Đi được khoảng mấy trăm dặm, Trương Hiểu Vũ đã ước lượng được cực hạn của Anh Chiêu, cao nhất thì có thể nhảy đến mấy trăm thước, xa vài dặm, đương nhiên, bởi vì không chịu nổi lực lượng cực lớn của Anh Chiêu, mặt đất sẽ lập tức sụp xuống một cái hố sâu rất lớn. Quả thực so với cự nhân còn muốn mạnh mẽ hơn, thật là không biết thân thể như thế sẽ ẩn chưa lực lượng lớn như vậy làm sao.
Kỳ thật, bản thân Trương Hiểu Vũ cũng là một quái vật chính cống, nếu như không phải hắn còn tu luyện nguyên lực khác nữa, thì gọi hắn là Man Tộc thiên tài cũng chưa hẳn là không thể.
Đứng ở trên một đỉnh núi, Anh Chiêu nhìn về khe núi cực lớn phía trước, nói: "Nó ở chỗ này, là một đầu Bát Tí Ác Long, chẳng những khí lực vô cùng, mà hơn nữa còn có thể phun liệt hỏa từ miệng, lần trước bốn Ma Văn Chiến Sĩ tới đây nhưng cũng không có biện pháp giết nó."
Trương Hiểu Vũ phiêu phù ở sau lưng Anh Chiêu, nói: "Đợi lát nữa ta dùng băng nguyên lực phong bế nó, ngươi phụ trách công kích." Lực phá hoại của băng nguyên lực mặc dù không bằng lôi nguyên lực và hỏa nguyên lực, nhưng cái hiệu quả đóng băng lại vô cùng cường hãn, nếu lúc này gặp phải Thôn Kình Long Xà, Trương Hiểu Vũ chạy trốn cũng sẽ không gian nan như lúc đó nữa.
Rống, một tiếng rống cực lớn vang vọng trời đất, sóng âm khủng bố khuếch tán ra, khiến cho không ít đá núi văng tung tóe trượt xuống.
"Chúng ta đi qua đó." Thân hình Anh Chiêu tung lên một cái, trực tiếp nhảy xuống từ trên đỉnh núi cao hơn ngàn mét.
Trương Hiểu Vũ dùng tư thế lao xuống, theo sát ở sau lưng nàng.
Cách xa hơn mười dặm, hai người liền nhìn thấy phía trước có một con hoang thú cực lớn, đang điên cuồng phá hư tất cả chung quanh. Hoang thú ước chừng cao hơn năm mươi thước, hơi giống Phách Vương Long (Khủng long bạo chúa) kiếp trước, bất quá Bát Tí Ác Long có tám cánh tay thật dài, mỗi cánh tay dài đến mười mét.
Chứng kiến Trương Hiểu Vũ và Anh Chiêu lao tới, dường như Bát Tí Ác Long có đối tượng phát tiết, điên cuồng xông lên tới, sau đó một bàn tay nắm thành nắm tay, hung hăng đánh tới hai người.
Mặt đất ầm ầm nổ tung, Trương Hiểu Vũ và Anh Chiêu bị ép bay ngược sang hai bên.
"Nhân loại, cung cấp đủ thức ăn cho ta, ta sẽ không giết các ngươi." Thanh âm mênh mông cuồn cuộn của Bát Tí Ác Long truyền ra.
Trương Hiểu Vũ phiêu phù ở mấy chục thước trên bầu trời, nói: "Thức ăn ngươi không biết tự mình tìm sao? Bằng cái thân hình này của ngươi, muốn muốn bao nhiêu thức ăn cũng có."
"Nơi này thức ăn quá ít, ta muốn các ngươi bắt hải thú to lớn."
Anh Chiêu nói: "Bản thân ngươi cũng không dám đi vào biển rộng, chúng ta cũng sẽ không cung cấp thức ăn cho ngươi."
Bát Tí Ác Long cả giận nói: "Biển rộng ta không thể phát huy thực lực cường đại tối đa, huống chi bằng thực lực cấp sáu của ta, nhân loại các ngươi dám không nghe lời sao?"
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Xin lỗi, lần này tới chính là để tiêu diệt ngươi."
