Nghe đến đây Triệu Thụy lập tức có hứng thú.
Hắn một mặt trầm ngâm suy tư, một mặt chậm rãi gật đầu nói: “ Tòa thần điện bỏ hoang nay quả thật có chút cổ quái.
Bất luận thế nào chúng ta cũng phải nghỉ biện pháp đi vào trong đó nhìn xem.”
“ Nhưng mà còn có Tứ Trọng Thiên thần linh rất khó đối phó.” Đổng Tú Linh đôi mi nhíu lại.
"Nơi đó chỉ có một mình hắn sao? " Triệu Thụy hỏi.
Đổng Tú Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “ Hình như chỉ có mỗi mình hắn.
Ít nhất là đến thời điểm ta rời đi thì không nhìn thấy đc tiên ma nào khác xuất hiện.”
Triệu Thụy mỉm cười nói: “ Chỉ có một thần linh là hắn thôi thì dễ xử lý rồi.
Đôn Triệt giúp ta là được.
Tú Linh công chúa, ngươi vừa rồi đã giáp mặt với vị thần linh kia thì bây giờ hãy ở lại Thần Chú Điện đi.” Nói xong, hắn đem kế hoạch của chính mình nói cho hai người.
Đổng Tú Linh và Đôn Triệt vừa nghe vừa gật gù, cảm thấy kế sách của Triệu Thụy đơn giản thực dụng nhưng có xác suất thành công tương đối cao.
Kế đã định, Triệu thụy và Đôn Triệt lập tức đi tới trước tòa thần điện bị bỏ hoang kia.
Cùng lúc đó, Triệu Thụy ẩn tàng hơi thở núp đi.
Còn Đôn Triệt thì tiếp tục hướng tới tòa thần điện kia.
Mắt thấy chuẩn bị tới gần tòa thần điện kia thì đột nhiên có một thanh âm uy nghiêm cao giọng nhưng rõ nét truyền từ trên xuống: “ Dừng lại! Nơi này là cấm địa.
bất kì thần ma nào cũng không được phép bước vào.”
Đôn Triệt ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy một người mặc chiến giáp màu xanh biếc, tay phải cầm kiếm phát ra ánh sáng màu lục.
Nữ thần đang đứng đối diện có dung mạo xinh đẹp phía sau là một làn tóc vàng dài được tết thành từng bím tóc dài nhìn có vẻ mạnh mẽ.
Chiến giáp màu xanh biếc làm nổi bật lên dáng người thon dài thướt tha của nàng.
Đôn Triệt lập tức ngoan ngoãn dừng bước.
Đối phương chính là Tứ trọng thiên thần linh, hắn không phải là đối thủ.
Có thể tránh được nàng thì nên tránh là tốt hơn!
Đương nhiên Đôn Triệt cũng không quên sứ mạng của mình, vì thế hắn giả ngu nói: “ Ngươi là ai? Ở đấy tại sao lại là cấm địa? Ta vào xem một chút cũng không được sao?”
“ Ta là Phong Thu nữ thần Y Tư Tháp Nhĩ, phụ trách thủ vệ nơi này!” Nữ thần nhỏ quát lạnh: “ Tòa thần điện tà ác này tuyệt đối không cho phép tới gần! Nếu không nghe sẽ nhận được công kích mãnh liệt nhất!”
Thần sư dưới chân Y Tư Tháp Nhĩ cùng lúc đó cũng phối hợp phát ra một tiếng rống đinh tai nhức óc.
Đôn Triệt hoảng sợ vội vàng nói: “ Ta đi! Đi thì đi làm gì mà dữ vậy! Nhìn ngươi bộ dáng hấp dẫn thế mà lại hung dữ giống như bà điên.
Người như ngươi phỏng chừng không tìm được chồng.
Ai mà dám tìm hiểu ngươi quả thực là chán sống.”
