Thần Ma Chi Mộ

Chương 66: Dị Biến





Thấy một Vân Phi trước nay luôn kiêu ngạo như một cô thiên nga giờ đây cũng cuối đầu cảm tạ mình, Triệu Thụy hiển nhiên cũng sẽ không giống như trước gay gắt đối chọi với cô nàng.
Hắn cười nói: "Không có gì đáng để cảm ơn, mặc dù trước đây hai đứa chúng ta có chút không hợp nhau, nhưng vẫn không thể thấy chết mà không cứu.

Chuyện đó(1) tôi không làm được.

Đúng rồi, hôm qua cô thiếu chút đã xảy ra chuyện, sao không có ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay lại chạy ra sàn nhảy chơi rồi?"
Vân Phi trề môi, ngồi xuống bên cạnh Triệu Thụy nói: "Sinh nhật của bạn cùng phòng, muốn tôi nhất định phải tham gia, tôi đương nhiên không thể cự tuyệt."
Nói đến đây, cô bỗng nhiên ngưng lại, đôi mắt to sáng trông rất hút hồn liếc hắn soi mói hỏi: "Anh và tên mập cũng không phải là dạng ăn chơi lêu lổng.

Thế nào, muốn câu em nào để kiếm tình một đêm à?"
Vân Phi dung mạo thuần khiết, bên trong toát ra vẻ kiều diễm.

Mặc dù niên kỉ còn nhỏ nhưng nhìn qua đã có kha khá lực sát thương.

Ít nhất thì ngồi cạnh bên, La Thành đã bất quản thể diện mà bắt đầu chảy nước miếng nhễu nhão rồi.
Triệu Thụy chợt thấy rằng nếu như Vân Phi lớn thêm vài tuổi nữa, chỉ e mười thằng con trai thì sẽ có hết chín thằng bị cái ánh mắt này hút mất hồn vía rồi.
Có điều hắn lại không bị lung lạc.


Bởi vì so ra mà nói, hắn vẫn thích cái loại ánh mắt kia của Tôn Tiểu Lan hơn: trong veo sâu lắng, tràn ngập yêu mến, luôn khiến hắn có cảm giác rất là ấm áp.
Sau chút lơ đãng mất tập trung, Triệu Thụy vội mau chóng thu lại tâm tư, thanh minh cho bản thân: "Không có liên can đến tôi, là do hoóc-môn của tên mập bài tiết quá nhiều, đầu đầy những suy nghĩ không lành mạnh, cho nên mới đang đi khắp thế giới để tìm một nửa kia để chuẩn bị nghiên thảo(2) thật tốt các vấn đề sinh lí.

Hắn một mực muốn kéo tôi đi theo làm cố vấn.

Với tư cách là một huynh đệ, tôi dĩ nhiên không thể chối từ.”
Vân Phi nhíu chiếc mũi ngọc, trên khuôn mặt mang chút vẻ không tin: "Tôi mới là không tin anh đứng đắn như vậy."
Miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô không biết vì sao lại thấy thầm vui, trong lời nói cũng hàm chứa một chút dỗi hờn.
Triệu Thụy không để ý lắm, quay về uống một ngụm bia thấm giọng, lan man tán gẫu: "Tôi xem trên tin thấy hiện giờ hình như xuất hiện một tên cuồng ma hút máu, chuyên môn hút máu các thiếu nữ trẻ tuổi.

Cô có sợ bị hắn bắt đi không?"
Vân Phi lắc đầu, vẻ mặt không quan tâm: "Chuyện đó thì có gì phải sợ chứ? Tôi có vệ sĩ âm thầm đi theo bảo vệ mà!"
"Ồ? Vậy sao?"
Triệu Thụy có chút bất ngờ.

Quan sát kỹ chung quanh, hắn quả nhiên thấy cách chỗ cô nàng không xa, một người phụ nữ trung niên khoảng hơn năm mươi, dáng người gầy còm đang ngồi, thi thoảng ném ánh mắt cảnh giác qua phía bên này.
Triệu Thụy hơi cảm thấy kinh ngạc.


