[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 37



Lần này Phong Hạo của tộc Hắc Giao cùng Vương phi Đông Hải làm phản khiến cho Ngao Liên giận dữ. Y quay lại Long cung Đông Hải, không kịp dưỡng thương liền lập tức triệu tập binh mã, bắt toàn bộ tộc Hắc Giao.

Việc này kinh động đến các trưởng lão trong tộc, Ngao Liên vừa lúc tìm đến bọn họ, kể lại từ đầu đến cuối toàn bộ sự việc một lần.

Phong Hạo lòng muôn dạ thú khiến cho chúng long khiếp sợ.

Ở Long tộc, phản bội là một chuyện rất lớn. Bởi vì Long tộc hiện tại đã dần dần suy thoái, đời sau được sinh ra không chỉ có số lượng rất thưa thớt, chất lượng rõ ràng cũng giảm xuống. Ngao Liên là Thần long Thượng cổ cuối cùng, thân phận cùng địa vị ở trong Long tộc không thể khinh thường. Bởi vậy chuyện này đã khiến toàn bộ Long tộc chấn kinh.

Phong Hạo phải chịu cực hình, lột đi da giao, thần thức bị thiêu cháy, biến thành hư vô. Toàn bộ tộc Hắc Giao cũng bị liên lụy, mấy ngàn năm sau cũng khó khôi phục lại nguyên khí.

Ngao Liên tuy rằng tâm tính trong trẻo lại lạnh lùng, nhưng cũng không phải là hạng người nhân từ nương tay. Thân là tộc trưởng của Long tộc, bị người hại đến cùng được, nào có đạo lý không báo thù chứ? Hơn nữa khiến cho y nghĩ mà sợ chính là bản bí tịch Thượng cổ mà sau khi Phong Hạo nhận tội đã nộp ra kia. Nếu phương pháp hóa rồng trên bản bí tịch kia lan truyền ra ngoài, toàn bộ Long tộc có lẽ đều sẽ trở thành vật hi sinh trên con đường hóa rồng của Giao tộc.

Ngao Liên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xử lý Phong Hạo cùng bộ tộc Hắc Giao, vấn đề còn lại chính là Vương phi Đông Hải Khanh Văn.

Khanh Văn trốn ở trong tộc Hắc Giao, cũng bị bắt cùng trở về. Âm mưu của Phong Hạo bại lộ, gian tình của nàng tự nhiên cũng bị lộ ra.

Hai long tử do Khanh Văn sinh ra, Đại Hoàng tử Ngao Cương cùng thứ tử Ngao Dã đau khổ cầu xin Ngao Liên, muốn Ngao Liên tha cho Khanh Văn một mạng.

Ngao Liên nể một đoạn tình nghĩa vợ chồng, cũng không muốn truy cứu tội của Khanh Văn quá mức. Đầu sỏ Phong Hạo đã trừ, bản bí tịch kia cũng bị phá hủy, Giao tộc cũng đã bị trừng phạt, Khanh Văn nhiều nhất cũng chỉ chịu tội tòng phạm vì bị cưỡng bức. Nhưng nàng thân là Vương phi Đông Hải lại tư thông với kẻ khác, giết phu chưa toại nguyện, đúng là tội chết cũng không tránh khỏi mang vạ.

Vì thế Ngao Liên viết một phong hưu thư, bỏ Khanh Văn, cũng phong ấn Long hồn của nàng, biếm làm người thường, giam cầm trong Long cung xa xôi.

Trừng phạt như thế, đã là xuống tay lưu tình, hai vị Hoàng tử Ngao Cương cùng Ngao Dã cũng không thể nói gì hơn.

Thực ra tình cảm của hai vị Hoàng tử cùng phụ mẫu cũng không thân thiết. Long tộc trời sinh ích kỷ, chỉ chú trọng đến phạm vi độc lập của mình. Khanh Văn cũng không phải từ mẫu gì, bởi vậy tình cảm với hai đứa con cũng nhạt nhẽo. Ngao Liên mặc dù cũng như thế, nhưng khi ở Long cung chỉ cần có thời gian sẽ gọi hai long tử đến bên cạnh, kiểm tra pháp thuật và việc học của bọn họ, cho nên ngược lại vẫn thân thiết hơn một chút.

Nhưng Khanh Văn vốn là chính phi, hai long tử cũng là danh chính ngôn thuận. Nhưng Khanh Văn phạm tội lớn như thế, mặc dù Ngao Liên tha cho nàng một mạng, Long tộc cũng không thể dung được nàng.

Ngao Dã thấy mẫu hậu bị phong ấn Long hồn, giam cầm trong lãnh cung, không khỏi có chút lo lắng, lén nói với huynh trưởng:

“Hiện giờ mẫu hậu đã thất thế, đại ca tuy là trưởng tử của của phụ hoàng, cũng không còn là con trai trưởng của chính cung. Nếu tương lai phụ hoàng cưới một tân phi, sinh Hoàng tử khác thì phải làm sao bây giờ?”

Ngao Cương vội lạnh lùng nói:

“Đừng có nói bậy! Ngươi đang nói mê sảng cái gì thế! Phụ vương đứng đầu Đông Hải, cho dù cưới một tân phi khác thì có cái gì không được? Hiện giờ ta và ngươi đã trưởng thành, là Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử của Đông Hải, địa vị không có bất cứ gì khác lạ. Cho dù phụ vương tái giá, sinh thêm vài Hoàng tử nữa cũng sẽ không lay động đến địa vị của chúng ta.”

