Một vạn năm sau, một hài đồng thấp bé mập mạp có chút chật vật đi ra từ trong huyệt động sâu trong ma hải.
Nó có một mái tóc đỏ tươi, làn da trắng nõn, trên gương mặt có một ấn ký kỳ lạ, giống như hoa văn màu đen.
“Ôi, cuối cùng cũng ra được rồi. Phụ hoàng cũng quá độc ác, ném ta ở trong này lâu như vậy. Hừ hừ, xem ta về rồi sẽ quậy Thiên Ma cung của người như thế nào!”
Hài đồng mập mạp nhìn qua mới chỉ năm sáu tuổi, bộ dáng bé nhỏ thở phì phì vô cùng đáng yêu.
Năm đó lão tử nó đem nó chưa được một tuổi (thực ra nó ngây người trong ‘bụng mẹ’ đã hơn sáu mươi năm rồi)ném vào trong huyệt động ở sâu trong ma hải, nói với nó khi nào nó có thể tự mình đi từ trong này ra, thì hãy quay về Thiên Ma cung.
Cục cưng Minh Tôn đáng thương lúc ấy vẫn chỉ là trẻ sơ sinh béo tròn, tuy rằng Ma Hoàng vì nó thừa kế huyết mạch mà truyền thụ ma công cùng phép thuật tối tinh thâm của Ma giới cho nó, nhưng nó cũng cần thời gian tu luyện a a a!
Lão tử nó nóng nẩy kết quả là mấy trăm năm đầu Minh Tôn ở trong huyệt động sâu trong ma hải đều bị đánh không ngừng, bị bắt nạt, thậm chí vài lần thiếu chút nữa bị mấy ma yêu ở bên trong ăn luôn. May mắn lão tử nó còn không phải hoàn toàn ‘bỏ mặc’, ít nhiều cũng để lại cho nhi tử vài món pháp bảo bảo mệnh. Lại có cái hồ lô bạch ngọc lúc trước Thần đế Trọng Quang để lại cho Minh Tôn, đó cũng là pháp bảo chân chính của Thiên giới, khắc tinh của Ma tộc, thời khắc mấu chốt liền có tác dụng rất lớn.
Bởi vậy tuy vị phụ thân kia của Minh Tôn đã đi về Thiên giới hơn vạn năm, nhưng đáy lòng vẫn giữ loại tình cảm hâm mộ cùng cảm kích với hắn. Về phần một vị phụ thân khác… Hừ hừ, nó không oán hận đã là phúc lắm rồi.
Minh Tôn vỗ vỗ áo giáp da làm bằng da của ma thú trên người, cái yếm hồng kia đã biến thành một kiện áo trong. Nó vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé, triệu hồi ra một con sói lớn ba đầu màu bạc, nhảy lên lưng sói, toàn bộ thân mình nhỏ nhắn đều vùi trong lớp lông sói dày mềm.
Nó vươn một cánh tay trắng nõn toàn thịt lên, chỉ về hướng bầu trời ra lệnh:
“A Triệu, quay về Thiên Ma cung.”
Trên lưng sói lớn đột nhiên mọc ra hai chiếc cánh cực lớn, sói tru một tiếng, bay lên không trung.
Ma Hoàng nằm nghiêng người trên một cái tháp dài ở giữa đại điện, một tay chống thân, một tay cầm ly uống rượu. Anh Hà cùng hai nữ ma thần xinh đẹp khác hầu hạ bên cạnh. Một người bóp vai cho y, một người bóp chân, mà Anh Hà thì nửa dựa trong lòng Ma Hoàng, cười vui vẻ đang nói gì đó.
Đôi chân ngắn nhỏ của Minh Tôn bước từng bước vào đại điện, thấy được một khung cảnh như vậy.
Đối diện với mấy nữ Ma thần kia, trong mắt nó hiện lên vẻ không tốt, nhưng lập tức che giấu đi, cung kính quỳ xuống đất hành lễ.
“Phụ Hoàng, con đã trở về.”
Ma Hoàng thản nhiên quét mắt nhìn nó một cái, ừ một tiếng.
Minh Tôn ngoan ngoãn đứng trên mặt đất, cúi đầu không lên tiếng.
Anh Hà thấy hai phụ tử không nói lời nào, dường như cũng không gần gũi, trong mắt không khỏi hiện lên một tia vui mừng. Một vạn năm qua mặc kệ nàng hỏi thăm như thế nào, cũng không biết người thân sinh ra vị Thái tử Minh Tôn này là ai, đáy lòng sớm đã cân nhắc nhiều lần. Hay là nữ Ma thần kia sau khi sinh con liền rơi xuống rồi bị thiêu cháy? Hoặc là… Bệ hạ bảo hộ nàng ta quá tốt?
Bởi vì Ma hoàng dường như có chút kiêng kị với việc này, lúc đầu nàng thử một lần, liền chạm phải đinh, sau đó cũng không dám chạm đến nghịch lân của Ma Hoàng nữa. Từ khi biết Ma Hoàng ném nhi tử vào huyệt động ở ma hải, nàng cũng từng âm thầm muốn xuống tay diệt trừ Thái tử chướng mắt này, nhưng dường như Ma Hoàng đã sớm có phòng bị, hải vực gần ma hải đã bị phong ấn, ai cũng không thể đến gần. Hơn nữa nàng trước đó vẫn chưa sinh hạ được nhi tử nào cho Ma Hoàng, vị Thái tử này cũng không thể động đến, ngược lại còn phải lấy lòng mới được.