Người phụ nữ này cặp mắt thu ẩn thần quang, phong thái điềm tĩnh, không ngờ đã là tiên thiên cổ võ giả cấp một.
Cổ võ giả căn cứ vào thực lực mà chia ra làm hai loại hậu thiên và tiên thiên cổ võ giả.

Đối với cổ võ giả mà nói, đạt đến cấp ba hậu thiên đã là cực điểm của đời người.

Chỉ rất rất ít số người có thiên tư xuất chúng mới có may mắn bước vào cảnh giới tiên thiên.
Mỗi một tiên thiên cường giả, bất luận là thân phận hay là địa vị đều rất là cao quý, ở nơi nào cũng đều là chấn nhiếp một phương, làm anh hào cho bao người ngưỡng mộ.

Cũng chỉ có Vân gia tộc quyền thế có lịch sử lâu đời, thế lực to lớn như vầy mới có thể thúc ép(3) được bọn họ hạ mình làm vệ sĩ.
Đương nhiên, người phụ nữ này mặc dù thực lực cường hãn, nhưng so với Triệu Thụy lại kém đến hai bậc.

Bởi vì Triệu Thụy đã tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết tới Đọat Linh hậu kỳ, sánh bằng với tiên thiên cổ võ giả cấp ba.
Cho dù là cổ võ của hào gia quyền thế như Vân gia đây, cũng chỉ có lão quản gia với mấy mươi năm khổ tu và lão gia chủ Vân Hùng hai người này là có tư cách đấu cùng Triệu Thụy một trận.
"Thảo nào cô chẳng sợ gì, thì ra là có vệ sĩ kề bên bảo vệ! Phỏng chừng cái tên cuồng ma hút máu đó có hung ác thế nào cũng sẽ không dám chọn cô mà ra tay động thủ!" Triệu Thụy mỉm cười nói.
"Đó là điều đương nhiên.

Anh có lẽ không biết, cái tên Mã Viên đó đã có học qua chút võ thuật, nhưng mười năm trước đã từng là thủ hạ bại tướng dưới tay Vân gia chúng tôi đó! Một đệ tử bình thường của Vân gia đã đánh cho hắn đến rụng răng(4), rồi vừa vặn bắt hắn đem đi nộp cho cục cảnh sát.


Xem chừng hắn đã có cách thoát ra mà hại người(*)."
"Lại có chuyện này?"
Triệu Thụy có phần kinh ngạc.

Hắn không ngờ giữa Vân gia và Mã Viên lại có một đoạn ân oán như vậy.
Hắn bỗng nghĩ đến Mã Viên có phải vì muốn trả thù nên giờ mới thâm nhập vào Đông An không? Nếu quả thật là vậy, cho dù bên người Vân Phi có vệ sĩ thực lực mạnh mẽ bảo vệ, nhưng kẻ trong tối người ngoài sáng(4), cũng có lúc sẽ để xảy ra sơ suất.
Đang nghĩ như vậy, hắn bỗng phát hiện dường như có một ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía mình.
Triệu Thụy lòng sinh cảnh giác, đột ngột quay đầu lại nhìn, nhưng ánh mắt kia lại đột nhiên biến mất, chỉ có thể thấy đám người vẫn đang cuồng loạn nhảy nhót trên sàn.
Hắn không khỏi nhíu mi, trong lòng cảm thấy có phần kì quái, nhưng cũng không quá để tâm.
"Tôi...!tôi đi trước, vào phòng vệ sinh." Vân Phi hơi đỏ mặt, bất thình lình nói câu này rồi đứng dậy rời đi.
Nữ vệ sĩ vẫn liên tục âm thầm bảo vệ cô cũng lập tức đứng dậy, giữ một khoảng cách(5) mà theo sau.
"Phù, cuối cùng cũng đã đi." La thành lúc này mới như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, "mỗi khi Vân Phi ở bên cạnh, tớ đều cảm thấy áp lực cực kỳ."
Triệu Thụy lườm hắn, không chút đồng tình nói: "Đáng đời, ai bảo cậu lúc trước ăn chùa uống chực của người ta.

