Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, mở miệng nói: "Ngươi chỉ cần đưa cho ta một trăm hai mươi lượng bạc là được, đem cả hai người bọn họ theo nữa."
Hộ vệ thủ lĩnh chần chờ một chút, hỏi thăm lão bản mập mạp sau lưng.
Thương nhân mập mạp nhìn thấy thân thủ của Trương Hiểu Vũ, liên tục gật đầu nói: "Có thể."
Hộ vệ cấp bậc Võ Sư cũng đã rất hiếm khi gặp, huống chi là Võ Sư cấp bốn, dọc theo con đường này khó tránh khỏi sẽ gặp phải cường đạo, có một Võ Sư không thể nghi ngờ là an toàn hơn rất nhiều.
"Cám ơn!" Người thanh niên và thúc thúc hắn cảm kích nói với Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu khoát tay, mở miệng nói với vị thương nhân mập mạp kia: "Đúng rồi, ta còn có một yêu cầu." T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Trên mặt thương nhân mập mạp tràn đầy nghi hoặc, năm nay lúc nào hộ vệ cũng có yêu cầu, nếu như đối phương không phải là Võ Sư, thì đã sớm đuổi hắn đi rồi, hắn nói: "Yêu cầu cái gì!"
"Con người của ta rất sợ phiền toái, nếu trên đường gặp được cường đạo,thì chỉ giết năm người mạnh nhất, những người còn lại tự các ngươi phụ trách." Làm hộ vệ chỉ là vì muốn đi nhờ xe, Trương Hiểu Vũ mới không có hứng thú làm tay chân cho người ta.
Tự hỏi trong chốc lát, thương nhân mập mạp cảm thấy lợi nhiều hơn hại, gật gật đầu , đồng ý nói: "Tốt, nhưng mà thương đội gặp phải tình huống sinh tử tồn vong ngươi nhất định phải ra tay."
Sau khi đạt thành hiệp nghị, nhân số của thương đội cũng đã chiêu mộ đầy đủ, những người vội vàng đến chuẩn bị tuyển dụng hộ vệ lập tức tức giận bỏ đi.
Chi thương đội này thực lực coi như khá tốt, có bảy tám chiếc xe ngựa, trong đó bốn cỗ xe chứa hàng hóa, một cỗ xe dành cho thương nhân mập mạp, còn lại đều là xe ngựa không mui, có thể cho một ít hộ vệ ngồi ở phía trên, đương nhiên, có thể ngồi lên đều là người có thực lực, những người tu vi thấp kém chỉ có thể đi theo ở hai bên.
Vai vác lấy đại kiếm, Trương Hiểu Vũ thoải mái ngồi ở trên xe không mui, thầm nghĩ: So với trong tưởng tượng còn tốt hơn, lưu lạc trong sa mạc nửa năm, Trương Hiểu Vũ còn chưa từng ngồi qua xe ngựa lần nào, tuy hiện tại chỉ ngồi xe cực kỳ đơn sơ nhưng đã tốt lắm rồi.
"Vị đại ca này, ngươi tên là gì?" Bên cạnh xe, một người thanh niên vừa đi theo vừa nói chuyện với Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ âm thầm cười, tuổi của mình so với hắn còn muốn nhỏ một chút, lại bị gọi thành đại ca, nói: "Ngươi gọi ta là Hiểu Vũ a!" .
"Hiểu Vũ ca, ta tên là Triệu thành, ngươi còn trẻ như vậy đã là Võ Sư cấp, ngươi luyện như thế nào vậy?" Triệu thành vô cùng kính nể Trương Hiểu Vũ, mới mười bảy mười tám tuổi cũng đã là Võ Sư cấp bốn.
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Thừa dịp tuổi trẻ lưu lạc nhiều hơn, nếu như có thể ương ngạnh sống được, ngươi sẽ phát hiện mình trở nên rất mạnh." Trương Hiểu Vũ nói là lời thật, tuy hắn trong sa mạc có vận khí phi thường tốt, nhưng cũng đã dùng tánh mạng liều mạng đi ra, nếu không đã sớm chết mấy lần.
Triệu thành như có điều suy nghĩ gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Giống như rất đúng, đáng tiếc Triệu thúc không cho ta hành động một mình, nói đi ra bên ngoài nguy hiểm, nếu không có ngươi, ta và Triệu thúc cũng phải ngủ ở đầu đường."
Trương Hiểu Vũ kỳ quái nói: "Ngươi với thúc của ngươi đều là Võ giả cấp hai, như thế nào không đi săn?" Bình thường hoang thú cấp một cũng có thể bán được mấy lượng bạc, cũng đủ phí sinh hoạt.
"Triệu thúc vốn là Võ giả cấp năm, về sau nhà của chúng ta và Triệu thúc bị cường đạo giết chết, chỉ còn lại có ta và Triệu thúc, Triệu thúc bởi vì cứu ta, bị người ta đánh một chưởng, hiện tại chẳng những lui bước đến Võ giả cấp hai, mà trên người còn có bệnh nặng." Triệu Thành thần sắc trở nên ảm đạm.
Trương Hiểu Vũ vỗ vỗ bả vai đối phương: "Chuyện qua rồi thì để cho nó qua luôn, nếu như ngươi muốn đi báo thù, thì tốt nhất là tu luyện thật tốt, không nên bị việc vặt vãnh quấy nhiễu." Rất nhiều người một lòng muốn cường đại hơn, nhưng muốn tu vi đề cao không phải sốt ruột báo thù là được, còn phải có một trái tim cường đại.
