Thần Ma Chi Mộ

Chương 541: Có Mắt Không Thấy Thái Sơn





Tôn Tiểu Lan cảm thấy ánh mắt Lưu Chung Nam giống như dao bén, muốn lột từng món y phục của mình, xem mình một cách trần trụi.
Trong lòng cô không khỏi thập phần không vui, lông mày liên cau lại.
Lưu Chung Nam tuy cảm thấy sự không vui của Tôn Tiểu Lan, nhưng hắn không hề để ý, ánh mắt không hề cố kị quét qua quét lại trên ngực và mông Tôn Tiểu Lan.
Qua hẳn một lúc, hắn mới quyến luyến thu lại ánh mắt, trịch thượng nói với Vân Hùng: “Vân Hùng, ngươi muốn nói chuyện với mấy bằng hữu này tới bao giờ? Chúng ta còn phải bàn chuyện chính nữa chứ? Ngươi rốt cuộc chừng nào gả Vân Phi cho ta? Thời gian của ta quý giá, ngươi đừng lãng phí thời gian quý giá của ta.”
Vân Hùng liền cẩn thận, lấy ra một nụ cười: “Lưu tổng, Vân Phi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, nếu gả cho ngài, chỉ sợ sẽ gây phiền phức cho ngài.

Không bằng tôi thăm dò giúp ngài, xem thử có cô gái nào thích hợp với ngài hơn, ngài thấy thế nào?”
Lưu Chung Nam biến sắc mặt, cười lạnh nói: “Vân Hùng, ta dùng lời tốt đẹp đề thân với ngươi, ngươi thoái thác hết lần này tới lần khác, là ý tứ gì! Ta tự thân tới cửa cầu hôn, là nể mặt ngươi, ngươi tốt nhất đừng có không nể mặt!” Nói tới sau cùng, cả thanh âm lẫn sắc mặt Lưu Chung Nam đều trở nên sắc bén!
Những thành viên Vân gia trong đại sảnh đều biến sắc mặt, có một số không nhịn được, trong mắt đã bắn ra thần sắc phẫn nộ.
Vân Hùng dẫu sao cũng là gia chủ Vân gia, thân phận tôn quý, đức cao vọng trọng.
Ông ta bị sỉ nhục, chính là cả Vân gia bị sỉ nhục.
Bây giờ Vân Hùng lại bị một hậu bối nhỏ tuổi hơn mình mấy bậc quát mắng, điều này bảo họ làm sao nhìn cho được?
Đúng vào lúc này, Cảnh Dương thiên sư vẫn ngồi im bất động đột nhiên mở hai mắt, tinh quang tứ xạ, khí thế cường đại giống như thực chất từ trên thân thể hắn tán phát ra, hướng ra bên ngoài.
Những cao tầng Vân gia trong đại sảnh, thực lực hơi yếu một chút liền bị khí kình vô hình này hất bay ra sau, nặng nề đập lên vách tường, sau đó trượt xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Những người thực lực mạnh hơn một chút cũng bị hất lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại được, tương đối nhếch nhác.
Đến Vân Hùng võ lực mạnh nhất cũng bị khí kình này đánh trúng, liền cùng chiếc sofa trược ra bảy tám mét mới dừng lại được.

Chỉ có Triệu Thụy, Đôn Triệt và Tôn Tiểu Lan được bảo vệ là vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Cảnh Dương thiên sư nhìn ba người một cái, dường như hơi kinh ngạc, hắn thu khí kình lại, sau đó dùng linh thức quét qua ba người, dường như muốn thăm dò tu vi ba người.
Bất quá, Triệu Thụy ẩn giấu cực tốt, Cảnh Dương thiên sư tịnh không có thu hoạch gì.

Đôn Triệt trời sinh đã có năng lực ẩn giấu khí tức, tuy hơi kém Triệu Thụy một chút, nhưng ứng phó với hạng tu chân giả như Cảnh Dương thiên sư vẫn dư dả có thừa.
Cảnh Dương thiên sư thăm dò ba người một lần, tịnh không phát hiện ba người có chỗ nào đặc dị, không khỏi càng thêm kì quái.
Bởi vì người bình thường không thể chống được khí kình hắn phát ra.
Hắn lại tăng cường khí kình, khí kình trong cả đại sảnh liền dậy lên, phát ra tiếng rít gào.
Hoàn cảnh của cao tầng Vân gia liền trở nên nguy hiểm hơn, bọn họ chỉ cảm thấy trên người như bị một ngọn núi lớn đè lên, không chỉ không thể động đậy nửa phân, thậm chí đến hít thở cũng trở nên càng lúc càng gian nan, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.