Chẳng lẽ Vân Phi mời cậu ăn thì cậu cứ thế mà ăn ngon lành sao?"
La Thành cười ruồi hì hì mấy tiếng rồi nhanh chóng chuyển đề tài: "Lão đại, bọn mình ra nhảy đi!"
"Không có hứng thú." Triệu Thụ phẩy tay, ý bảo hắn đi một mình được rồi.
La Thành bèn bỏ chai bia xuống, lúc lắc cái thân mập của mình, len xuống sàn nhẩy.
La Thành vừa đi không lâu, tai Triệu Thụy chợt động.

Hắn nghe thấy dường như có tiếng đánh nhau mãnh liệt xen lẫn một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi phát ra từ trong phòng vệ sinh.

Chút tiếng động này, dưới tiếng nhạc ầm ĩ bên trong sàn nhảy thực sự chẳng tính là gì, cơ hồ hoàn toàn chìm lắng trong nháy mắt, chẳng một ai chú ý.
Nhưng thính lực của Triệu Thụy hơn hẳn người thường, hắn nghe được những tiếng động này một cách rõ ràng, đồng thời từ đó đoán ra bên trong đó đã phát sinh một trận đánh ngắn ngủi nhưng cực kỳ quyết liệt.
"Vân Phi có chuyện rồi!"
Cơ hồ trong chớp mắt, trong đầu hắn liền chợt lóe lên một ý nghĩ.
Liên tưởng đến mối ân oán giữa Vân gia và Mã Viên, tai nạn xe ngày hôm qua cùng với những lời trò chuyện vừa rồi cùng Vân Phi và ánh mắt lạnh lẽo chẳng biết từ chỗ nào bắn tới, Triệu Thụy trong lòng chợt cả kinh, biết kẻ chủ mưu của hết thảy những chuyện này, mười thì hết tám chín phần chính là Mã Viên!
Hắn không có thời gian gọi La Thành, lập tức hướng về phía nhà vệ sinh đằng sau sàn nhảy mà phóng tới.
Vừa vào đến nhà vệ sinh, Triệu Thụy liền thấy người vệ sĩ nọ của Vân Phi đang nằm thẳng đơ trên mặt đất, miệng thổ máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Hiển nhiên là bà ta đã chịu phải nội thương cực kỳ nghiêm trọng.
Vách tường nhà vệ sinh đã bị đánh sập một mảng lớn, bên ngoài là một con hẻm tối đen như mực, nhếch nhác bẩn thỉu.
Dù với nhãn lực của mình, Triệu Thụy cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ở trong bóng đêm một bóng người cao to tráng kiện đang vác trên vai một người đang nhanh chóng rời xa.
Mười năm về trước, gã chỉ là một võ giả cấp thấp mà một đệ tử bình thường của Vân gia cũng có thể đánh bại.

Mười năm sau không ngờ đã có thể chỉ một lần đã kích thương tiên thiên võ giả cấp một của Vân gia!
Thực lực của tên Mã viên này không đơn giản!
Trong mắt Triệu Thụy lóe lên một tia tinh thông, cảm thấy Vân gia lần này thật sự đã quá coi thường đối thủ.
Hắn không chút do dự, lách mình tiến vào con hẻm, hết tốc lực đuổi theo bóng Mã Viên.
Vân Phi mặc dù xảo quyệt, tính cách có phần tiểu thư, nhưng với hắn cũng có thể tính là bạn bè, chỉ là quan hệ tương đối khác biệt mà thôi.
Triệu Thụy đều luôn cảm thấy cùng với tiểu nha đầu có tính cách có phần u ám này đấu mồm đấu miệng(6) cũng là có ích cho ba họat động: thúc đẩy phát triển tế bào não, tôi luyện năng lực biểu đạt ngôn ngữ, và tráng kiện cho thể xác và tinh thần.(**)
Giờ đây Vân Phi đã bị Mã Viên bắt đi, rất có thể sẽ chịu phải sự dâm ô bạo ngược vô nhân tính, hắn sẽ không thể nào bỏ mặc làm ngơ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.