh đệ của em, gọi là Đôn Triệt.”
Đôn Triệt toét cái miệng rộng, lộ ra nụ cười tự nhận là ôn hòa.
Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Tôn Tiểu Lan lại là sát khí đằng đằng, hung hãn dữ tợn.
Tôn Tiểu Lan bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng nấp ra sau Triệu Thụy, sau đó sợ hãi thò nửa cái đầu ra, dùng một đôi mắt đẹp không ngừng đánh giá Đôn Triệt.
Triệu Thụy cười lớn: “Tiểu Lan tỉ, chị đừng sợ, Đôn Triệt tuy bề ngoài thô kệch, nhưng thực tế tính tình rất ôn hòa.”
Tôn Tiểu Lan nghe Triệu Thụy nói vậy mới bạo gan chào hỏi Đôn Triệt.
Đôn Triệt rất là đau lòng, chán nản vò đầu: “Ta dọa người dữ vậy sao?”
Triệu Thụy cười khà khà: “Bây giờ ngươi mới biết?”
Đôn Triệt trợn đôi mắt bò: “Đó là ánh mắt thẩm mĩ của loài người các ngươi có vấn đề.


Ta rất là đẹp trai đấy.”
Tôn Tiểu Lan phì cười, cô thấy Đôn Triệt nói chuyện thú vị, sự sợ hãi đối với Đôn Triệt liền phai nhạt không ít.
Cáo biệt với đồng nghiệp, Tôn Tiểu Lan kéo Triệu Thụy, cùng Đôn Triệt đón xe về nhà.
Ngày hôm sau, Tôn Tiểu Lan đến bệnh viện nộp đơn xin nghỉ, xử lý một số chuyện lặt vặt, sau đó chia tay bạn bè, về phía Đông An Vân gia tự nhiên cũng phải thông báo một tiếng.
Trong một năm này, Tôn Tiểu Lan và cha mẹ được Vân gia chiếu cố rất nhiều, đến việc Tôn Tiểu Lan làm y sĩ cũng được Vân gia giúp đỡ rất lớn mới làm được.
Bây giờ muốn rời đi, về tình hay về lý đều phải tới chào hỏi.
Triệu Thụy vừa khéo cũng muốn gặp Vân Hùng, ôn lại chuyện cũ, bèn cùng Tôn Tiểu Lan tới Vân gia đại viện, bái phỏng Vân Hùng.
Vân gia đại viện vẫn như trước kia, đình viện u thâm, giới bị sâm nghiêm.
Cửa tự động ở cổng đóng chặt, xe cộ ra vào đều phải kiểm tra cẩn thận.
Triệu Thụy ngồi xe, vừa tới cửa Vân gia đại viện, mấy bảo vệ của Vân gia đã từ trong vọng gác đi ra.
“Các ngươi là ai? Tìm ai? Có chuyện gì?” Một bảo vệ trong gia tộc cầm đầu đi tới cạnh xe, thông qua cửa kính của xe, vừa đánh giá Triệu Thụy, vừa mở miệng hỏi.
Triệu Thụy nhìn tên bảo vệ đó một cái, nói thẳng: “Đi tìm Vân lão gia tử, nói có cố nhân Triệu Thụy tới bái phỏng.”
Tên bảo vệ trưởng đó ngẩn ra, cảm thấy lai lịch của Triệu Thụy hình như không nhỏ.
Với thế lực và uy vọng của Vân lão gia tử ở Đông An, không ngờ còn có người dám dùng giọng điệu như vậy xưng hô, nếu như không có bối cảnh rất sâu thì có khả năng lắm.
Hắn không dám chậm trễ, vội vàng vào trong vọng gác, báo cáo lên trên.
Qua một hồi, hắn liền thấy Vân Hùng vội vội vàng vàng từ trong đại viện đi ra, phía sau dẫn theo một đám đông.
Nhìn kĩ lại, những người này cơ hồ bao gồm toàn bộ cao tầng trong gia tộc!
Tên đội trưởng bảo vệ bị dọa nhảy dựng lên, không ngờ Vân lão gia tử lại tự thân mang toàn bộ cao tầng ra cửa đón tiếp, chuyện này trước giờ chưa từng gặp qua!
Hắn kinh ngạc nhìn Triệu Thụy, không biết người trẻ tuổi này rốt cuộc lai lịch thế nào mà lại khiến Vân lão gia tử khẩn trương như vậy!
Triệu Thụy thấy Vân Hùng tự thân ra tiếp, bèn bước xuống xe, tươi cười tới đón.
“Ái chà! Triệu Thụy! Không ngờ ngươi lại về Đông An! Thật là hiếm có! Hiếm có!” Vân Hùng bước nhanh lên hai bước, nắm lấy tay Triệu Thụy, cười lớn nói “Trở về bao lâu rồi? Vậy mà cũng không gọi cho ta một tiếng?”
Triệu Thụy cười nói: “Tôi trở về chưa tới hai ngày, không phải đã tới gặp ngài rồi sao? Vân lão gia tử, lâu như vậy không gặp, ông lại càng lúc càng hoạt bát đấy.”
“Đâu có, đâu có.


