Thần Ma Cửu Biến

Chương 474: Lộn ngược đầu đi ra ngoài: Phần Thiên Cổ Long



Diệt Đế sau khi nuốt một viên đan dược thì cánh tay một lần nữa dài ra, hắn cố gắng trấn định nói: "Tại Hủy Diệt Thành này ngươi dám giết ta sao, huống chi ta cũng không phải là người ngươi muốn giết là giết được". Hắn tuy rằng thừa nhận thực lực của Ma đế Trương Hiểu Vũ rất mạnh nhưng vừa rồi hắn tránh không được cũng do một phần là khinh thị đối phương mà ra.

"Phải không ?" Trương Hiểu Vũ lần thứ hai tiêu thất tại chỗ, ngay sau đó quay trở về thì trên tay phải đã xuất hiện thêm một cánh tay đứt, máu tươi đầm đìa từ vết đứt tí tách nhỏ xuống.

Diệt Đế nhìn thấy cánh tay phải mất đi thì vừa sợ vừa giận rít lên, Trương Hiểu Vũ lúc này đây đã triệt để đánh nát lòng tự tin và tôn nghiêm của hắn.

"Ta muốn giết ngươi thì không khác gì nghiền chết một con kiến thôi". Tay phải khẽ run lên, Thần Ma chân lực hung mãnh đem cánh tay Diệt Đế đánh nát bấy thành các hạt cơ bản.

Thanh niên đầu trọc sắc mặt ngưng trọng, cũng như Diệt Đế vậy, hắn vừa rồi cũng không có nhìn ra Trương Hiểu Vũ đã động thủ ra sao, điều này không thể tưởng tượng nổi vì tốc độ của Trương Hiểu Vũ đã vượt qua tốc độ phản ứng của hệ thống thần kinh của hắn rồi.

Nghĩ không ra một lần nữa gặp lại thì chênh lệch giữa chúng ta đã lớn như vậy rồi, thật buồn cười khi ta còn tưởng rằng sự tiến bộ của ta sẽ làm cho ngươi giật mình? Bạch Đế tự giễu cười cười, ngạo khí của vị Chí Cao Tông ngũ sư huynh nhất thời thu liễm lại.

"Ngươi cũng là hạch tâm đệ tử của Chí Cao Tông hả! Chúng ta vui đùa một chút đi". Trên ngón trỏ tay phải Tiểu Hỏa bắt đầu ngưng tụ ra một chút hỏa quang, hỏa quang từ từ bành trướng đến cỡ hạt nhãn, độ nóng kinh khủng tuy rằng đã bị nội liễm trong đó thế nhưng khí tức đốt cháy thiên địa thì lại không nội liễm được, nó lặng yên tỏa khắp tửu lâu sau đó khuếch tán ra đường cái.

Tiêu Linh hỏi Lạc Thi Thi nói: "Hắn là ai vậy?".

Lạc Thi Thi cười nói: "Tiêu Linh muội muội đoán không được đâu! Hắn chính là con Phún hỏa tích dịch khi đó đi theo Hiểu Vũ đó, sau đó tiến hóa thành Địa Hành Long, bây giờ đã là bát giai biến hóa hoang thú rồi".

Là đầu Địa Hành Long kia sao, Tiêu Linh đã từng gặp nó tại Huyền Âm Môn bất quá khi đó nó mới chỉ là ngũ giai hoang thú thôi, nghĩ không ra bây giờ đã là tồn tại còn cao hơn cả nàng rồi, hơn nữa nhìn tam nữ Lạc Thi Thi cũng đều đã có trình độ Võ đế, tốc độ tu luyện này cũng quá kinh người đi! Tiêu Linh không khỏi nhìn về phía Trương Hiểu Vũ.

"Các ngươi đang làm gì đó, thiếu thành chủ ngài". Lúc này người của Chấp pháp đội Hủy Diệt Thành mới nhất tề chạy ào đến tửu lâu, khi nhìn thấy Diệt Đế bị chặt đứt một cánh tay thì quay sang Trương Hiểu Vũ quát to nói.

Trương Hiểu Vũ nhíu nhíu mày đầu nói: "Diệt Đế, hôm nay ngươi không đi ra khỏi tửu lâu này đâu, ai tới đều vậy thôi". Nói xong liền muốn động thủ.

Thanh niên đầu trọc bất chấp vội lớn tiếng nói: "Ma đế, hiện tại sắp đến ngày bỉ tái rồi, Diệt Đế là tuyển thủ trọng yếu, nếu như ngươi giết hắn, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi can hệ".

Tiểu Hắc bĩu môi nói: "Giết thì giết, không phải chỉ là ngũ ức đê giai nguyên tinh sao?".

