"Rất tốt, tiếp tục." Có lần đầu tiên, tất nhiên có lần thứ hai, sợ là cả lần đầu tiên cũng không dám, Trương Hiểu Vũ cổ vũ Lý Tú.
Đám hải tặc sợ hãi, ào ào tìm chỗ trốn đi, trong lúc nhất thời tình cảnh trở nên lộn xộn láo nháo.
Lý Tú nhìn nhìn những người vô tội chết đi trên thuyền hàng, không biết lấy dũng khí từ đâu, liên tục chém ra bảy đạo đao phong.
Dưới một kích này của Lý Tú, có năm sáu người bị chia làm hai nửa, trong đó có cả thuyền trưởng Mạnh Lợi.
"Chúng ta đầu hàng, xin đừng giết chúng ta." Đám hải tặc còn không biết làm sao Trương Hiểu Vũ lại để cho Lý Tú tới giết người, nguyên một đám quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Lý Tú thấy vậy khó xử nhìn Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ lạnh nhạt nói: "Nghiệp chướng của bọn họ đã đủ để chết một trăm lần, tiếp tục giết."
Lời của Trương Hiểu Vũ phảng phất như có ma lực, Lý Tú lần lượt đánh ra đao phong, vô tình giết chóc phần đông hải tặc, hơn nữa theo thời gian trôi qua, sự chính xác và tốc độ đều gia tăng rất lớn.
"Tốt rồi, cảm giác thế nào." Trương Hiểu Vũ hỏi.
Lý Tú sắc mặt tái nhợt, "Ta không biết."
"Lần đầu tiên giết người đều như thế này, ngươi chỉ cần nhớ rõ, người ngươi giết đều là kẻ đáng chết, không có gì đáng dể đồng tình."
"Biết rồi, sư phụ."
"Đi thôi!" Trương Hiểu Vũ đánh ra một đạo vòi rồng xé rách tất cả thuyền hải tặc.
Để cho Lý Tú thành thục nhanh hơn, mỗi lần Trương Hiểu Vũ gặp được thuyền hải tặc cũng đều cho Lý Tú giết, hơn nữa dùng đạo lý giải thích cho nàng, không cần phải vì thế mà cảm thấy áy náy, nàng đang trợ giúp những người tốt có thể gặp phải hải tặc.
Cứ như thế trôi qua nửa tháng, hai người đã tới Nam Vực.
"Đường chủ, tiểu tử ngài để cho chúng ta chú ý đã trở lại, hắn còn mang theo một tiểu cô nương." Tổng bộ Thanh Hổ Đường, một cái hán tử thần sắc vội vàng chạy vào nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
Thanh Hổ mạnh mẽ đứng lên: "Ngươi nói thật chứ." Vốn hắn cho rằng Trương Hiểu Vũ chỉ đi đảo nhỏ phụ cận nào đó, không ngờ đi một chuyến đi kéo dài đến hơn ba tháng, làm cho các huynh đệ của hắn không công lãng phí nhiều thời gian trên bến tàu như vậy, trong đầu lập tức hận đến nghiến răng ngứa lợi.
"Chắc chắn mười phần, ta đã đối chiếu theo bức họa một hồi lâu."
"Tốt, rốt cục để cho ta bắt được, nhanh đi tới phủ chủ Kiến Nghiệp Thành mời tỷ phu của ta đến." Tỷ phu của Thanh Hổ là Hồ Thiết cao thủ bài danh thứ chín của Thiên La Quốc, thân phận tôn quý, hiện tại đang uống trà cùng thành chủ.
Lý Tú liếc về mấy người lén lén lút lút sau lưng, nói với Trương Hiểu Vũ: "Sư phụ, chúng ta bị theo dõi."
Trương Hiểu Vũ nói: "Đừng quản bọn hắn làm trò khỉ gió gì, chỉ là mấy tên không biết sống chết mà thôi."
Hai người đi vào một tửu lâu, gọi một bàn thức ăn.
