[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 5



Trọng Quang càng lúc càng cảm thấy khả nghi, lại không biết Ma Hoàng lúc này là cực khổ nói không nên lời.

Có lẽ là khi mở đường hầm không gian ra đã sử dụng quá nhiều ma lực, Ma Hoàng vừa rồi tiến một bước vào đường hầm không gian, liền cảm thấy thai nhi xao động. Y vốn nghĩ rằng tìm được cửa vào Ma giới rồi sẽ lập tức trở về, nhưng trong bụng không thoải mái, thai nhi lại làm hao phí một lượng lớn ma lực của y, e rằng không thể ứng phó với các loại nguy hiểm nối đuôi nhau đến trong đường hầm không gian, bởi vậy đành phải đi bên cạnh Trọng Quang, để hắn chắn đằng trước, về được Thiên giới rồi tính tiếp.

Nói cũng lạ, đi bên cạnh Trọng Quang, có lẽ là do thai nhi cảm nhận được linh quang nguyên thần tản ra từ hắn, bởi vậy sự khó chịu lúc trước cũng đỡ hơn một chút. Ma Hoàng thoải mái hơn vài phần, lại càng không dám tùy tiện rời khỏi tấm bùa bảo hộ Trọng Quang này.

Hai thần bay lên ngôi sao kia, Trọng Quang tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống, thấy Ma Hoàng vẫn còn đứng, liền nói:

“Ma Hoàng bệ hạ không nghỉ ngơi một lát sao?”

“Trường Đình.”

“Ừ?”

“Ngươi có thể gọi ta là Trường Đình.”

Ma Hoàng nói tên thật ra, Trọng Quang không khỏi kinh ngạc.

Sự tồn tại giống như Thần cùng Ma thần bọn họ, tên vào một khắc được sinh ra kia liền tồn tại cùng với nguyên thần, trong đó bao hàm sức mạnh rất lớn, là ngôn linh[1]không thể xóa bỏ.

Bình thường chỉ có giữa những vị thần có giao tình vô cùng tốt mới có thể trao đổi tính danh tương xứng, nhưng phần lớn đều xưng hô bằng thần vị. Mà lúc này, Ma Hoàng lại nói cho hắn tên của mình, thật sự khiến cho Trọng Quang khiếp sợ, cảm thấy không thể tin nổi.

“Ha hả, Ma Hoàng thật sự là khách khí.”

Trọng Quang khô khan nói.

Ma Hoàng liếc mắt nhìn hắn một cái, ma uy đột nhiên tỏa ra bốn phía.

Trọng Quang nhanh chóng sửa miệng:

“Trường Đình.”

Ma uy lúc này mới giảm bớt một chút, nhưng vẫn tiếp tục điên cuồng tỏa ra bốn phía.

Trọng Quang cười khổ. Hắn cũng không muốn đánh nhau với Ma Hoàng ở trong đường hầm không gian đầy nguy hiểm này, chẳng may thần lực cùng ma lực đối chọi nhau mở ra một khe không gian khác cuốn bọn họ vào, liền không tốt rồi.

“Trường Đình cũng có thể gọi ta là Côn Hạo.”

Dù sao thì trao đổi tên cho nhau rồi, ai cũng không chiếm được lợi lộc gì, bởi vậy Trọng Quang rất thoải mái mà nói ra tên mình.

Ma uy lúc này mới biến mất. Hơn nữa không biết có phải Trọng Quang bị nhầm hay không, cảm thấy Ma Hoàng trở nên ôn hòa hơn một chút.

Ma Hoàng cũng biết ôn hòa sao? Ta nhất định là ngủ đến hồ đồ rồi.

Trọng Quang thì thầm trong lòng.

“Không biết sau khi Côn Hạo quay lại Thiên giới thì có tính toán gì không?”

Ma Hoàng tay khoác sau lưng, thản nhiên hỏi.

Trọng Quang nhướng mày cười nói:

“Cái này còn phải xem Trường Đình.”

Ma Hoàng thản nhiên nhìn về phía hắn.

