Ma Hoàng phức tạp liếc mắt nhìn Trọng Quang một cái, cuối cùng cũng không nói gì cả, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Y đã phá tan được ảo cảnh, nhưng vẫn còn nhớ rõ những chuyện xảy ra lúc trước. Tuy rằng trong lòng thẹn quá thành giận, nhưng giờ phút này y vẫn chưa khôi phục hết toàn bộ đến thời kỳ đỉnh cao, thật sự không nên ra tay với Trọng Quang. Ma giới cũng vừa trải qua một hồi đại loạn, là thời điểm cần hồi phục, bởi vậy y mới ẩn nhẫn xuống, không trở mặt với Trọng Quang.
Nghĩ đến những lời mình nói với Trọng Quang khi rơi vào trong huyễn thuật, Ma Hoàng không khỏi ngứa răng, hận đến mức không thể diệt khẩu Trọng Quang, hủy thi diệt tích, mới có thể đánh tan mối hận lớn trong lòng. Nhưng giờ này khắc này sóng vai nằm cùng với Trọng Quang, bình tĩnh cùng nằm một chỗ, ở giữa còn một tiểu tử như khối thịt nóng hầm hập kia, một cỗ cảm giác kỳ diệu không khỏi tràn ra tận đáy lòng.
Tựa hồ như vậy… cũng không tệ.
Cô độc mấy ngàn vạn năm, mặc dù có vô số thị thiếp sủng thần, nhưng Ma Hoàng chưa bao giờ ngủ cùng một giường với bất kỳ kẻ nào, mỗi lần đều là xong việc liền rời đi, hơn nữa y cũng không cần ngủ. Bởi vậy loại cảm giác kỳ diệu này vẫn là trải qua lần đầu tiên.
Mặc kệ là thần tiên hay yêu ma, con đường tu luyện đều rất tịch mịch. Ở điểm này dù là thượng thiên hay ma đạo cũng không có gì khác nhau. Cho nên với Trọng Quang mà nói, đêm nay cũng là một đêm vô cùng kỳ diệu.
Ma Hoàng suy nghĩ ba ngày, Trọng Quang liền mang theo nhi tử ở lại tẩm điện của y ba ngày.
Đây là lần duy nhất trong tương lai mấy chục vạn năm sau bàn anh được ở cùng với hai vị phụ thân của mình. Trong trí nhớ của hắn, lúc đầu cũng không để lại ký ức tốt đẹp gì (bởi vì hai vị phụ thân đều quá thích đùa giỡn hắn = =), nhưng khi thời gian trôi qua, hắn lại cảm thấy đoạn hồi ức này vô cùng tuyệt vời, hơn nữa khi đối mặt với phụ hoàng tính tình lạnh lùng tàn bạo, hắn liền đặc biệt nhung nhớ một vị phụ thân tính tình ôn hòa khác (cái này tuyệt đối là hiểu lầm!).
Lại nói, bàn anh Minh Tôn thật sự rất béo, còn chưa trổ mã thành dáng vẻ bừng bừng mạnh mẽ tuấn mỹ tư thế oai hùng trong tương lai, dáng người không chỉ béo hơn hai vòng so với trẻ con bình thường, hơn nữa còn phát triển đều cả dọc lẫn ngang, điều này cũng khiến cho hình thể của nó quá mức tròn trịa. Tuy rằng đáng yêu, lại khó tránh khỏi không lọt được vào đôi mắt khắc nghiệt của Ma Hoàng.
Ma Hoàng cần một viên ma đang muốn cho vào miệng bàn anh, Trọng Quang vội vàng ngăn lại:
“Ngươi muốn làm gì? Đây là thứ gì chứ?”
“Quá tròn. Đây là sinh cốt đan (thuốc mọc xương), ăn vào có thể cao lớn cường tráng.”
Trọng Quang lấy làm kỳ quái nói:
“Ma anh của Ma giới khi còn bé đều ăn cái này sao?”
Không phải nói tử tự của Ma thần phẩm cấp càng cao, thì thời gian trưởng thành càng dài à?
Ai ngờ Ma Hoàng ngừng lại một chút, lạnh lùng nói:
“Không biết.”
Trước kia y chưa từng có con nối dõi, tự nhiên sẽ không quan tâm đám ma kia nuôi hài tử kiểu gì.
Trọng Quang hơi toát mồ hôi, lại lập tức cảm thấy thú vị, nói:
“Vậy thử xem đi.”
(Hai cái vị phụ thân không có trách nhiệm này = =)
Đôi mắt to tròn của bàn anh sớm đã nhìn chằm chằm vào viên đan đỏ rực kia.
Thứ gì đây? Nhìn có vẻ là ăn rất ngon.
Ma Hoàng thấy nước miếng của nó đã chảy ra rồi, liền không hề do dự, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của nhi tử béo tròn nhà mình.
