Thần Ma Chi Mộ

Chương 65: Dị Biến Đích Tiền Tấu Khởi Đầu Của Những Sự Việc Kỳ Dị





Vì là Chủ Nhật, Hàn Tinh dẫn chiến đội đi đấu giải, Chu Vĩ cũng bị hắn lôi theo, nói là muốn hắn theo học xem đánh kiếm ăn là như thế nào, nên trong ký túc xá chỉ còn lại hai người La Thành và Triệu Thụy.
La Thành lên mạng xong, cảm thấy ở trong cái ổ ký túc xá làm một Otaku(1) thật sự không có chút thú vị, bèn đưa ra kiến nghị: "Lạo đại, dù sao ở trong ký túc xá cũng chả có gì làm, chi bằng ra ngoài dạo chơi đi, tiện thể xem mấy bộ phim.

Nghe nói hiện giờ ở ngoài rạp đang chiếu mấy bộ phim cũng hay lắm.

Hôm qua nếu như không phải vì Vân Phi đột nhiên gặp phải chuyện đó bọn mình không chừng đã yên ổn đi sa đọa được một vòng rồi."
Triệu Thụy cười cười, cũng thấy đến đêm trăng tròn, ngày tiên mộ mở ra còn sớm, mà bản thân tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết mới vừa bước vào Đoạt Linh hậu kỳ.

Nếu muốn bước vào cảnh giới Sinh Tức, hắn sẽ phải vượt qua một bước cản rất lớn, đòi hỏi cần phải có một khoảng thời gian cần cù khổ luyện tương ứng, không thể trong nhất thời mà đạt ngay được.
Vì vậy, hắn đã gật đầu sảng khoái đáp ứng.
Triệu Thụy vốn muốn đi Chung quán, nhưng La Thành lại thấy Chung quán có chút hơi xa, hắn lại không muốn chạy, hơn nữa về mặt chi phí mà nói tương đối khá mắc, chơi gần gần là được.

Hai người bọn họ vì vậy chuyển mục tiêu qua Tiểu trại.
Tiểu trại tịnh không phải là một cái trại mà là một khu thương xá sầm uất.

Nhiều trường cao đẳng và đại học ở gần đó đã thành nơi liên tục cung cấp khách hàng cho cái thương xá này.(*)
Trong khu thương xá Tiểu trại, đủ các chốn vui chơi là chủ yếu, ăn uống ca hát đều có thế thỏa mãn.


Với lại chi tiêu chủ yếu do quần thể các sinh viên của các trường cao đẳng đại học gần đó, cho nên giá cả chi tiêu cũng không có quá cao, người bình thường cũng có thể kham nổi.

Thành thử, buôn bán ở đây khá là phồn thịnh.

Vừa đến ngày lễ, dòng người liền bắt đầu nườm nượp nối đuôi nhau mà kéo đến(2).
Bọn Triệu Thụy hai người đi xe đến Tiểu trại, sau đó đi dạo phố.

Đi dạo đã đời, bọn họ lại kéo đến quán ăn vặt bên đường nghỉ chân, tiện thể ăn chút gì đó lấp bụng.
Đối với chuyện mua sắm tên mập chẳng có mấy hứng thú.

Nhưng đối với chuyện ngắm nhìn mấy muội muội thì hắn tuyệt đối có một cảm xúc mạnh mẽ vô hạn.

Cặp mắt ti hí quét lia lịa khắp, nơi như lang như hổ.
Vừa nhìn thấy muội muội xinh đẹp, hắn liền cứ như hận không thể dán cặp mặt của mình lên trên thân thể người ta, khiến cho hắn nhận lấy không ít cái nhìn khinh bỉ của mấy cô nàng.
Thậm chí Triệu Thụy cũng vì vậy mà bị tai bay vạ gió, bị các cô nàng trừng mắt nhìn cả N lần.
Mấy cô nàng muội muội đều nhất trí cho rằng thú đi theo bầy, người vốn cũng đi theo đám.

Cái tên mập này hết sức thô tục như vậy, bạn của hắn khẳng định cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Đối với chuyện này, Triệu Thụy chỉ đành có nước cười mếu, loại tình huống như vầy cũng không phải mới gặp lần đầu.

Hắn vốn đã có chuẩn bị sẵn tâm lý khi đi ra ngoài cùng với tên mập.
Mặc dù có chút mất mặt, nhưng hắn cũng chẳng có oán trách gì.

