Lần này Ma Hoàng chữa thương, liền mất bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Trong khoảng thời gian này, theo ma lực của y vận chuyển, Thiên Ma cung cũng một lần nữa tràn ngập hơi thở của Ma Hoàng.
Ma tướng Hô Nỗ chờ đợi phát hiện Ma Hoàng không còn đáng ngại, không dám gọi cũng không dám đến quấy rầy, tự động tự phát mà dọn sạch sẽ chiến trường, giam giữ toàn bộ ma phản loạn lại, chờ sau khi Ma Hoàng xuất quan sẽ xử trí.
Trọng Quang ôm nhi tử không có việc gì làm, lại không tiện đi lại ở trong Thiên Ma cung. Nơi này chỗ nào cũng có cấm chế, hắn vừa đi một lần, vạn lần không nghĩ tới là phá vỡ cấm chế gì đó, hơi thở của Thần đế tràn ra ngoài, Thiên Ma cung vừa mới ổn định lại thêm một hồi đại loạn.
Nhân khoảng thời gian này, hắn dẫn nhi tử quay về không gian trong động tiên của mình.
“Được rồi, ngươi tự chơi ở trong này. Lão cha ta đi ngủ một giấc đã. Không được nghịch ngợm, không được phá rối, không được phá hỏng hoa hoa cỏ cỏ, cũng không được bắt nạt đám động vật kia, biết chưa?”
Trọng Quang nghiêm trang nói với bàn anh chỉ cao đến mắt cá chân hắn.
Cái mông nhỏ của bàn anh ngồi bệt dưới đất, mặc cái yếm đỏ rực kia, ngưỡng cổ nhỏ lên nghe, cũng không biết có nghe hiểu hay không, ngây ngô cười khanh khách.
Nhi tử thiếu tâm nhãn này.
Trọng Quang lắc đầu, ngáp một cái, bước chân rẽ quanh co chậm rãi rời đi.
Phụ thân vừa đi, bàn anh liền đùa vui vẻ. Không chỉ có hoa hoa cỏ cỏ trong không gian gặp nạn, ngay cả các động vật nhỏ cũng cũng không được buông tha. Trong động tiên một mảnh gà bay chó sủa không thể tưởng tượng nổi.
Lại nói Ma Hoàng nhập định bốn mươi chín ngày, từ từ tỉnh lại, thương thể trong cơ thể đã lành hơn phân nửa, Đại diễn mê huyễn thuật Trọng Quang hạ tự nhiên cũng được phá giải.
Ma Hoàng gọi chúng tướng đến, chỉnh đốn lại Thiên Ma cung một lần nữa, lại phong Hô Nỗ cùng một vị Ma hầu khác thành Ma Tôn. Bất quá lần này y đã có kinh nghiệm, ban cho nhị ma huyết ma châu đã thầm hạ cấm chế của mình.
Huyết ma châu này là do máu tươi của Ma Hoàng luyện chế thành, có chứa một phần sức mạnh của Ma Hoàng. Hô Nỗ nhị ma sau khi luyện hóa Huyết ma châu, sức mạnh sẽ được đề cao thêm một bậc nữa, miễn cưỡng cũng có thể đảm nhiệm vị trí tân Ma Tôn.
Ma Hoàng dựa công mà thưởng, lại giết hết đám người phản loạn, nên thu phục thì thu phục, thu được một đống chiến lợi phẩm, y cũng không quá để tâm, đều ban thưởng hết xuống, toàn bộ thần khí của Ma giới được đổi mới hoàn toàn, giai đại vui mừng.
Chờ Ma Hoàng xử lý xong hết vụ việc này, mới nhớ tới tiểu tử mình vất vả khổ cực sinh ra cùng với vị phụ thân được tiện nghi đang ngây người trong tẩm cung của mình.
Y đen mặt nghiêm nghị quay về, triển khai ma thức, kêu gọi Trọng Quang.
Chỉ thấy không gian giữa phòng ngủ chợt lóe sáng, mặt Trọng Quang so với y còn đen hơn, mang theo bàn anh đi từ động tiên kia ra.
Trọng Quang vung tay, bàn anh giống như phi đạn bắn thẳng vào trong ngực Ma Hoàng.
Ám khí gì đây!?
Ma Hoàng hoảng sợ, đang muốn ngoắc tay tiêu diệt vật đang đánh về phía mình, lại nghe thấy vật kia cười khúc khích.
Ma Hoàng kịp phản ứng, tay hạ xuống, bàn anh đã đụng lên người y.
Ma Hoàng nhấc bàn anh lên, mắt to trừng mắt nhỏ với nó.
Bàn anh vô cùng quen thuộc với hơi thở của y, há cái miệng nhỏ nhắn, mơ hồ không rõ gọi một tiếng:
“Nương!”
Sắc mặt Ma Hoàng tối sầm, tóc tím tung bay, xem chừng sắp nổi bão đến nơi. Trọng Quang ở bên cạnh không nhanh không chậm nói một câu:
“Đứa nhỏ này là ngươi thiên tân vạn khổ sinh ra, đánh chết cũng chỉ mệt ngươi thôi.”
Ma Hoàng cứng đờ, nghĩ thầm rằng có đạo lý. Y đường đường là Ma Hoàng đã khi nào để mình thiệt trong mua bán? Cho tới bây giờ chỉ có y tính kế người khác, chưa có khi nào bị người khác tính kế. Đứa nhỏ này kế thừa ma huyết ma cốt của y, năng lực mạnh mẽ, là huyết mạch trực hệ của y, thật không muốn không cẩn thận đánh chết…
Ma Hoàng cảm thấy mình vẫn hiểu được thương yêu.