Ta đã già rồi.

Trái lại ngươi không khác trước kia.

Cao nhân của tu chân giới so với phàm nhân chúng ta, không phải cùng một loại!” Vân Hùng nhiệt tình nắm tay Triệu Thụy, không buông ra, quay đầu lại đánh giá Tôn Tiểu Lan và Đôn Triệt, tiếp đó nói: “Tiểu Lan, đoạn thời gian này không gặp, ngươi càng lúc càng xinh đẹp.

Ồ, vị này tướng mạo kì đặc, uy vũ bất phàm, hẳn là bằng hữu của Triệu Thụy rồi.”
Triệu Thụy gật gật đầu nói: “Không sai, đây là huynh đệ Đôn Triệt của tôi.”
Vân Hùng đánh giá Đôn Triệt vài cái, lão sống mấy chục năm, đây mới là lần đầu thấy được yêu quái, khó tránh khỏi hơi hiếu kì.
“Đúng rồi, Vân lão gia tử, Vân Phi đâu? Sao không thấy bóng cô ấy?” Triệu Thụy nhìn qua đội ngũ nghênh tiếp một lượt, thuận miệng hỏi một câu.
Sắc mặt Vân Hùng hơi âm trầm lại, tiếp đó lại nở ra nụ cười sáng sủa: “Ta cho nó đi tới nhà cô nó, cũng chính là Thi gia, tạm chơi một trận, qua một đoạn thời gian đại khái sẽ về.

Chúng ta đừng đứng đây nữa, đi vào từ từ nói.”
Nói xong, ông ta đưa tay ra, làm tư thế mời, dẫn Triệu Thụy đi vào trong đại viện.
Triệu Thụy nhìn thấy sự thay đổi của thần tình Vân Hùng.
Hắn đoán, Vân gia chỉ sợ gặp phải phiền phức gì đó, hơn nữa còn không phải phiền phức bình thường.
Nếu không, với sự trầm tĩnh của Vân Hùng, không thể lộ ra vẻ lo âu như vậy.
Bất quá, Vân Hùng đã không chịu nói cho hắn, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ theo Vân Hùng đi vào trong nhà.
Đi vào trong đại sảnh tiếp khách của biệt thự nhà Vân Hùng, Triệu Thụy đánh giá xung quanh một cái, phát hiện đại sảnh giống với trước kia, không có thay đổi gì quá lớn, khiến người ta có cảm giác trở lại chốn xưa.
Phân ngôi chủ khách ngồi xuống, Triệu Thụy và Vân Hùng nói chuyện bình thường trong nhà, hắn phát hiện, khi hắn hỏi tời tình hình Vân gia, tinh cảm của Vân Hùng tựa hồ xuất hiện vài lần gợn sóng.
Với quan hệ giữa hắn và Vân gia, cùng sự chiếu cố của Vân gia đối với Tôn Tiểu Lan, hắn đương nhiên sẽ không ngồi nhìn không quản.
Thế là, hắn không quanh co nữa, cười hỏi: “Vân lão gia tử, tôi xem tình cảm của ông dường như hơi không tốt, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không? Không bằng nói ra tôi nghe thử, có lẽ tôi cũng giúp được chút ít không chừng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.