Đệ tử Vân gia bên ngoài đại sảnh thấy tình hình như vậy nhao nhao xông vào đại sảnh, muốn giải cứu mấy người Vân Hùng.
Thế nhưng, thực lực của họ còn yếu hơn nữa, vừa tiến vào cửa liền bị khí kình cường đại hất bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất, điên cuồng phun máu tươi, không rõ sống chết.
Chỉ có ba người Triệu Thụy vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không chút thương tổn
Sắc mặt Cảnh Dương thiên sư không khỏi biến đổi, hắn là tu chân giả Nguyên Anh kì, hiện tại khí kình toàn lực bạo phát, đừng nói người bình thường, cho dù Kim Đan kì tu chân giả cũng khó chịu nổi.
Thế nhưng, ba người này dường như không hề cảm nhận được khí kình mà hắn phát ra.
Theo hắn thấy, ba người này khẳng định là tu chân giả không phải nghi ngờ.
Chỉ là hắn hơi nghĩ không thông, vì sao linh thức của hắn chỉ thăm dò được ba người bình thường? “Các ngươi là ai?” Cảnh Dương thiên sư đứng lên đầu tiên, chăm chăm nhìn ba người Triệu Thụy, từ từ hỏi.

“Ngươi không có tư cách hỏi.” Triệu Thụy lạnh nhạt nói một câu “Bất quá, ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, mau mau mang tên cháu heo mập của ngươi cút khỏi Vân gia, đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, càng khỏi quay lại! Nếu không, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lưu Chung Nam nghe câu này, ì ạch một cái, nhảy khỏi ghế sofa, chỉ vào Triệu Thụy mắng lớn: “Ngươi coi ngươi là thứ gì? Ngươi dám quản chuyện của ta sao! Ngươi chán sống rồi hả! Nói cho ngươi biết, chỉ một ngón tay út của ta đã có thể bóp chết ngươi!”
“Cái gì?”
Triệu Thụy lạnh lùng cười một tiếng, xòe năm ngón tay ra, Lưu Chung Nam liền như con rối bị giật dây, “vù” một tiếng, bay về phía Triệu Thụy.
Sau đó, Triệu Thụy vung một quyền lên, hung hăng đấm lên mặt Lưu Chung Nam.
Lưu Chung Nam kêu thảm một tiếng, thân hình ú nu bị một đấm này đấm bay ra sau, rơi mạnh lên sofa trở lại.
Hai tay hắn ôm lấy mặt, đau đớn lăn qua lăn lại trên sofa, trong miệng hu hu khóc không rõ tiếng.
Mũi hắn đã bị Triệu Thụy đánh vỡ, răng trong miệng cũng rụng sạch, máu từ mũi và miệng không ngừng tuôn ra, đau tới mức hận không thể…(1)
Nguyên văn chỗ này bị mất chữ.
Sắc mặt Cảnh Dương thiên sư xanh mét một màu, Lưu Chung Nam này là tằng tằng tôn của hắn, tuy cách tới mấy đời, nhưng là huyết mạch duy nhất của hắn, hơn nữa bình thường đối với hắn cũng tương đối tôn kính, hắn tương đối yêu thích.

Nếu không, với thân phận của hắn, cũng không nhàm chán đi giúp một phàm nhân cưới vợ giành cơ nghiệp.
Bây giờ, Lưu Chung Nam bị đánh ra như vậy, hắn không chỉ đau lòng, mà còn cảm thấy mất sạch thể diện.
Nếu không thể đòi lại công đạo cho Lưu Chung Nam, đến đời sau của mình cũng không thể bảo vệ, khuôn mặt già này của hắn phải cất vào đâu?
“Không ngờ ngươi dám đối đầu với ta!” Cảnh Dương thiên sư hung hăng nhìn Triệu Thụy chăm chăm “Ngươi có biết ta là ai không? Ta là Cảnh Dương thiên sư của Long Hổ Sơn!”
“Vậy thì sao?” Triệu Thụy không để ý phẩy phẩy tay, thuận miệng nói: “Bất kể ngươi là ai, chỉ cần đụng tới ta, ta cứ đánh như thường!”
Trên mặt Cảnh Dương thiên sư thoắt xanh thoắt đỏ, đột nhiên hai mắt hung quang chớp lên, rút phù kiếm sau lưng ra, đâm tới Triệu Thụy.

Triệu Thụy khoanh tay, không hề động đậy, trong nháy mắt, phù kiếm lấp lánh quang mang đã đâm tới cạnh Triệu Thụy.
Lúc này, Đôn Triệt vẫn luôn im lặng đột nhiên xông ra, tay không chộp lấy trường kiếm của Cảnh Dương thiên sư!
Cảnh Dương thiên sư đại kinh thất sắc, phù kiếm này của hắn được chưởng giáo Trương Tụng Li tự thân gia trì, ẩn chứa linh lực cực mạnh, sắc bén vô cùng, vô kiên bất tồi.

Sư huynh đệ đồng môn tu vi tương đồng với hắn, pháp khí đều không bằng hắn.