Nhân vô thập toàn, nếu đã là bạn bè thì phải nên bao dung một chút.
Hai người bọn họ lang thang trên đường mấy tiếng đồng hồ, rồi lại đến rạp coi liền mấy bộ phim, đến lúc bước ra cũng đã mười giờ tối.
Tên mập hôm nay rất là hào hứng, mặc dù đi từ giữa trưa đến tối khuya nhưng vẫn cảm thấy chưa đã, cho nên lại khuyến khích Triệu Thụy đến một club lớn nhất ở gần đó.
Mặc dù đã là mười giờ đêm, nhưng bên trong clubvẫn đầy ắp biển người, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang khắp mọi xó xỉnh ở trong sàn nhảy, khiến cho chuyện trò cũng trở nên hết sức khó khăn, phải rống to hết cỡ mới có thể làm cho đối phương nghe rõ được ý của mình.
Bên dưới sàn nhảy lớn ở chính chính giữa club, mọi người điên cuồng uốn éo thân thể theo tiếng nhạc, mồ hôi nhễ nhại, phát tiết những tinh lực dư thừa.
Triệu Thụy và La Thành tìm một cái bàn ngồi xuống, kêu hai chai Budweiser, vừa uống vừa nhìn chung quanh.
Triệu Thụy thì buồn chán, mà tên mập La Thành thì lại tiếp tục tìm kiếm mỹ nữ, hy vọng trong tối nay có thể gặp được một cái kì tích diễm ngộ ướt át để cho hắn thoát khỏi hàng ngũ xử nam.
Bọn họ mỗi người ôm một nỗi tâm tư ngồi đó nhìn quanh.


Triệu Thụy bỗng nhiên phát hiện dáng của một người cực kỳ ngoài ý muốn - Vân Phi!
Cô nàng cùng với ba cô bạn nữ sinh cùng phòng không ngờ lại an vị cách bàn của mình không xa.

Trước mặt mỗi người đều được đặt một chai rượu, vẻ mặt tràn đầy sự hưng phấn, thân thể lắc nhẹ theo tiếng nhạc.
Vài nam sinh anh tuấn cường tráng vây quanh lấy bọn họ, đang thân mật nói lớn gì đấy.

Còn về phần mục đích của bọn họ, chuyện đó không cần nói cũng biết.
Triệu Thụy lắc đầu, có chút lấy làm khó hiểu.

Tiểu nha đầu này rõ ràng mới hôm qua thiếu chút nữa đã bị xe tông chết.

Theo lẽ thường mà nói, thế nào cũng phải nên ngoan ngoãn ở nhà(3) vài ngày chứ.

Vậy mà tối hôm sau cô nàng đã bỏ tới sàn nhảy chơi bời rồi.

Loại thần kinh này cũng thật không phải tầm thường(4).
Vào lúc này, Vân Phi cũng vừa vặn đưa mắt qua bên hắn nhìn, lập tức phát hiện ra hai người Triệu Thụy và La Thành, không khỏi tròn xoe đôi mắt, lộ ra vẻ mặt hết sức ngoài ý muốn, hiển nhiên là không có nghĩ đến bọn họ vậy mà có thể gặp nhau ở chỗ này.
Cô có chút do dự.

Nếu như là trước ngày hôm qua, cô khẳng định sẽ coi như không có trông thấy hai người.

Nhưng mà hôm qua trong lúc nguy cấp Triệu Thụy đã cứu mạng của cô, khiến cho cái nhìn của cô phát sinh một sự chuyển biến to lớn, trong lòng đối với Triệu Thụy kỳ thực đã sản sinh ra một loại cảm giác rất là thân thiết, chẳng qua trên mặt vẫn còn có chút ngượng nghịu mà thôi.
Do dự một lúc, rốt cuộc cô vẫn đứng dậy đi đến bên chỗ Triệu Thụy, liếc nhẹ hắn rồi khẽ nói: "Không nghĩ lại có thể gặp được anh ở nơi này!"
Tiếng nhạc trong club rất lớn, tiếng của Vân Phi vừa nói lại nhỏ, nếu không phải vì Triệu Thụy nhĩ lực hơn người chỉ e đã không nghe được.

La Thành vừa thấy Vân Phi, liền như bị rút người xuống một khúc, cười khan không nói lời nào.
Đã ăn chùa thì phải biết giữ thân(4).

Hắn từng dựa vào sự khoác lác của mình lừa của Vân Phi không ít bữa ăn, trước ngày hôm qua còn bị Vân Phi kết tội, nào còn dám mở miệng!
Triệu Thụy ngược lại rất tự nhiên nhìn vào đôi mắt của cô, phát hiện thấy khuôn mặt vốn trắng mịn đã bị men rượu làm cho đỏ bừng, ngà ngà quyến rũ(5).
"Tôi cũng không nghĩ tới." Triệu Thụy cười nói.
Vân Phi cắn môi do dự rồi nói: "Chuyện ngày hôm qua, tôi vẫn chưa có cám ơn anh.

Cám ơn anh đã cứu tôi."
Triệu Thụy liếc nhìn cô, có chút sửng sốt.

Căn cứ vào tính tình và thái đội của Vân Phi đối với mình trước đây, kỳ thực hắn không quá mong đợi Vân Phi sẽ cảm ơn mình.
Không ngờ rằng, tiểu nha đầu này vậy mà lên tiếng cảm tạ mình.

Quả thực là làm cho người ta bất ngờ.
Dẫu chỉ là hai từ ngắn ngủi, nhưng có thể cảm thấy được rất rõ thái độ bao hàm ở trong đó so với trước kia đã có một sự biến chuyển to lớn.
Chẳng nhẽ con người ta sau khi trải qua thời khắc sinh tử thật sẽ có biến đổi to lớn?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.