"Các ngươi ai dám động thủ, ta sẽ trực tiếp bẩm báo với thành chủ, tố cáo các ngươi coi thường chấp pháp đội". Gã đội trưởng Chấp pháp đội đã biết người trước mắt này là Ma đế, nếu như hắn muốn giết người thì thật đúng là không mấy người có thể ngăn được nên không khỏi viện cớ thi hành quy định của thành thị.

Yêu Dạ đi tới thấp giọng nói: "Hiểu Vũ, quên đi, xung đột với chấp pháp đội là không sáng suốt".

Diệt Đế đắc ý nở nụ cười, muốn giết ta sao, nằm mơ đi!

"Hủy Diệt Thành chủ là đê giai Võ thánh hả! Nếu như ta nói ta không sợ hắn thì làm sao". Trương Hiểu Vũ khẩu xuất kinh ngôn, thản nhiên nói.

Chấp pháp đội đội trưởng phẫn nộ quát: "Lớn mật!".

"Nói thật là đại sư huynh của Chí Cao Tông các ngươi cũng có thực lực tiếp cận đê giai Võ thánh rồi nên hẳn là biết Đại đế cao thủ có thể khiêu chiến đê giai Võ thánh, đây cũng không phải là chuyện hão huyền, mà ta đối với bản thân mình có vài phần tin tưởng, đương nhiên, ta không thể bảo đảm mình sẽ thắng". Sau khi đột phá sáu huyệt khiếu, Trương Hiểu Vũ tự nhận là trên phương diện công kích hắn cũng không sợ đê giai Võ thánh hoặc Chiến thần nữa. Điều duy nhất khiến hắn có chút kiêng kỵ chỉ là năng lực của Võ thánh và Chiến thần ở các giai đoạn cao hơn, điểm này thì hắn cũng không rõ lắm.

Thanh niên đầu trọc hít sâu một hơi, Ma Đế này thật là đáng sợ, hắn đã tin tưởng, đối phương tuyệt đối có loại thực lực này, dù sao làm gì có Đại đế cao thủ nào ngây ngốc hồ hồ đi nói mình không e ngại thành chủ, nếu đã nói thì điều đó là chắc chắn rồi, không khéo là đại sư huynh đã đạt được trình độ này và Ma đế trước mắt cũng vậy.

"Lẽ nào ngươi không sợ lục đại môn phái truy cứu". Thanh niên đầu trọc nói.

Trương Hiểu Vũ nói: "Ta nói rồi, hắn tuyệt không thể đi ra khỏi tửu lâu được". Trương Hiểu Vũ đem 'Đi' này kéo rất dài, ý tứ không cần nói cũng biết.

Diệt Đế sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng lên nói: "Ngươi muốn ta bò ra ngoài hả! Ma đế, không nên khinh người quá đáng". Không đi ra ngoài, cũng chỉ có lẽ là lăn thôi.

"Ta chỉ nói là không cho phép ngươi đi ra ngoài, về phần làm sao đi ra ngoài là chuyện của ngươi". Trương Hiểu Vũ vốn muốn giết đối phương nhưng tại lúc mấu chốt này đây thực sự là điều không nên, uy nghiêm của lục đại môn phái không cho phép khiêu chiến, đương nhiên, nếu đối phương không nghe hắn nói thì cũng không nên trách hắn, dù sao giết một cá nhân tối đa chỉ bị trách phạt một chút mà thôi, trên đầu hắn còn có Chiến thần cung và Thiên Đô Thần vương, hai tồn tại này.

"Ta không tin ngươi dám giết ta". Diệt Đế cố lấy dũng khí sải bước đi ra khỏi cửa tửu lâu.

Con mắt nhất mị, Trương Hiểu Vũ trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Diệt Đế, tay phải xuyên vào ngực đối phương cầm ta trái tim nóng hổi rồi mặt không cảm tình nói: "Chỉ cần ta nhẹ nhàng bóp chặt lại, hậu quả thì ngươi biết rồi đó".

Trái tim nằm trên tay người khác cũng không ai dễ chịu cả, Diệt Đế sợ hãi rên rỉ nói: "Hảo ngoan độc, ta sẽ theo lời ngươi ".

"Tốt!" từ từ rút tay khỏi ngực đối phương, Trương Hiểu Vũ lau máu tươi trên tay, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

Lần thứ hai nuốt vào một viên đan dược, thương thế trên người Diệt Đế trong chớp mắt đã khôi phục toàn bộ bất quá sự sỉ nhục này thì không đan dược nào có thể xóa được, hắn thề, một ngày nào đó hắn sẽ báo thù, gấp mười gấp trăm lần cho đối phương không còn cơ hội trở mình.

"Ta lộn ngược đầu lại đi ra ngoài". Diệt Đế thân thể vừa lộn, hai tay chống mặt đất rồi đi ra ngoài, tràng diện quái dị làm cho mọi người phải giương mắt mà nhìn.