Ngao Dã lại không cho là đúng, lạnh lùng trào phúng nói:

“Mẫu hậu phạm phải tội lớn như thế, mất mặt xấu hổ, không liên lụy đến chúng ta đã là không tệ rồi. Hiện tại phụ vương không tính toán, là vì chỉ có hai Hoàng tử là ta và huynh. Hơn nữa chúng ta trưởng thành chưa lâu, thực lực không đủ, cũng không có người hoài nghi chúng ta tham dự vào việc mưu phản đoạt vị của mẫu hậu. Nhưng nếu sau này phụ vương cưới một tân phi, địa vị của ta và huynh sẽ đáng ngại.”

Ngao Cương nghe như vậy, cũng hiểu được đạo lý mà đệ đệ nói.

Ngao Dã nói:

“Đại ca, huynh phải nghĩ một biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

“Đệ cũng không biết, chỉ là cảm thấy hiện giờ trong lòng có chút bất an… Đại ca, chúng ta có phải hay không hẳn là nên lấy lòng phụ vương nhiều hơn một chút?”

Ngao Cương nghe liền thấy có chút xấu hổ. Bọn họ và Ngao Liên cũng không thân cận, uy của Thần long Thượng cổ trên người Ngao Liên rất nặng, mỗi lần bị y gọi đến kiểm tra việc học, hơi tới gần một chút sẽ thấy khác thường, đối với hai huynh đệ này mà nói là một loại tra tấn, càng đừng nói gì đến việc lấy lòng.

Hiện tại mẫu phi bị phế, địa vị của hai long huynh đệ này quả thật cũng đáng ngại. Tuy rằng Ngao Liên không có ý giận chó đánh mèo lên nhi tử, hai vị Hoàng tử lại không chịu nổi tự bất an trong lòng.

Ngao Cương ngẫm nghĩ, cắn răng nói:

“Đừng có nghĩ nhiều. Hiện tại quan trọng nhất là chúng ta cần phải tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt được kỳ vọng của phụ vương. Chỉ cần chúng ta là long tử đủ tư cách, địa vị sẽ không bị dao động.”

Ngao Dã cảm thấy đại ca nói rất đúng, ngoài ra cũng không còn cách nào khác, đành phải càng thêm ngoan ngoãn thành thật tu luyện.

Nhưng tính tình của Ngao Dã lại khác với tính cách ổn trọng của Ngao Cương, trời sinh tính hiếu động, thiếu sự kiên nhẫn, thực sự không có nghị lực lớn như vậy với con đường tu luyện.

Hắn thành thành thật thật ở trong Long cung Đông Hải tu luyện vài năm, rốt cuộc không chịu nổi tịch mịch, tìm một ngày trộm chuồn ra khỏi cung.

Mấy ngày này Ngao Cương vì muốn hắn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt phụ vương, mỗi ngày đều thúc giục hắn tu luyện, trông chừng hắn rất chặt. Cho nên hắn không dám dạo chơi trong hải vực ở gần Đông Hải, một đường chạy về hướng tây, bơi vào đất liền.

Ngao Dã tuy rằng không kế thừa nhiều lắm huyết mạch của Thần long Thượng cổ, nhưng rốt cuộc cũng là nhi tử của Long vương, hiện nguyên hình một đường ngao du trong biển, to lớn mạnh mẽ, vạn cá né tránh, nhìn qua có chút đồ sộ. Hắn trời sinh tính tình qua loa, tùy tiện, tuy rằng một lòng không muốn để huynh trưởng tìm được, nhưng cũng không tốn chút khí che giấu long tức của chính mình.

Bơi như thế chẳng biết bao lâu, khi còn cách đất liền rất xa, phía trên hải vực mà Ngao Dã dạo chơi xuất hiện một đám mây trắng bay tới, trong mây trắng có một thân ảnh ngồi khoanh chân, cảm nhận được long tức ở hải vực bên dưới, không khỏi a một tiếng, khiến đám mây chậm lại thăm dò nhìn kỹ.

Thân ảnh này chính là Minh Tôn.

Sau khi hắn thả cho Ngao Liên rời đi, cảm thấy sau một hồi hoan ái với Ngao Liên, công lực liền tăng lên không ít, liền thu thập vài thứ trong sơn động, quyết định lên Thiên đình một chuyến.

Con đường đi lên Thiên đình trong mấy chục vạn năm này có một lần lão tử Ma Hoàng của hắn ngẫu nhiên nhắc qua với hắn, nội dung cũng không rõ ràng tỉ mỉ, vả lại thời gian đã lâu, đường lên trời kia cũng có rất nhiều biến hóa. Minh Tôn lần mò một hồi, thiếu chút nữa bị con đường gập ghềnh hiểm ác kia hại chết.

Nơi nơi đều là mặt đất gồ ghề, thỉnh thoảng còn có một khe không gian nứt ra, gió mạnh có thể xé nát nham thạch. Những cái này thì thôi đi, hắn cũng không phải là chưa đi qua thông đạo Thần ma. Nhưng mẹ nó đường lên trời này không thể bay, chỉ có thể dùng chân đi a!!!

Minh Tôn đã thử hết các loại phương pháp, nhưng với khí thế cùng phong ấn không rõ của không gian này, linh lực có thể sử dụng, ma lực miễn cưỡng cũng có thể dùng một chút, nhưng là không bay lên nổi. Vì thế Minh Tôn đành dựa vào hai cái chân của mình, đi mất một năm!

Đây là bởi vì hắn chân dài, thể lực thực sự dư thừa, một đường đi không ngừng nghỉ, mới có thể nhanh như vậy mạnh mẽ xông qua cửa ải này đi vào Thiên đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.