Thần Ma Chi Mộ

Chương 8: Thời Gian Trôi Nhanh





Ăn cơm tối xong, hai người rời khỏi nhà hàng.

Tôn Tiểu Lan vì không muốn sớm như vậy đã về nhà nên đề nghị đi tản bộ ở bên ngoài, nói là giúp cho tiêu hóa.
Lúc này màn đêm đã phủ xuống, đèn đường rực sáng.

Trên đường tấp nập người qua kẻ lại, còn có vài người bán rong đang bày hàng dựng quán, vô cùng náo nhiệt.
Hai người vừa trò chuyện huyên thuyên vừa chậm rãi rảo bước trên lề đường, có vẻ rất hưng phấn.
"Sau khi ăn xong, đi bộ một trăm bước, thọ đến chín chín tuổi." Tôn Tiểu Lan nhẹ nhàng xoa bụng, vẻ mặt thỏa mãn.
"Tiểu Lan tỷ, ngươi vừa rồi ăn cũng nhiều lắm, không sợ béo hay sao?" Triệu Thuỵ ở bên cạnh trêu chọc.
"Không sợ, bởi vì thể chất của ta dù ăn như thế nào cũng không béo.

Mấy bọn nữ sinh trong ký túc xá còn rất hâm mộ ta đó!" Tôn Tiểu Lan có chút ngửa đầu, trên mặt lộ ra vài phần đắc ý.
"Ra là như vậy, chẳng trách ngươi vừa rồi liều mạng ăn, còn nhiều hơn cả ta, thì ra là không sợ béo a!"
"Tiểu Thụy! Ngươi nói năng lung tung! Ta rõ ràng ăn ít hơn ngươi!" Tôn Tiểu Lan nổi giận giơ cánh tay trắng lên, làm bộ muốn đánh.

Triệu Thuỵ cười, lách mình chạy nhanh lên phía trước vài bước để tránh.
Hai người cứ vậy ồn ồn ào ào tản bước, rồi lại kéo nhau vào võng ba (tiệm) lên mạng, chỉ sau đó mới mỗi người một nhà tự trở về.
Lúc này đã là đêm khuya, ánh trăng sáng ngời xuyên qua khung cửa sổ rọi vào phòng làm cho mặt đất như thể được phủ bởi một tầng sương trắng.

Triệu Thuỵ nằm thẳng trên giường, đầu gối lên hai cánh tay, trong đầu dường như mau chóng nhớ lại những thay đổi đến chóng mặt của những ngày này (nguyên văn: đại khởi đại lạc).

Chết đi sống lai, chính bản thân cũng có chút cảm giác không thể hiểu được.
"Nghĩ không ra trên thế giới này vẫn còn tồn tại thần tiên yêu ma, không ngờ đằng sau những truyền thuyết thần thoại được lưu truyền từ thời cổ đại xuống này cũng ẩn dấu vài phần chân thật." Hắn lẩm bẩm một mình, trong ngữ khí ý có vài phần cảm khái, "Nếu ta đây tu luyện thành công, có thể hay không cũng sẽ giống như trong truyền thuyết mô tả: phi thăng thành tiên? Ai, nếu nói có thể thành tiên, không biết thế giới của tiên ma sẽ có dạng gì đây?"
Triệu Thuỵ nằm đó hồ tư loạn tưởng (mải mê suy nghĩ).

Những chuỗi suy nghĩ như ngựa hoang đứt cương, chạy loạn khắp nơi (nguyên văn: tứ xứ loạn bôn).
Qua một hồi lâu, hắn mới thu lại những chuỗi suy nghĩ, ngồi dậy trên giường, tư thế ngay ngắn, nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí, tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết.
Triệu Thuỵ lúc này đã tiến vào cảnh giới Đoạt Linh tiền kỳ, hy vọng thực lực bản thân có thể tiến thêm bước nữa, sớm tiến vào Đoạt Linh trung kỳ.
Làm một tu chân giả, mỗi lần tăng lên một tầng, thực lực cũng sẽ tăng tiến theo cấp số nhân.

Tuy vậy, độ khó cũng sẽ tương ứng tăng thêm mấy lần.
Từ Đoạt Linh tiền kỳ đến Đoạt Linh trung kỳ, mặc dù gần chỉ là cách nhau một tầng, nhưng cảnh giới tu luyện và độ khó tu luyện đều rất không giống nhau.
Đoạt Linh tiền kỳ chính là chân khí trong kinh mạch lưu động, làm cho lực bạo phát của Triệu Thuỵ tăng lên mấy lần, giúp cho hắn có thể đột phá nhân thể cực hạn, nâng được vật nặng mấy trăm cân.

Thậm chí nếu hắn toàn lực xuất một kích, sẽ có thể đánh nát phiến đá hoa cương cứng rắn.
Nhưng mà Triệu Thuỵ lại không thể tuỳ ý khống chế chân khí bắn ra ngoài cơ thể.


Hắn phải đưa chân khí cùng nhục thể kết hợp thành một, mới có thể phát huy lực chiến đấu đến mức tối đa.
Tuy nhiên, nếu tiến đến Đoạt Linh trung kỳ, lực lượng của hắn sẽ sinh ra biến hóa.

Hắn sẽ không còn bị nhục thể ngăn trở, có thể tự do khống chế chân khí, vô hình đánh thương người.

Cho dù là một chiếc lá rơi, hay một tờ giấy mỏng trong tay hắn cũng sẽ biến thành thứ vũ khí kinh khủng đưa người vào chỗ chết.
Nếu đạt đến Đoạt Linh hậu kỳ, sức mạnh của hắn sẽ càng thêm cường đại, chân khí sẽ tự động bao phủ toàn thân, ngay cả súng đạn đối với hắn cũng không có tác dụng!
Triệu Thuỵ trong đầu lôi ra mười lăm bức quang đồ của Bát Hoang Lục Tiên Quyết.