Đôn Triệt miệng nói nhỏ, chần chừ xoay người đi về phía đường cũ.
Y Tư Tháp Nhĩ nghe được lời nói của Đôn Triệt thì tức giận đến sôi lên.
Nàng chính là Tứ Trọng Thiên thần linh, mặc dù cùng tiên nhân cực mạnh của Thiên Thần điện là Thần Kiệt Thiên Tôn so sánh thì thực sự còn kém xa.
Nhưng mà ngoại trừ Thần Kiệt Thiên Tôn ra thì các thần ma khác nàng đều không sợ.
Ở bên trong thiên thần điện thì nàng có thể coi là nhất đẳng cường giả được người người tôn kính.
Song hiện tại không biết tên tiểu yêu Nhất Trọng Thiên này ở đâu ra lại nói năng với nàng láo xược như thế! Điều này đánh mạnh vào tôn nghiêm của nàng thì làm sao mà nàng có thể không giận dữ được?
"Ngươi đứng lại đó cho ta! " Y Tư Tháp Nhĩ nổi giận quát một tiếng, thúc dục thần sư dưới chân mang theo một cỗ cuồng phong bay đến trước mặt Đôn Triệt chặn đường đi của hắn.
"Ngươi vừa rồi nói gì đó? Có bản lĩnh nói lại một lần! " Y Tư Tháp Nhĩ giơ kiếm chỉ vào mặt Đôn Triệt, cười lạnh rồi lớn tiếng nói.
“ Nói gì cơ?” Đôn triệt giả ngây giả dại, vẻ mặt vô tội: “ Ta có nói cái gì đâu nhỉ? Chẳng lẽ ngươi vừa nghe được cái gì? Đó là ảo giác.
Nhất định là ảo giác!”
Y Tư Tháp Nhĩ tức giận đến lông tóc dựng đứng.
Tên tiểu yêu này cư nhiên mặt dày như thế.
Nàng hận không thể lập tức vung kiếm chém hắn một phát thành hai khúc! Nếu như là tại Vạn Ma Thành nàng làm như vậy tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
Bởi vì nơi đó chính là một thế giới mà cá lớn nuốt cá bé.
Nhưng mà nơi này không phải Vạn Ma Thành mà là Thiên Thần Điện.
Thiên Thần điện có thần quy nghiêm khắc, trừ phi là tội ác tày trời nếu không thì không được tùy ý chém giết, càng không thể tàn sát lẫn nhau trong thần điện.
Bởi vậy mặc dù nàng rất tức giận nhưng trong lúc nhất thời lại không có cách nào làm gì được Đôn Triệt.
Y Tư Tháp Nhĩ trừng đôi mắt đẹp hung hăng nhìn chằm chằm vào Đôn Triệt rồi sau nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi nói: “ Cút ngay cho ta!”
Nói xong nàng liền vung tay lên, một cỗ cuồng phong nổi lên trực tiếp đem Đôn Triệt cuốn ra ngoài xa hàng ngàn mét sau đó ngã lăn ra trên mặt đất.
Đôn Triệt căn bản không hề kháng cự nên cắm mông xuống đất tạo thành một cái hố to, cả người mặt mày xám xịt, mông cũng dường như nứt thêm ra, rồi tựa như đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng.
Vuốt mông rầm rì đứng dậy khỏi mặt đất, Đôn Triệt hướng Y Tư Tháp Nhĩ phun một ngụm nước bọt, thấp giọng mắng: “ Này xú bà nương, khuôn mặt thì tạm coi là xinh đẹp nhưng sao lại hung hãn như thế? Quả thực là người đàn bà chanh chua!” Âm thanh của hắn là rất nhỏ nhưng Y Tư Tháp Nhĩ vốn là Tứ trọng thiên thần linh tuy ở ngoài ngàn mét vẫn nghe lời hắn rõ ràng.