"Tiêu diệt ta, buồn cười, tồn tại cường đại nhất trong nhân loại các ngươi cũng làm không được, bằng hai tiểu bất điểm các ngươi." Bát Tí Ác Long mở miệng rộng ra, phun một ngọn lửa cực nóng về Trương Hiểu Vũ.
"Phong Long Quyển!" Bàn tay Trương Hiểu Vũ nhanh chóng kết ấn, một cái vòi rồng cuồng bạo hình thành, va chạm với ngọn lửa.
Trong chốc lát, hoa lửa bắn tung tóe, làm mặt đất bốc cháy rừng rực.
"Hùng Vương Quyền!"
Anh Chiêu không biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng Bát Tí Ác Long, rồi đột nhiên đánh ra một quyền, nặng nề đánh lên lưng đối phương.
Ầm ầm, thân hình Bát Tí Ác Long lảo đảo một cái, quỵ trên mặt đất.
"Các ngươi muốn chết!" Một đòn mạnh mẽ của Anh Chiêu mặc dù không cách làm nó thương tổn, nhưng lại làm cho nó trở nên cuồng nộ, cái đuôi cực lớn quét ngang qua về hướng Anh Chiêu.
Hai tay giao lại một chỗ, Anh Chiêu không lùi một bước, đơn giản ngăn chặn một kích này.
Không khí trong suốt rung động lấy chỗ hai người làm trung tâm, khuếch tán về tứ phương, cây cối trong phương viên mười dặm toàn bộ đổ gãy, theo kình khí bay vụt đi.
Ngón giữa tay phải nhắm ngay đùi Bát Tí Ác Long, một luồng hàn khí rất nhỏ vô thanh vô tức dữ dội bắn xuyên qua.
Tạp sát tạp sát, một khối băng to hơn hai mươi mét trống rỗng hình thành, thoáng cái đóng băng hai chân Bát Tí Ác Long, khóa nó lại.
Hai mắt Anh Chiêu sáng lên, hai chân phát lực, một bước vọt lại trước hai khối băng, nắm tay ẩn chứa lực lượng khủng bố hung hăng đánh lên.
Rầm rầm, khối băng cứng rắn có thể so với kim loại tan vỡ, trong đó xen lẫn da thịt của Bát Tí Ác Long, toàn bộ dính trên những mảnh nhỏ vụn của khối băng.
Da thịt bị ngạnh sanh xé rách xuống, sự thống khổ làm cho Bát Tí Ác Long ngửa mặt lên trời rít gào ra một tiếng điên cuồng, tám cánh tay phát lực đánh xuống từng đoàn pháo không khí như trọng chùy, nổ tung trên mặt đất, vô cùng kinh tâm động phách.
Bát Tí Ác Long này quả nhiên vô cùng cường hoành, nếu hoang thú tầm thường bị trúng Nhất Tuyền Băng phong, chẳng những bên ngoài thân thể bị đóng băng, mà cả máu tươi bên trong thậm chí cốt cách cũng bị đóng băng theo, trúng một quyền như vậy sao có thể không tổn hao gì. Bất quá tu vi của mình vẫn còn kém một chút, nếu đạt tới cảnh giới Võ Tông, phối hợp thêm Nhất Tuyến Băng Phong, ít nhất có thể đem cơ thể Bát Tí Ác Long đóng băng lại, Trương Hiểu Vũ lách mình tránh khỏi đòn công kích của Bát Tí Ác Long, âm thầm nghĩ.
Có Anh Chiêu chính diện ngạnh kháng với Bát Tí Ác Long, Trương Hiểu Vũ thỉnh thoảng bắn ra một đạo băng nguyên lực chí hàn, sau đó lại thi triển ra Thiên Lôi Ấn vô kiên bất tồi lên mấy nơi bạc nhược yếu kém, hoàn toàn áp chế nó.
Anh Chiêu đối với thực lực của Trương Hiểu Vũ cũng đã hiểu được, thầm nghĩ trong lòng: Nếu ta và hắn chiến đấu, mười phần là thất bại, băng nguyên lực thật sự quá kinh khủng, bằng cường độ thân thể của ta vẫn không thể hoàn toàn chống cự.