Sau đó tĩnh tâm, loại trừ hết thảy tạp niệm, đem ý thức tập trung lên bức quang đồ thứ hai, dựa trên pháp quyết để cảm ứng huyền ảo trong thiên địa.
Chầm chậm, linh khí trong thiên địa bắt đầu tụ tập về phía hắn.

Đầu tiên là những đợt mỏng, từng chút một, chậm rãi xuyên qua da thịt hắn, thấm vào xương cốt hắn, tiến vào trong kinh mạch.

Một lát sau, linh khí bắt đầu được rót vào với tốc độ nhanh hơn, như thể đang bị một lực lượng vô hình kéo lấy, từ bốn phương tám hướng đổ về đây.
Linh khí trong thiên địa theo kinh mạch chảy vào đan điền, rồi ở đan điền sau khi trải qua muôn vàn tôi luyện trong cái lò luyện lớn này, hình thành một đám mây chân khí, lại theo kinh mạch chảy vào tứ chi bách hài, đem trọc khí từng chút từng chút một tẩy trừ sạch sẽ.
Chân khí cứ như vậy không ngừng tuần hoàn lui tới, ở trong kinh mạch lưu động không ngừng.

Triệu Thuỵ cảm giác chính mình như đang lơ lửng trên mây, trên dưới toàn thân vô cùng vui sướng, hoàn toàn không như lần tu luyện trước phải cảm nhận sự thống khổ của kinh mạch bị xé rách.
Không ngừng hấp thu linh khí trong thiên địa, chân khí trong cơ thể của Triệu Thuỵ cũng không ngừng tăng trưởng, tuần hoàn không ngừng, cuối cùng rót về đan điền.
Chân khí hình đám mây bên trong đan điền phiêu tán, từng chút từng chút khuếch trương, lớn mạnh, không có gì cản trở.
Triệu Thuỵ căn cứ pháp quyết trên bức quang đồ thứ hai, đem chân khí trong đan điền phóng ra, để cho chân khí theo kinh mạch lưu chuyển đến đầu ngón tay.
Hắn có thể cảm giác được chân khí tại đầu ngón tay không ngừng tích tụ, không ngừng lớn mạnh.

Nhưng từ đầu chí cuối, cổ chân khí tích tụ trên đầu ngón tay này lại như thế nào cũng không thể bắn ra ngoài.

Tựa như có một bức tường vô hình vững chắc ngăn cách ở phía trước, bất luận cố gắng như thế nào cũng không cách nào tiến triển.
Triệu Thuỵ biết đạo hạnh bản thân vẫn còn chưa đủ cao thâm, không thể đột phá tầng chướng ngại này để bước vào Đoạt Linh trung kỳ.

Thấy rằng có cố cũng không giúp ích gì, hắn bỏ cuộc không thử tiếp.

Tĩnh tâm trở lại, hắn nhất tâm nhất ý hấp thu linh khí trong thiên địa, phát triển thực lực bản thân.
Cứ như vậy cũng không biết trải qua bao lâu, Triệu Thuỵ nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, mở mắt ra, từ trong trạng thái tu luyện thức tỉnh.
Hắn phát hiện, chân khí trong cơ thể sau khi trải qua tu luyện càng trở nên cường đại, tùy ý tung ra một quyền, chỉ thấy chợt loé một đạo tàn ảnh phá không, mang theo tiếng rít chói tai.

Hắn không hề nghi ngờ, một quyền này nếu đánh trúng cơ thể một người, tuyệt đối có thể biến kẻ đó thành một đống thịt băm!
Không chỉ có như vậy, giác quan của hắn cũng trở nên nhạy cảm hơn, thị lực có phần tăng lên, nhìn xa đã có thể thấy rõ ràng hơn.

Mà thính lực cũng tăng thêm rất nhiều, thậm chí ngay cả tiếng Tôn Tiểu Lan bị mẫu thân nàng cằn nhằn bên phòng đối diện cũng lọt vào tai rõ ràng.

“Tiểu Lan tỷ thật hạnh phúc."
Triệu Thuỵ có chút hâm mộ lẩm bẩm.

Tôn Tiểu Lan có được sự quan tâm yêu thương của cha mẹ, mà hắn dù muốn tìm người để rầy la mình cũng không thể.
Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào người, làm cho người ta nóng bức khó chịu.

Triệu Thuỵ bước xuống giường, đi tới phòng khách, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ thạch anh đang treo trên tường, xem bây giờ rốt cuộc đã mấy giờ.
Thờ ơ đưa mắt, chợt thấy trên chiếc đồng hồ không ngờ hiện lên chính là ngày hai mươi tám tháng tám.

Đây chính là ngày phải đóng học phí nhập học!
"Không thể nào!"
Triệu Thuỵ dụi dụi mắt, cơ hồ hoài nghi chính mình nhìn lầm.

Bởi vì ngày hắn bắt đầu tu luyện, rõ ràng còn cách ngày khai trường đến một tuần!
Nhưng, hiển thị trên chiếc đồng hồ thạch anh thật sự chính là ngày hai mươi tám!
Triệu Thuỵ hiểu được, bản thân mình đắm chìm trong tu luyện, không ngờ bất tri bất giác đã qua bảy ngày!
"Loại tu chân này cũng thật là hao phí thời gian.

Khó trách tu chân giả trong mấy tiểu thuyết mỗi lần bế quan lại mất hàng chục hàng trăm năm."
Hắn ai oán thốt lên một câu, lại vội vội vàng vàng đi lấy học phí, qua phòng đối diện gọi Tôn Tiểu Lan, cùng nhau đến trường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.