Thế nhưng, yêu quái lông lá này lại dùng tay không chộp lấy phù kiếm của hắn, điều này cần lực lượng mạnh tới đâu mới làm được, bảo sao hắn không giật mình!
Chỉ là sau đó còn có sự tình khiến hắn giật mình hơn nữa xảy ra!
Đôn Triệt cánh tay dùng sức, cơ bắp nổi lên, “crack” một tiếng, phù kiếm của hắn lại bị Đôn Triệt bóp nát tại chỗ!
Sau đó, Đôn Triệt đấm mạnh một quyền lên sườn trái của Cảnh Dương thiên sư.
Cảnh Dương thiên sư phát ra một tiếng gào thê lương, cả người bị đánh bay thẳng ra trong chớp mắt, đập mạnh lên tường phòng khách.
Bức tường đó lập tức vỡ nát, Cảnh Dương thiên sư dưới lực lượng to lớn, tiếp tục bay ra sau, bay ra ngoài trăm mét, đập vỡ mấy lần tường vách mới dừng lại.
Hắn điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lộ vẻ đau khổ.
Đôn Triệt là yêu linh Độ Kiếp kì, một quyền này tuy nương tay nhưng cũng đánh nát một nửa số xương toàn thân hắn!
Không chỉ như vậy, yêu lực của Đôn Triệt xâm nhập vào kinh mạch, tạo thành trọng thương đối với kinh mạch hắn!
Không có mấy chục năm thời gian, hắn đừng mơ khôi phục nguyên khí!
Cảnh Dương thiên sư ý thức được, hắn đã gặp phải cường giả của tu chân giới, nếu không, không thể dễ dàng bị thương như vậy, hơn nữa hoàn toàn không để Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo vào mắt!
“Các ngươi… các ngươi rốt cuộc là ai!” Hắn lại phun ra một ngụm máu, ngắc ngắc ngứ ngữ hỏi.
“Ta là Đôn Triệt, hắn là huynh đệ Triệu Thụy của ta!” Đôn Triệt toét miệng cười trả lời.
“Đôn Triệt… Triệu Thụy…” Cảnh Dương thiên sư lầm bầm tụng niệm trong miệng, đột nhiên như nhớ ra gì đó, sắc mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Các… các ngươi… chính các ngươi, giết Hoa Dương Chân Quân!”
“Không sai! Đúng là bọn ta!” Triệu Thụy từ từ bước tới trước mắt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn “Bây giờ ngươi còn lời gì muốn nói?”
Thân thể Cảnh Dương thiên sư không tự chủ co lại phía sau, trên mặt lần đâu tiên lộ ra vẻ sợ sệt.
Hai người trước mắt, đều là cường giả nhất lưu Độ Kiếp kì, đặc biệt là Triệu Thụy, càng thay thế Hoa Dương Chân Quân, trở thành cường giả thứ năm trên tu chân giới.
Bọn hắn đến Hoa Dương Chân Quân cũng dám giết, một Nguyên Anh kì nhỏ bé như mình thì tính là gì?
Đó chẳng phải dễ như bóp chết một con kiến sao?
Cho dù hắn có cái bối cảnh là Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, nhưng hai người nổi tiếng là gan lớn trùm trời, không thấy có gì phải cố kị!
Cảnh Dương thiên sư cực kì hối hận, hối hận tại sao mình lại chen vào chuyện không hề liên quan này, càng phẫn nộ Lưu Chung Nam, đụng tới ai không đụng, lại đụng tới Đông An Vân gia.
Ai có thể ngờ, Vân gia này lại có hậu viện cường đại như vậy!
Nếu sớm biết Vân gia và Triệu Thụy có giao tình sâu như vậy, dù cho hắn thêm vài túi mật, hắn cũng không dám đụng tới!
“Hai vị… hai vị!” Cảnh Dương thiên sư dùng cánh tay chống người dậy, cầu khẩn: “Lần này tôi tội đáng muôn chết, không nên trợ Trụ vi ngược, đụng đến Vân gia.

Thế nhưng, vẫn xin hai vị thương hại tôi tu luyện không dễ, nể mặt chưởng giáo Thiên Sư đạo Trương Tụng Li, tha cho tôi một mạng.

Thiên Sư đạo nhất định sẽ cảm kích bất tận.”
Triệu Thụy cười híp mắt hỏi: “Ngươi định lôi Thiên Sư đạo và Trương Tụng Li ra ép ta?”
“Không có! Không có! Tôi tuyệt đối không có ý này!” Cảnh Dương thiên sư vội vàng lắc đầu phủ nhận, nét sợ hãi trên mặt càng thêm đậm.
Hắn hết sức rõ ràng, vào thời khắc mấu chốt này, chỉ cần hắn trả lời sai một câu, hắn sẽ tan xương nát thịt, hồn phi phách tán!
Thanh niên trước mắt đây, tuy nhìn ôn hòa, nhưng thủ đoạn tuyệt đối lãnh khốc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.