Mấy canh giờ đi qua, Bát Tí Ác Long mặc dù còn chưa chịu trọng thương, nhưng toàn thân cao thấp đã chồng chất vết thương, mắt thường có thể thấy được rất nhiều chỗ đỏ tươi lộ ra ngoài cơ thể, xen lẫn với những mảnh da xanh đen, giống như bị bệnh ngoài da nghiêm trọng vậy, khó cói đến cực điểm.
Hai mắt đột nhiên trở nên đỏ kè, Bát Tí Ác Long bỏ qua Anh Chiêu, quay đầu phun ra một ngọn lửa sền sệt về phía Trương Hiểu Vũ, nếu như không phải nhiệt độ cực cao làm cho không gian thoáng vặn vẹo, còn tưởng rằng hắn chịu không được đả kích nhổ ra một ngụm máu tươi.
Đối phó loại công kích phạm vi lớn này, Trương Hiểu Vũ cũng dần dần có kinh nghiệm, hai tay chỉ ra, hàn khí bắt đầu khởi động, trong nháy mắt bắn ra hơn trăm chỉ, khí tức băng lãnh màu trắng trong nháy mắt quấn quanh người Trương Hiểu Vũ tạo thành một quả cầu băng, gắt gao bảo vệ hắn.
Ngọn lửa sền sệt bao trùm Trương Hiểu Vũ trong chớp mắt, hình thành một đoàn hỏa cầu hung mãnh thiêu đốt.
Anh Chiêu dưới sự kinh hãi, dùng lực đạo toàn thân hội tụ ở trên đùi phải, một cú đá chính xác vào đầu gối Bát Tí Ác Long.
Chỉ nghe tạp sát một tiếng, thân thể Bát Tí Ác Long mạnh mẽ vô cùng khụy gối xuống, nhìn kĩ lại thì cả xương cốt ở đầu gối nó cũng bị vỡ ra, hiển nhiên là đã bị Anh Chiêu đá gãy.
Anh Chiêu có chút giật mình với sức công kích của một đòn này, chợt một nghĩ lại, liền biết có hiệu quả như vậy là nhờ có Trương Hiểu Vũ, băng nguyên lực mặc dù không thể đóng băng phần bên trong cả Bát Tí Ác Long, nhưng hàn khí nhiều ít gì cũng thẩm thấu vào một chút, khiến cốt cách của nó trở nên yếu ớt đi rất nhiều, nếu không lấy lực lượng của nó quyết không có khả năng có cái hiệu quả này.
Hỏa cầu tan rã nổ tung, nương theo đó còn có vô số bông tuyết nhỏ vụn, Trương Hiểu Vũ từ bên trong bình yên vô sự đi ra.
Anh Chiêu thở ra một hơi, nói: "Khá tốt ngươi không có việc gì."
"Hải thú mạnh hơn nó ta còn từng gặp, chết ở chỗ này cũng thật mất thể diện." Trương Hiểu Vũ nói đúng là thôn Kình Long Xà.
Anh Chiêu nói: "Nó sắp không chống đỡ được rồi, chúng ta lại thêm lực." Nguồn: http://truyenfull.xyz
Khi toàn Bát Tí Ác Long đã bị hai người áp chế, hiện tại đánh gãy một chân thì nó cả sức hoàn thủ cũng không có, ngẫu nhiên nhổ ra một ngọn lửa sền sệt đã không còn sức nóng kinh khủng như lúc trước nữa, đơn giản bị Trương Hiểu Vũ ngăn trở.
Ngược lại Anh Chiêu cũng trúng một ngọn lửa, làm cho Trương Hiểu Vũ lại càng hoảng sợ.
Chấn động rớt ngọn lửa trên người xuống, Anh Chiêu ngoại trừ quần áo có chút cháy đen tổn hại bên ngoài, thì trên da thịt một chút vết thương cũng không có, nói với Trương Hiểu Vũ: "Làn da của chúng ta có một tầng nguyên lực tự động bám vào, có thể miễn dịch tuyệt đại bộ phận công kích năng lượng, cũng giống như hộ thể nguyên lực của các ngươi, bất quá càng thêm cứng cỏi."
Một mực kéo dà đến đêm, hai người rốt cục mài chết Bát Tí Ác Long, từ trong thân thể của nó lấy ra một khỏa nội đan lớn cỡ chậu rửa mặt, liền lập tức trở về bộ lạc.