Ma vật, tuy rằng bị ngoại giới lưu truyền là hung ác vô tình, không chuyện ác nào không làm, nhưng là kế thừa trên huyết mạch, đều không phải là hạng vô tâm, ở trên một vài phương diện, thậm chí so với đám thần tiên ở Thần giới tu luyện không còn *** thì còn có nhiều tình cảm hơn.
Ma tộc có số lượng sinh sản khổng lồ. Hàng năm ma vật thuộc đẳng cấp cao đi ra từ sâu trong ma vực cũng không phải là ít. Nhưng càng đến cấp cao, sinh sản càng thêm khó khăn.
Ma tộc là chủng tộc vô cùng chú trọng sức mạnh, nhưng sức mạnh của bọn họ đã có 90% là đến từ huyết mạch trời sinh. Tỷ như việc sinh sản của đám ma vật cấp thấp, tuy rằng số lượng sinh sản ra khổng lồ, cũng rất khó thoát khỏi trói buộc của cấp thấp, tu luyện thế nào cũng không được. Mà tử tự của đám ma thần cấp cao được sinh ra, từ nhỏ đã là cấp cao, năng lực vô cùng mạnh mẽ, tu luyện cũng càng thêm dễ dàng. Bởi vậy rất nhiều ma vật cấp thấp được khai thông thần trí đều một lòng tu luyện, đợi tu luyện đến cấp bậc Ma tướng, Ma thần, lại tìm một ma khác phái có thể lực cùng năng lực tương xứng để ***. Chẳng qua đến giai đoạn này rồi, sức mạnh sinh sản của bọn họ lại kém đi rất nhiều.
Hơn nữa trong Ma tộc nếu như thể lực kém quá xa, cũng không thể sinh được con nối dòng, chỉ có sức mạnh tương đương mới có thể. Nói cách khác, Ma tộc thực ra vô cùng chú ý đến việc ‘môn đăng hộ đối’, thà ‘Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột lại sinh con chuột con đào hang’, sức mạch huyết mạch mới trực tiếp chiếm vị trí chủ đạo.
Nếu không có đủ hạn chế bên ngoài như thế, nữ ma thần đẳng cấp cao trong Ma tộc nhiều không đếm xuể, phi thiếp từng được Ma Hoàng sủng ái không một ngàn cũng có tám trăm, nếu có thể sinh con đã sớm sinh con, nhưng Ma Hoàng hàng tỉ năm qua lại không hề có được ngay cả một nhi tử để nối dõi.
Sức mạnh của Ma Hoàng cường đại, hủy trời diệt đất, độc tôn Ma giới. Muốn nói ‘môn đăng hộ đối’, sức mạnh tương đương, sợ rằng cũng chỉ có ba vị Thần đế của Thần giới là có thể xứng đôi. Cho nên việc sinh ra bàn anh, cũng không hoàn toàn chỉ vì quả Huyền thiên.
Dù sao cũng là thân nhi tử. Bất quá Ma Hoàng cẩn thận ngắm nghía bàn anh hồi lâu, cũng không nhìn ra được mấy bóng dáng của mình từ khuôn mặt béo tròn kia.
Ngũ quan của bàn anh tương đối được. Dù sao có hai vị phụ thân xuất chúng như thế, nó muốn không đẹp cũng không được. Nhưng nói như thế nào nhỉ… Có lẽ là vì hỗn huyết thần ma, có lẽ là vì quả Huyền thiên kia, bộ dáng bàn anh có chút không giống hai người. Ngoại trừ mái tóc hơi có màu đỏ cùng ấn ký kỳ lạ trên mặt, cũng không có nhiều đặc thù của Ma tộc lắm. Nhưng muốn nói nó giống Trọng Quang… Cảm giác càng xa hơn, toàn thân cao thấp không có một chút thần tính.
Nghĩ đến việc nhi tử tuy rằng không quá giống mình, nhưng lại càng không giống Trọng Quang, trong lòng Ma Hoàng cảm thấy khá hơn một chút.
Trọng Quang nói:
“Ta đã lấy một chữ cho tên của nó, ‘Minh’, một nửa khác ngươi đặt đi.”
Ma Hoàng nhíu mày, trong lòng cảm thấy chữ ‘Minh’ không dễ nghe lắm. Nhưng nhi tử có một nửa của Trọng Quang, để hắn đặt thế cũng không có gì đáng trách. Vả lại thần ma bực này giống như họ, cái tên được đặt còn hàm chứa sức mạnh rất lớn, một khi định ra là không thể sửa đổi được.
Trọng Quang chỉ lấy cho bàn anh một chữ, một chữ khác để lại cho Ma Hoàng, Ma Hoàng cũng biết đây là vì hắn tôn trọng mình, liền không nói gì, ngẫm nghĩ nói:
“Ta là Ma Hoàng, là chí tôn của Ma giới, chữ còn lại liền kêu ‘Tôn’ đi.”
Trọng Quang cảm thấy chữ này có chút quá lớn, nhưng có chữ ‘Minh’ mình lấy ở phía trước áp chế, cũng không tính là quá cuồng vọng, liền gật đầu nói:
“Vậy tên của ngươi sẽ là Minh Tôn.”
Trên người bàn anh xuất hiện một luồng sáng xanh, tiêu biến vào trong cơ thể, tên do hai vị phụ thân thần ma ban tặng, được trời đất chứng thực.