Anh Hà thấy không khí lạnh nhạt, cười dịu dàng, hòa ái nói:
“Mấy năm không gặp Thái tử, cao lớn hơn rất nhiều rồi. Bệ hạ, người xem có đúng không?”
Ma Hoàng đáp:
“Vẫn tròn như thế.”
Tròn cũng là ngài sinh!
Minh Tôn thầm bĩu môi trong lòng, trên mặt lại tỏ vẻ cung kính nói:
“Phụ hoàng, những thứ này đều là nhi tử cố ý mang từ trong huyệt động ở ma hải về để hiếu kính phụ hoàng.”
Nói xong liền xoay vòng tay không gian bên tay trái, đổ ra một đống đồ vật linh tinh.
Yêu ma ở trong huyệt động ở ma hải rất nhiều, thực vật hiếm lạ quỷ dị ở Ma giới cũng nhiều không đếm xuể, Minh Tôn giằng co ở bên trong nhiều năm như vậy, nó kế thừa Ma Hoàng, biết thứ nào là trân phẩm chân chính, lựa chọn một hồi, lại có được không ít thứ tốt.
Anh Hà cười nói:
“Thái tử thật sự là hiếu thuận. Bệ hạ người nhìn xem? Thái tử thật mang về không ít vật hiếm lạ đó.”
Trong lòng lại âm thầm kinh ngạc, không ngờ Thái tử Minh Tôn tuổi còn nhỏ, lại có bản lĩnh giết được nhiều yêu ma trong huyệt động ở ma hải như vậy, có được nhiều chiến lợi phẩm đến thế, thực lực không thể khinh thường.
Ma Hoàng nhìn lướt qua, vuốt nhẹ cằm nói:
“Cũng không tệ. Mấy thứ này ngươi tự giữ lấy đi. Tuy rằng không có nhiều tác dụng lắm, nhưng cũng bổ ích với ngươi.”
Cục cưng Minh Tôn lại lộ ra chút vẻ thất vọng, cúi đầu dùng mũi chân gảy gảy da của ma thú ngân giai bị lột xuống, thấp giọng nói:
“Đều là nhi tử cố ý giữ lại cho phụ hoàng mà, tấm lòng hiếu thảo của nhi tử, phụ hoàng không coi trọng sao?”
Khóe mắt Ma Hoàng hơi giật. Nghĩ thầm tiểu tử này tác quái là cho ai nhìn đây?
Ai ngờ ba vị thị thiếp bao gồm cả Anh Hà, thấy bộ dáng nhỏ bé ủy khuất sắp khóc của Minh Tôn, nhất thời tình thương của mẹ dâng lên, liên tiếp thay phiên nhau khuyên nhủ:
“Bệ hạ, đây là tấm lòng hiếu thảo của Thái tử mà. Khó có được Thái tử nhỏ tuổi như vậy đã biết hiếu thuận, người nên cao hứng mới đúng a.”
“Đúng vậy. Bệ hạ, khó có được Thái tử hiếu thuận như thế, ngài chọn một thứ đi.”
“Thái tử không về nhiều năm như vậy, ôi, mới nhỏ như thế, không biết phải chịu bao nhiêu khổ đâu.”
“Bệ hạ…”
“Bệ hạ…”
“Bệ hạ…”
Ma Hoàng bị các nàng ngươi một lời ta một câu, líu ríu làm cho đau đầu, không kiên nhẫn phất phất tay, bảo các nàng im miệng, sắc mặt đối với Minh Tôn hơi dịu đi một chút, nói:
“Được rồi, bản tọa biết ngươi hiếu thuận, mấy thứ này cho ngươi giữ thì ngươi cứ giữ đi. Vừa trở về, đi xuống nghỉ ngơi cho tốt.”
Minh Tôn nghư vậy, cũng không miễn cưỡng nữa, cúi đầu thu hồi hết mấy thứ trên mặt đất, hành lễ, rời khỏi đại điện.
Một trong ba thị thiếp hé miệng cười nói:
“Tuổi Thái tử còn nhỏ, đã rất hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Bệ hạ, Thái tử bế quan trong huyệt động ở ma hải quay về, ngài có phải là nên chuẩn bị tiệc tẩy trần chào đón Thái tử không? Cũng để cho con dân Ma giới chúng ta biết Thái tử đã có chút thành tựu.”
Ma Hoàng thản nhiên nói:
“Không cần. Năm nay tuổi còn quá nhỏ, cần tôi luyện thêm.”
Thị thiếp kia cùng người còn lại liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm nữa.
Anh Hà thầm cân nhắc, xem ra Ma Hoàng cũng không quá xem trọng nhi tử này a. Chỉ cần minh có thể sinh hạ nhi tử cho Ma Hoàng, thì vẫn còn cơ hội.