Bé cưng Minh Tôn cũng rất phóng khoáng, nhai cũng không nhai (thực ra nó còn chưa có mọc răng nha…) liền ực ực một tiếng nuốt xuống.
Hai vị phụ thân nhìn nó chằm chằm.
Bé cưng bàn anh cảm thấy áp lực có chút lớn, liền xoay lưng lại, nằm sấp xuống giường, chổng cái mông tròn vo về phía hai người.
Ma Hoàng nhíu nhíu mày, có chút không thể tưởng tượng một khối thịt lớn như vậy là được sinh ra từ cơ thể y không lâu trước đó. Tội lúc ấy phải chịu, thật sự khiến cho y cả đời này đều không thể quên được.
Trọng Quang vươn ngón tay, chọt chọt mông cánh hoa tròn trịa mềm mại của nhi tử, nói:
“Hương vị thế nào?”
Bàn anh phớt lờ, giống như còn đang nhớ lại hương vị của sinh cốt đan kia.
Trọng Quang nói:
“Còn không trả lời sẽ chọc cúc hoa của ngươi.” (hãn…)
Bàn anh cũng không hiểu cúc hoa có nghĩa là gì, nằm im một chỗ không để ý tới.
Ma Hoàng nhíu nhíu mày, đưa tay kéo nhi tử lại đây:
“Ta nhìn xem.”
Ai ngờ lúc này bàn anh đột nhiên mở cái miệng nhỏ nhắn, ánh sáng xanh quanh thân chợt lóe, ‘ợ’ một tiếng trong miệng liền toát ra một làn khói đen.
Ma Hoàng đúng lúc bị phun trúng, chỉ cảm thấy thứ mùi kia kỳ quái vô cùng, giống mùi nhựa thông, lại quá mức nồng nặc, đến mức có chút sặc mũi.
Lại nhìn Minh Tôn, hai mắt nheo lại chép chép môi, hai má phúng phính cũng rung động theo, vẻ mặt thích ý.
Trọng Quang ngạc nhiên nói:
“Nó là đang ợ sao?”
Gương mặt Ma Hoàng tối sầm không nói gì.
Hai vị phụ thân lại đợi một lúc lâu sau, rốt cuộc xác nhận: sinh cốt đan hình như không có tác dụng với tiểu tử này.
Trọng Quang lấy từ không gian trong vòng ngọc trên cổ tay ra một cái bình ngọc trắng thuần lấp lánh, đổ ra một viên thuốc, nói:
“Thử thanh linh sinh tuệ đan của Thần giới chúng ta xem.”
Nói xong không đợi Ma Hoàng biểu lộ sự khinh thường cùng ý kiến phản đối, nhanh tay nhét vào miệng bàn anh.
Lần này bàn anh Minh Tôn đã có kinh nghiệm, không ngấu nghiến ăn hết, mà ngậm trong miệng thưởng thức một chút, nhưng thanh linh sinh tuệ đan vào miệng lập tức hòa tan, bởi vậy không đợi nó thưởng thức xong mùi thơm ngát kia, liền hoàn tan nhập vào thân thể.
Lần này rõ ràng là bàn anh cảm thấy mùi vị không tệ, a a a đưa tay về phía Trọng Quang, hàm hồ nói:
“Muốn, muốn, còn muốn.”
Trọng Quang đẩy cái gáy của nhi tử một cái, đẩy bàn anh té ngã ở trên giường cười nói:
“Thứ này sao có thể ăn nhiều được? Chờ ngươi tiêu hóa hết viên này rồi nói sau.”
Bàn anh nhanh như chớp lăn một vòng, dáng người hình cầu làm cho nó thoải mái mà lăn lại đây.
Trọng Quang phát hiện có hai viên đan dược khác loại lót bụng, ma lực cùng linh lực trong cơ thể của nhi tử lần lượt tăng tiến, nhưng vì sức mạnh tự thân của nó đã vô cùng mạnh mẽ, bởi vậy phần tăng tiến này cũng không lộ rõ.
Bàn anh rõ ràng là thích hương vị của thanh linh sinh tuệ đan, vòng vòng quanh người Trọng Quang, trên gương mặt nhỏ nhắn toàn thịt hiện rõ vẻ lấy lòng, giọng nói trẻ con đơn giản nhưng mơ hồ không rõ, y y nha nha, có chút ồn ào.
Ma Hoàng rất không cao hứng, vung tay lên, trên giường lập tức bày đủ loại bình lọ đựng đan dược đủ kiểu dánh, tất cả bên trong đều là đan dược thượng đẳng cấp cao nhất ở Ma giới. Nhìn ý kia, là để cho Minh Tôn tùy tiện chọn ăn.
Đây là ăn vặt sao?
Trọng Quang không nói gì.
Mà bàn anh quả nhiên không phụ hy vọng của Ma Hoàng, hai mắt tỏa sáng, cái miệng nhỏ nhắn ồn ào kêu to, nhảy qua.