Trọng Quang nói:

“Nếu Trường Đình đồng ý dẫn dắt đại quân lui về Ma giới, ta liền đi tìm một chỗ để ngủ. Nếu Trường Đình vẫn muốn tranh chấp cùng với Thiên giới, vậy chúng ta đành phải phân thắng bại rồi.”

Sau khi Ma Hoàng trầm mặc một lúc lâu, bỗng lạnh nhạt nói:

“Thực ra bản tôn đối với việc nắm quyền trong tay cũng không có hứng thú gì.”

“A?”

Trọng Quang nhướng mày, thầm nghĩ vậy ngươi mang theo nhiều ma thần như vậy chạy đến Thiên giới làm cái gì?

Ma Hoàng nói:

“Ma giới tuy lấy bản tôn làm trụ cột mà sinh ra, nhưng hơn mười vạn năm đã qua, vạn vật Ma giới sinh sôi, ma thần cùng ma vật sinh ra nhiều vô số kể, tự nhiên sẽ có quy tắc của Ma đạo. Tam tôn của Ma giới dưới bản tôn, lại nổi tiếng vì hiếu chiến thị sát, rất nhiều việc, cũng không phải một mình bản tôn có thể quyết định.”

Đây là lần đầu tiên Trọng Quang được nghe Ma Hoàng bàn luận việc của Ma giới. Hắn ngược lại có chút hiểu được, cũng như Thiên giới vốn là bởi vì hắn cùng với Đại Chính, Đông Hoa ba vị Thần đế sinh ra mà được sinh ra, nhưng hiện tại Thiên giới không phải do bọn họ hoàn toàn làm chủ. Hiện tại đã từ từ sinh ra Thiên đạo, tương lai dưới sự vận hành của Thiên đạo, không lâu nữa sẽ sinh ra một vị Ngọc đế, cai quản chúng tiên. Đến lúc đó bọn họ sẽ không còn quan hệ gì với Thiên đình mới, chỉ còn hỗ trợ lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau.

Nói cách khác, người sáng lập ra thế giới này, cũng nhất định chính là người làm chủ của thế giới này.

Ma Hoàng tuy là tồn tại cao cấp nhất của Ma giới, nhưng lực lượng của tam tôn Ma giới cũng không thể khinh thường.

“Nói như vậy, Trường Đình đồng ý dẫn ma quân lui về Ma giới?”

Ma Hoàng cười nhạt, nói:

“Nếu điều kiện ra đủ, chung sống hòa bình cùng với Thiên giới cũng không phải là không thể.”

Trọng Quang trầm giọng nói:

“Vậy Ma Hoàng có điều kiện gì?”

Ma Hoàng liếc nhìn hắn một cái, ánh nhìn kia bao hàm ý nghĩa so với vạn vật trong vũ trụ còn phức tạp hơn, nhưng lại khiến cho Trọng Quang hơi sửng sốt.

“Điều kiện bản tôn còn chưa có nghĩ xong. Nhưng Ma Tôn Phong Hoàng bị Đông Hoa Thần đế đánh bại, Ma hồn tiêu tán, thanh Diệt Thế Xích Hỏa Tôn Hoàng kiếm của hắn, xin Đông Hoa Thần đế trả lại Ma giới ta cho thỏa đáng.”

Thanh Diệt Thế Xích Hỏa Tôn Hoàng kiếm kia, là mấy ngàn vạn năm trước Ma Hoàng dùng ma lực vô thượng dung nhập vào Diệt Thế Trảm Linh Thiên Ma kiếm của mình luyện chế thành một thần khí chí tôn khác của Ma giới, uy lực của nó không hề kém Thiên Ma kiếm.

Năm đó y đem thanh kiếm này ban cho Ma Tôn Phong Hoàng thiện chiến, khiến cho hắn ở trên hai Ma Tôn khác một bậc, ở Ma giới trừ Ma Hoàng ra chính là tồn tại dưới một ma trên vạn ma. Hiện giờ Phong Hoàng bị thua, Tôn Hoàng kiếm ở trong tay Đông Hoa Thần đế, Ma Hoàng tất nhiên là muốn lấy lại.