Các thành viên Chấp pháp đội vội vã đi theo sau Diệt Đế đi ra ngoài.

"Ma đế, ngươi hảo đại uy phong, chuyện ngày hôm nay ta sẽ bẩm báo với thành chủ". Thiếu thành chủ lộn ngược đầu đi ra tửu lâu, hắn là đội trưởng Chấp pháp đội cũng có cảm giác nhục nhã cực độ nên quay đầu lại nói.

Trương Hiểu Vũ xoay người đạm mạc nói: "Tùy ngươi thôi". Nếu như hắn sợ Hủy Diệt Thành thành chủ thì cũng đã không làm nhục Diệt Đế như thế.

Thanh niên đầu trọc hít sâu một hơi nói: "Ma đế, mong ngươi khi đối mặt với đại sư huynh ta thì cũng vẫn uy phong như vậy ". Nói xong liền xoay người đi ra khỏi tửu lâu.

"Đây là Ma đế hả, quả nhiên là bá đạo, Diệt Đế kia bị chỉnh thảm rồi".

"Ha hả, quay lộn ngược đầu đi ra khỏi tửu lâu, sự tích này sợ rằng chốc lát công phu sau sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, danh tiếng của Diệt Đế rốt cuộc đã bị hủy diệt rồi".

Trong tửu lâu, thực khách thấp giọng nghị luận, đại bộ phận mọi người trong lòng đều rất là sảng khoái.

"Tám trăm năm không gặp, ngươi vẫn khiến tim kẻ khác phải đập nhanh vậy!" Bạch Đế ha hả nở nụ cười nói.

Trương Hiểu Vũ cười nhạt nói: "Nghĩ không ra ngươi đã là hạch tâm đệ tử của Chí Cao Tông, cũng thực làm cho ta kinh ngạc". Trong nhận thức của Trương Hiểu Vũ thì Bạch Đế không thể nghi ngờ là đệ nhất thiên tài.

"Chút thành tựu ấy của ta tính toán là cái gì chứ!", Bạch Đế trong mấy trăm năm trước mỗi thời mỗi khắc đều liều mạng tu luyện, bởi vì hắn biết có một người thiên phú không kém gì hắn, mặc dù trong lòng cho rằng Trương Hiểu Vũ nhất định sẽ tới tham gia Đại đế bảng bài danh thi đấu nhưng vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra người nổi danh sánh với đại sư huynh chính là hắn.

"Ngày hôm nay không phải là thời gian tốt, hôm nào mời uống rượu sau vậy". Bạch Đế cười nói.

"Tốt lắm, để sau khi bỉ tái kết thúc đi!".

Chờ Bạch Đế ly khai, Trương Hiểu Vũ nhìn Dạ Trường Phong và Tiêu Linh nói: "Vừa lúc chúng ta còn chưa ăn trưa, đi lên lầu ba ăn đi!".

Tiêu Linh hơi lo lắng nói: "Hiểu Vũ, ngươi làm nhục hắn như thế, liệu có thể có phiền phức hay không ". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Tiêu Linh, ngươi nói cái này sai rồi, trong thế giới nhược nhục cường thực chỉ nói đến thực lực mà thôi, có thực lực mới có thể giải quyết phiền phức, những cái khác tất cả đều là hư vô". Dạ Trường Phong nói.

Trương Hiểu Vũ gật đầu nói: "Chó cắn ngươi một ngụm, ngươi không cần cắn lại mà cầm lấy một cây côn đánh cho nó tàn phế hoặc đánh chết để cho nó biết ngươi không phải là dễ chọc, bằng không nó sẽ cho rằng ngươi sợ nó, về phần phiền phức thì khẳng định là có, có điều ta không làm khó nó thì nó cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu".

Tiêu Linh ngẫm lại cũng không sai, ngươi không muốn có phiền phức nhưng phiền phức sẽ không bởi vì ý nguyện của ngươi mà không đến.

"Ta và Dạ Trường Phong tích súc chỉ có mấy vạn đê giai nguyên tinh thôi, hiện tại muốn ăn của người giàu có". Tiêu Linh dứt bỏ những phiền muộn trong lòng lộ ra dáng tươi cười nói.

Lạc Thi Thi cười nói: "Tiêu Linh muội muội ăn hết mình đi! Hay nhất là ăn cả Hiểu Vũ nữa, hắn rất có tiền".

Trương Hiểu Vũ cười khổ nói: "Ai nói, ta đã mua bản thân mình hai trăm ức đê giai nguyên tinh rồi, hiện tại ở trên người chỉ có mấy nghìn vạn thôi".

"Chỉ có mấy nghìn vạn, ngươi không phải đang đả kích chúng ta đó chứ!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.