Nàng tức giận vô cùng, muốn lập tức bay đến để hảo hảo dạy dỗ tên tiểu yêu này một trận, nhưng nghĩ đến chức trách của mình nên đành phải cố nén ngọn lửa giận lại không thèm so đo với tên kia nữa.
Y Tư Tháp Nhĩ bây giờ lực chú ý của nàng hoàn toàn bị Đôn Triệt thu hút.
Lúc này thì Triệu Thụy vẫn ẩn nấp ở cách đó không xa đã kiềm chế hơi thở, lặng lẽ lẻn vào tòa thần điện bỏ hoang này.
Rất nhanh! Hắn lợi dụng thời cơ lẻn vào mà không làm kinh động đến Y Tư Tháp Nhĩ.
Thần điện chiếm diện tích rộng lớn, Triệu Thụy ước đoán sơ qua một chút khoảng chừng một cây số vuông.
Thần điện có mấy trăm cây trụ thật lớn chống đỡ, mỗi cái có đường kính mười thước, cao đến vài trăm thước.
Triệu Thụy đứng bên dưới một cái trụ thì thấy mình bé như con kiến, ngẩng đầu cố sức lắm mới có thể nhìn thấy đỉnh chóp của thần điện.
Tòa thần điện này phi thường cổ kính, so với các thần điện khác thì cổ xưa hơn nhiều và đồng dạng cùng bị tàn phá hơn nhiều.
Nơi nơi bị đổ nát rất thê lương, đã có gần một nửa cột trụ bị gãy đôi, tùy ý nằm trên mặt đất, số còn lại thì trên thân đều có vết rạn nứt.
Một nửa thẩn điện bị sụp xuống xếp thành từng ngọn phế tích.
Một loại cỏ không rõ tên màu đỏ sậm sống trong từng kẽ đá làm cho người ta càng cảm thấy thê lương nhiều hơn.
Triệu Thụy bước trên mặt đất đầy đá vụn xuyên qua hành lang rộng của thần điện đi sâu vào bên trong.
Đến chỗ sâu nhất hắn phát hiện ra một tòa điêu khắc cao tới 20m.
Cái bệ phía dưới rất lớn được khắc thành một tác phẩm hoàn chỉnh, mặt ngoài có điêu khắc ma văn tinh tế.
Trên cái bệ này đã từng có một pho tượng cực kì to lớn hùng vĩ, nhưng hiện tại thì trên đó ko còn lưu lại cái gì.
Thật ra là bốn phía quanh bệ rơi vãi rất nhiều đá vụn và phấn bụi.
Triệu Thụy cúi người xuống nhặt lên một khối đá vụn nhìn xem thì thấy chất liệu hoàn toàn giống với cái bệ, hơn nữa mặt ngoài còn có dấu vết của điêu khắc.
Hắn suy nghĩ một chút cảm thấy những vụn đá và phấn bụi này đại khái chính là những mảnh vụn của pho tượng đã biến mất kia.
Thế nhưng không biết nguyên nhân gì pho tượng này bị người phá hư hoàn toàn.
Triệu thụy cẩn thận tìm kiếm bốn phía hi vọng có thể tìm thấy thứ gì đó có ích.
Đáng tiếc chính là ngoại trừ đất đá vụn đầy đất ra thì không tìm được cái gì chứ đừng nói là manh mối về Ngọc Hoàng đại đế.
Triệu Thụy vô cùng thất vọng.
Hắn vốn cho là bản thân ít nhiều có thể tìm được cái gì đó ở đây, không nghĩ tới lại không thu hoạch được gì! Hắn vốn định tiếp tục cẩn thận tìm lại thêm lần nữa xem có cái gì ngoài ý muốn xuất hiện không.
Thế nhưng Phong Thu nữ thần hình như phát hiện ra điều gì đó liền điều khiển Thần Sư từ xa bay tới tựa hồ như chuẩn bị coi xét thần điện một phen.