Trọng Quang suy nghĩ, cực kỳ thẳng thắn nói:

“Được. Quay về rồi ta liền bảo Đông Hoa Thần đế đem thanh kiếm ấy trả lại cho ngươi, lấy vật này coi như thành ý đàm phán của chúng ta.”

Dù sao vật của Ma giới đối với thần tiên mà nói cũng không có tác dụng gì, ngược lại thứ này có thể phát ra ma lực tà mị mê hoặc kẻ khác. Mà Đông Hoa Thần đế đã có Minh Hoàng Thái Nhất kiếm của mình, cầm thanh Diệt Thế Xích Hỏa Tôn Hoàng kiếm này, còn phải tiêu phí thêm linh lực để phong ấn nó, thật sự là mất nhiều hơn được. Chỉ cần Ma Hoàng đồng ý dẫn đại quân lui về Ma giới, thanh kiếm này trả lại cho y cũng không có gì.

Ma Hoàng vuốt cằm, đối với sự thẳng thắn của hắn có chút tán thưởng, nói:

“Được. Chỉ cần cầm lại được Diệt Thế Xích Hỏa Tôn Hoàng kiếm, bản tôn liền đem toàn bộ số linh khí thu được, chính là Huyền Thiên Chân Đỉnh của Thái Ất Chân Nhân, toàn bộ trả lại cho các ngươi, coi như là thành ý của bản tôn.”

Trọng Quang vỗ tay một cái:

“Được, một lời đã định.”

Hắn cảm thấy cao hứng, một đôi mắt sáng như sao, nhìn Ma Hoàng cũng thêm vài phần thuận mắt.

Ma Hoàng liếc hắn một cái đánh giá, thầm nghĩ vị Trọng Quang Thần đế này cũng là một mỹ nhân tuyệt đỉnh, so với mười mỹ quỷ của Ma giới không kém chút nào.

Sau đó y rùng mình một cái.

Mình lại có tán thưởng với Trọng Quang, chẳng lẽ là bởi vì cơ thể đang mang cốt nhục huyết mạch của hai người sao? Như vậy thật không tốt.

Y cũng không quên ý định ban đầu của mình, chính là từ từ gia tăng hảo cảm của Trọng Quang đối với mình, tìm cơ hội nói ra ‘việc kia’.

Nhớ đến ‘việc kia’ Ma Hoàng liền cảm thấy buồn bực, hơn nữa vừa rồi y trong chớp mắt đã nghĩ đến, nếu như cầm lại thanh Diệt Thế Xích Hỏa Tôn Hoàng kiếm kia, có thể giữ lại cho đứa trẻ trong bụng mình sau này một món thần khí bản mệnh.

Loại ý nghĩ này lại khiến cho y hoảng sợ.

Từ khi nào y lại thực sự đem tiểu tử đáng giận ở trong bụng coi như cốt nhục của mình?

Ma Hoàng trong khoảng thời gian nghỉ ngơi đó suy nghĩ rất nhiều, sắc mặt cũng có chút khó coi.

Nhưng tâm tình của Trọng Quang lại chuyển biến tốt đẹp, đang cẩn thận đánh giá Ma Hoàng. Hắn khác với Ma Hoàng, trong lúc hai người hoan ái, trong mắt hắn vẫn luôn giữ được dung mạo nguyên bản của Ma Hoàng. Tuy rằng lúc ấy chịu ảnh hưởng của hoa cùng quả Huyền Thiên, nhưng ấn tượng lưu lại vẫn khắc sâu vô cùng, huống chi trong lúc tỉnh táo hai người còn làm thêm một hồi nữa. Bởi vậy đối với Trọng Quang mà nói, cảm giác về Ma Hoàng ở trong lòng hắn vô cùng kỳ lạ. Thậm chí có đôi khi theo bản năng sẽ muốn nhún nhường y vài phần.

Chẳng lẽ…..là bởi vì mình thẹn trong lòng?

Nghĩ đến đây, Trọng Quang cũng không khỏi có chút mê mang.

Chú:

[1] Ngôn linh: Ngôn linh, tức năng lực ngôn ngữ, năng lực lấy ngôn ngữ làm môi giới, có thể biến thành sự thật

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.