"Ân, nửa tháng không được ăn thứ gì ngon." Lý Tú vui vẻ nói, chỉ chốc lát sau đã tiêu diệt lượng thức ăn của một tráng hán.
"Tu luyện tới giai đoạn Võ Vương và Võ Hùng, sức ăn là lớn nhất, cứ thoải mái ăn cho no." Trương Hiểu Vũ cười nói.
Lý Tú ngẩng đầu chợt nói: "Khó trách sau khi ta đột phá đến Võ Vương sức ăn lại tăng nhiều, thì ra là như vậy, nhưng sư phụ, tại sao lại phải như thế."
Trương Hiểu Vũ giải thích: "Bình thường tu vi càng cao, tố chất thân thể càng cao, năng lượng cần phải bổ sung tự nhiên sẽ tăng mạnh, bất quá sau khi đến cấp bậc Võ Tông, năng lượng cần thiết cho thân thể có thể dùng thiên địa nguyên khí để thay thế, đến lúc đó sức ăn sẽ dần dần giảm bớt."
"Trong truyền thuyết người có thể không ăn không uống một năm có tồn tại không?"
"Cái này ta cũng không biết, hẳn là có! Dù sao Võ Tôn và những tu vi đằng sau thật sự quá thâm ảo, có rất nhiều chỗ khác phàm nhân cũng không chừng."
Ăn cơm trưa xong, hai người xuống lầu đi dạo ở trên đường phố.
"Hắc hắc, tiểu tử, ngươi rốt cục đã trở lại, ta còn tưởng rằng đời này ngươi cũng không trở lại chứ." Con đường phía trước bị một đám người ngăn trở, dẫn đầu là một trung niên tướng mạo âm độc.
Trương Hiểu Vũ nói: "Các ngươi là ai."
Trung niên nhân ha ha cười nói: "Ta chính là đường chủ Thanh Hổ Đường, ngươi giết huynh đệ của ta, hiện tại là lúc phải trả giá."
"Vậy sao? Ba tháng này khổ cực cho ngươi chờ đợi ta, hiện tại ngươi có thể trở về địa ngục rồi." Sát khí trong mắt Trương Hiểu Vũ bắn ra, bàn tay đang muốn kết ấn.
Thương, một đạo đao khí lạnh lùng từ trên trời giáng xuống, đánh lên mặt đất phía trước Trương Hiểu Vũ, lập tức lưu lại một cái khe thật dài, sâu không lường được.
Đồng tử Trương Hiểu Vũ co rụt lại, lạnh lùng nhìn thân ảnh đang bay nhanh tới.
"Ngươi chính là Trương Hiểu Vũ, tuyệt thế thiên tài hơn cả Dạ Trường Phong trong truyền thuyết." Người này mặc một bồ độ đen, trên tay cầm một phen thanh trường đao đen nhánh, lưỡi đao nhắm thẳng vào Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ cười lạnh không trả lời.
Hắc y nhân nói: "Ta là Hồ Thiết, nghe nói ngươi đã đánh bại Vũ Si, hiện tại ta và ngươi phân cao thấp." Hồ Thiết đối với xếp hạng thứ chín của mình phi thường không hài lòng, nếu như không phải hắn bị thương lúc tranh đấu với Vu Hạc Đạo Nhân, bài danh ít nhất phải cao hơn vài vị.
Động tác kết ấn dừng lại, ngón giữa Trương Hiểu Vũ nhắm vào đối phương, nói: "Ngươi còn chưa đủ tư cách, Nhất Tuyến Băng Phong."
"Ngươi..." Tính cách của Hồ Thiết từ trước đến nay đều rất nóng nảy, thấy đối phương xem thường mình, đao chuyển hướng, liền muốn chặt đầu Trương Hiểu Vũ xuống.
Tạp sát, không đợi hồ Thiết nhúc nhích, một đường hàn khí rất nhỏ, nhưng lại vô cùng lạnh giá đập vào mặt, trong khoảnh khắc bao phủ toàn thân, xâm vào thể nội.