Trong Thần điện không có địa phương nào có thể tránh né, Triệu Thụy chỉ có thể nhanh chóng chạy về phía trước khi hy vọng Y Tư Tháp Nhĩ chưa phát hiện thấy hắn.
Nếu không hắn chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái rất lớn.
Quay lại bên trong thần điện, Triệu Thụy càng nghĩ càng cảm thấy kì quái.
Tòa thần điện bị tàn phá này không có một dấu hiệu, không có một pho tượng nào khác.
Từ bên ngoài nhìn xem thì hoàn toàn không thấy gì không ổn.
Vậy tại sao Thiên Thần điện lại phải thận trọng coi như là cấm địa, thậm chí còn phái một người là Tứ Trọng Thiên nữ thần canh giữ, không cho phép bất kì tiên ma nào tới gần.
Triệu thụy trầm ngâm thật lâu rồi phỏng đoán có thể có tiên ma cố ý mang tất cả các dấu hiệu của tòa thần điện này phá hủy để cho các tiên ma khác ko biết được lai lịch của thần điện này.
Nhưng giả thuyết này lại có một sơ hở rất lớn: sao lại chỉ phá hủy các dấu hiệu ở đây mà ko trực tiếp hủy diệt cả tòa thần điện này? Đây ko phải là việc dễ dàng hơn sao? Tại sao lại tốn nhiều công sức như thế để giấu giấu diếm diếm?
Triệu Thụy càng nghĩ càng cảm thấy bị mê hoặc.
Vì thế hắn quyết định tìm thần chú sư Bách Khắc để thử xem có thể từ chỗ hắn hỏi thăm ra cái gì.
Tới phòng Địch Khắc làm việc, Triệu THụy lập tức đi thẳng vào.
Địch khắc lúc này đang ngồi ở một cái bàn đá to lớn tinh mỹ xử lí một ít công việc hàng ngày, thấy Triệu Thụy đi vào hắn tùy miệng hỏi: “Triệu Thụy ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
“ Không có gì! Chỉ là có một nghi hoặc nhỏ muốn hỏi ngài một câu.” Triệu thụy cười cười sau đó nói: “ Hôm nay ta đi dạo khắp nơi, thì vô tình đi tới góc Tây Bắc, ta phát hiện nơi đó có một cái thần điện bỏ hoang vô cùng kì quái, Thần điện này và thần điện của chúng ta bây giờ khác nhau rất lớn.
Ta cảm thấy thú vị muốn hỏi một chút là rốt cuộc cái thần điện đổ nát kia tại sao lại bị tàn phá đến tình trạng này?”
“ Ngươi đến chỗ toà thần điện đó sao?” Địch khắc trên mặt đang cười ôn hòa chợt lộ ra vẻ biến sắc giật mình.
Bất quá hắn rất nhanh đã khống chế được tâm tình của mình, khôi phục nguyên trạng và mỉm cười hỏi ngược lại: “ Nơi đó không phải có Phong Thu chi thần Y Tư Tháp nhĩ trông coi sao? Làm sao ngươi có thể tùy ý đi vào?"
Triệu Thụy nhún vai nói: “ Có thể lúc ấy nàng có việc tạm thời ra ngoài một lúc thì sao”
Địch Khắc cười không phản đối cũng không châm chọc mà chỉ nói: “ Nơi đó là cấm địa duy nhất của Thiên Thần điện.
Bình thường chúng ta không cho phép bất kì thần ma nào được đi vào tòa thần điện kia bởi vì nơi đó là nơi tà ác và khủng bố.
Không có bất cứ quan hệ gì với Thiên Thần điện chúng ta!” Triệu thụy chăm chú nhìn vào hai mắt Địch Khắc, trong lòng sự nghi ngờ ngày càng lớn.
Bởi vì thời điểm Địch Khắc nói hết câu, hắn từ trong mắt Địch Khắc thấy được sự vô cùng sợ hãi!