Đoàn xe đi không nhanh, nhưng đi hơn một ngày cũng được gần năm mươi dặm đường.
Vào đúng nửa đêm,trong một rừng cây nhỏ, ánh lửa đang dần dần sáng lên, tính cả mười hộ vệ bên cạnh thương nhân mập mạp, có tất cả ba mươi mấy người ngồi xung quanh đống lửa, tự nướng thịt của mình.
"Hiểu Vũ ca, mời người dùng." Triệu thành đem thịt vừa nướng xong đưa cho Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ không khách khí nhận lấy, cắn một cái.
"Hương vị rất ngon, hình như những gia vị này chỉ có ngươi mới có." Trương Hiểu Vũ hỏi.
Triệu thành đang ngồi nướng một con thú khác, hồi đáp: "Đúng vậy , nhà của ta trước kia chuyên chế biến các loại gia vị, đấy là bí phương tổ tiên truyền lại."
Trương Hiểu Vũ gật đầu: "Kỳ thật ngươi có thể mở một tửu điếm bán thịt nướng, kinh doanh kiếm lời, ngươi sẽ kiếm được rất nhiều tiền." Loại gia vị này rất giống với mấy loại ở kiếp trước của Trương Hiểu Vũ, hương vị cũng không khác biệt nhiều lắm.
"Mở tửu điếm bán thịt nướng cần rất nhiều tiền vốn, chúng ta cũng không có tiền."
Trương Hiểu Vũ lại hỏi: "Mấy loại gia vị này có tất cả bao nhiêu hương vị."
Triệu Thành đem thịt mình vừa nướng tới chia cho Triệu thúc, kế tiếp mới quay sang nướng thịt cho mình, cẩn thận suy nghĩ một chút,rồi mới nói : "Tổng cộng có bảy loại hương vị, nếu có tài liệu thì ta còn có thể kết hợp với những thứ khác tạo ra nhiều hương vị hơn, trước kia nhà chúng ta chính là nơi bán gia vị số một số hai ở vùng này."
Trương Hiểu Vũ vừa muốn nói, chợt trong rừng cây bên cạnh truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, nghe thanh âm thế này thì ít nhất có hàng chục người. Hơn nữa tốc độ của họ khá nhanh, đi giữa đêm như vậy tuyệt đối không phải là người tốt, Trương Hiểu Vũ quát: "Tất cả mọi người cẩn thận, có cường đạo."
Bởi vì hắn là Võ Sư cấp bốn, mọi người đối với Trương Hiểu Vũ có thái độ tôn kính phi thường, không có một tia hoài nghi gì với hắn,từ trên mặt đất đứng lên, rút vũ khí ra cẩn thận nhìn chằm chằm vào trong rừng cây thăm dò.
"Ha ha, thật đúng là rất cẩn thận , ta vốn muốn đánh cho các ngươi trở tay không kịp!" Trong rừng cây đen tối đi ra hơn mười hán tử áo đen, bọn chúng đều cầm cương đao sắc nhọn trong tay, một trung niên nhân cầm thanh đao lớn dài hai thước kiêu ngạo nói.
Hộ vệ đội trưởng mu sắc mặt nghiêm trọng nói: "Ngươi là Lương Uy!"
"Không tệ, Cường ca, đã lâu chúng ta không gặp." Trung niên nhân khóe miệng cong lên, cười nói.
Hộ vệ thủ lĩnh cười lạnh nói: "Nửa năm trước ngươi giết chết lão bản, nuốt trọn hàng hóa, sau đó trở thành cường đạo, ta vốn không tin, hiện tại không thể không tin đó lại là sự thật."
Tay Lương Uy cầm theo đại đao, nói: "Người hướng chỗ cao mà đi , nước hướng chỗ thấp mà chảy, Lương Uy ta làm sao có thể làm dưới tay người khác cả đời."
"Ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên, cưỡng dâm rồi giết chết vợ lão bản, ngươi đã phạm tội nghiêm trọng trái với chuẩn tắc của một hộ vệ, đúng là một kẻ bại hoại." Hộ vệ đội trưởng hai mắt phóng hỏa nhìn Lương uy.
"Chuẩn tắc, cái gì chuẩn tắc, ai chống đối ta thì người đó sẽ chết, Cường ca, xem trước kia ngươi đã từng dẫn ta xuất đạo, hôm nay nếu như ngươi đi theo ta, ta sẽ không giết ngươi, nếu không toàn bộ đều phải chết."
Hộ vệ đội trưởng xì một tiếng khinh miệt, mắng: "Nằm mơ, ta thật xấu hổ khi nhận ngươi làm bạn."
Lương Uy sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng mở miệng nói: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết ở chỗ này, các huynh đệ, lên."
Hơn mười tên hắc y nhân tay cầm cương đao hùng hổ nhào tới, giao thủ với các hộ vệ, trong lúc đao vung kiếm múa, huyết thủy tung tóe khắp nơi.
Lương Uy và hộ vệ đội trưởng hung ác giằng co với nhau. Một lát, hai người giơ vũ khí của mình lên, nhanh chóng vọt tới cùng một chỗ.
Ánh mắt Lương Uy lộ ra thần sắc khinh thường, một vòng quang mang màu vàng đất bao trùm trên đại đao, hung hăng bổ tới đối phương.