Một bức tượng băng mỹ lệ đứng sững ở trên đường phố, tất cả người xem đều ngây người, không nói được một câu.
"Không thể nào, làm sao có thể!" Thanh Hổ sợ hãi nhìn Trương Hiểu Vũ, thân thể khẽ run lên.
Thở dài lắc đầu, Trương Hiểu Vũ nói với Lý Tú: "Chúng ta đi thôi!" Nói xong thả người bay lên.
Lý Tú nghe lời đi theo đằng sau Trương Hiểu Vũ bay lên trời, nghi vấn nói: "Tại sao không giết bọn hắn." Ở trong mắt Lý Tú, Trương Hiểu Vũ hẳn là một người dứt khoát quyết đoán.
Trương Hiểu Vũ nói: "Bọn chúng đã chết rồi."
Lý Tú nghi hoặc quay đầu xuống dưới nhìn lại, chỉ thấy Thanh Hổ và người dưới tay hắn toàn bộ đã biến thành tượng băng, mang tư thế khác nhau đứng sững trên đường phố, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
"Sư phụ, ngài đã làm như thế nào vậy?" Lý Tú đối với bản lĩnh của Trương Hiểu Vũ cũng không hiểu rõ, chỉ biết là rất mạnh, nhưng mạnh như thế nào thì căn bản là không cách nào phỏng đoán.
Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói: "Ta ở đánh vào trong cơ thể Hồ Thiết rất nhiều hàn khí, chờ hàn khí triệt để tản ra, người chung quanh tự nhiên sẽ bị đóng băng." Ngoài miệng Trương Hiểu Vũ nói thoải mái như vậy, nhưng thực tế muốn làm được lại vô cùng khó khăn, dù sao phải cam đoan không ảnh hưởng tới người coi, số lượng hàn khí và phạm vi khuếch tán phải nắm chắc mới được.
Lý Tú nhìn sư phụ bên cạnh, tuổi của hắn so với mình cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng tu vi lại sâu không lường được, tâm tính so với người cùng lứa tuổi lại càng thêm thành thục quyết đoán, có một cỗ khí tức lạnh lùng sát phạt, làm cho người ta nhịn không được bị hấp dẫn, trong nội tâm có cảm giác an toàn mãnh liệt.
Tin tức Hồ Thiết tử vong rất nhanh truyền ra Kiến Nghiệp Thành, sau đó bằng nhanh hơn tốc độ truyền khắp các quận thành xung quanh, tạo nên hiệu ứng oanh động làm cho các võ giả khiếp sợ.
Một Võ Hùng cấp ba, ở cả Thiên La Quốc cũng là người cực kỳ tôn quý, thân phận cơ hồ tương đương với một cái thành chủ thành nhỏ, có thể tham gia hội nghị trọng yếu, cũng góp lời với hoàng đế, một ít chỗ tốt thiếu bọn họ không được, cũng giống như đại lão hắc bang trong thế giới kia của Trương Hiểu Vũ, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của kinh tế và xã hội.
Nhưng cao thủ lợi hại như vậy, cơ hội xuất chiêu cũng không có, một chiêu đã bị người ta giết chết, hơn nữa còn chết quỷ dị và kinh tâm động phách như vậy.
Sau khi giết chết Hồ Thiết, danh khí Trương Hiểu Vũ theo tin tức nhanh chóng truyền khắp nơi, lập tức tăng vọt lên, bất tri bất giác đã là nhân vật phong vân số một của Thiên La Quốc, cả Diệp Tiêu Đình Hoàng Cực Phái cũng phải kém hơn.
Đương nhiên, đây không phải là vì mọi người cho rằng Diệp Tiêu Đình không phải đối thủ của Trương Hiểu Vũ, mà là cảm thấy khiếp sợ đối với tốc độ phát triển của Trương Hiểu Vũ, phải biết rằng hơn nửa năm trước, Trương Hiểu Vũ vẫn chỉ thắng Vũ Si một bậc, hắn và Hồ Thiết đều là cao thủ cùng cấp.