Thần Ma Thiên Tôn

Chương 201: Lễ vật đại thọ



Ninh Tiểu Xuyên rời khỏi chỗ của Cơ Hàn Tinh, cũng không đi xa mà ngồi xếp bằng ở bên ngoài.

Ninh Tiểu Xuyên mở hai tay ra, hơi thở trở nên đều đặn, phun ra nuốt vào, không khí trong phạm vi trăm mét, đều co rút rồi giãn ra.

- Ma kiếm.

Vị trí trước ngực bay ra năm đao khí lưu đỏ như máu, tụ tập thành một thanh Ma kiếm đỏ như máu, huyết khí bao trùm quanh thân kiếm, lơ lửng trước người Ninh Tiểu Xuyên.

Từng đạo ma quang tản ra, lấy Ninh Tiểu Xuyên làm trung tâm, ngưng tụ thành Ma đồ (*) “núi thây biển máu” trên mặt đất.

(*) hình vẽ.

Trung tâm của Ma đồ là một khối thần bia bị xích sắt quấn quanh, Ninh Tiểu Xuyên thì ngồi xếp bằng trên khối thần bia.

Trên thân Ma kiếm uốn lượn hai tia Diệt Thế chi khí, mỗi một đạo Diệt Thế chi khí đều giống như sông lớn, ẩn chứa uy năng tương đối khủng bố, một khi bay ra ngoài, liền có thể chặt đứt sơn lĩnh, phá nát đại địa.

Đây chính là lần đầu tiên Ninh Tiểu Xuyên tu luyện Ma kiếm.

Bây giờ Ninh Tiểu Xuyên đã bước vào Thoát Tục cảnh, chuẩn bị triệt để thu phục Ma kiếm, để nó hoàn toàn trở thành chiến binh (*) của mình.

(*) vũ khí chiến đấu

Muốn thu phục được Ma kiếm, nhất định phải sử dụng Diệt Thế chi khí.

Hai đạo Diệt Thế chi khí này đều là từ trong người Ninh Tiểu Xuyên sản sinh ra, dùng để khống chế Ma kiếm, nhưng chỉ dựa vào hai đạo Diệt Thế chi khí thì căn bản không thể thu phục được Ma kiếm, chỉ có thể trói buộc Ma kiếm tại một trình độ nhất định mà thôi.

- Xem ra, với cảnh giới của ta bây giờ, vẫn không thể hoàn toàn thu phục được Ma kiếm, trừ phi ta có thể tu luyện ra ít nhất chín đạo Diệt Thế chi khí.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy trong đầu của mình lại hiển hiện ra sát niệm, đôi mắt bị huyết khí bao trùm, vì vậy liền vội vàng thu lại Ma kiếm, vận chuyển "Thiên Địa Huyền Khí", hao tổn mất một canh giờ mới có thể áp chế những sát niệm này xuống.

- Không thể khinh suất sử dụng Ma kiếm được, trừ phi là tình cảnh sinh tử quan đầu.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ vậy.

Két…

Cửa bị mở ra, Cơ Hàn Tinh mặc một thân học bào màu trắng từ bên trong đi ra, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Vừa rồi, lúc ta luyện hóa đan khí, đột nhiên cảm thấy một luồng Ma sát khí dày đặc, ngươi có phải là đang che giấu bí mật gì không?

Nàng cảm nhận được khí tức của Ma kiếm rồi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Mỗi người đều có bí mật, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?

Cơ Hàn Tinh trước kia đều mặc áo giáp đỏ thẫm, bởi vì một chưởng của Khô Cốt đã đánh nát áo giáp trên người nàng, cho nên nàng chỉ có thể thay đổi kiện học bào của Thiên Đế học cung lúc trước.

Sau khi thay đổi thành kiện học bào này, khí chất toàn thân nàng đều thay đổi không ít, không còn lạnh lùng như trước kia, ngược lại còn làm nổi bật dáng người nóng bỏng của nàng.

Thân hình của nàng cao gầy, hai chân thẳng tắp, mái tóc trên đầu màu lam, càng khiến cho làn da trắng nõn nà thêm nổi bật, lông mi màu xanh nhạt, đồng tử cũng là màu ngọc bích, bờ môi thì hồng nhuận phơn phớt.

Nếu nàng không phải lạnh lùng như vậy, thì thật sự cũng là một nữ tử rất đẹp, tuyệt đối sẽ khiến rất nhiều nam tử theo đuổi nàng.

Ninh Tiểu Xuyên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng còn có bộ dạng như vậy, sau khi nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân, liền trêu chọc:

- Ồ, không tệ, tốt hơn nhiều rồi, nếu có thể thay đổi một kiện nữ trang xinh đẹp, e rằng đệ nhất mỹ nhân Hoàng thành cũng bị ngươi đè xuống dưới rồi.

Nghe nói thế, trong lòng Cơ Hàn Tinh thoáng mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng, nói:

- Ngươi không sợ Ngọc Ngưng Sanh nghe nói vậy thì sẽ trở mặt với ngươi sao?

Ninh Tiểu Xuyên cũng không dây dưa vấn đề này nhiều, cẩn thận đánh giá Cơ Hàn Tinh một phen, ngạc nhiên không thôi, hỏi:

- Tu vi của ngươi lại tăng lên rồi?

Cơ Hàn Tinh khẽ gật đầu, nói:

- Đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Ta đã bước vào Thoát Tục cảnh tầng thứ bảy, hiện tại cho dù giao thủ với Khô Cốt, chưa chắc ta đã thua trong tay hắn.

Đã bước vào Thoát Tục cảnh tầng thứ bảy, vậy thì chỉ còn cách Tôn cảnh một bước.

Với niên kỷ của nàng hiện nay, tu luyện đến Thoát Tục cảnh tầng thứ bảy, quả thật không hổ là thiên chi kiều nữ, tu vi bực này đã hoàn toàn có thể tranh phong với những nhân vật thế hệ trước rồi.

Ninh Tiểu Xuyên thoáng trầm mặc, nói:

- Nếu như thương thế trên người ngươi đã khỏi hẳn, tu vi tinh tiến, thì chúng ta cũng có thể mỗi người đi một ngã được rồi, chẳng qua, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi còn thiếu ta 96 vạn lượng lưu ly.

- Chỉ biết có tiền.

Cơ Hàn Tinh trừng mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, nói:

- Ngươi không định rời khỏi Bạch Long thành sao? Ngươi biết bây giờ có bao nhiêu người muốn đối phó với ngươi không?

Ninh Tiểu Xuyên lạnh lùng cười, nói:

- Bị người ta đuổi giết bao lâu này, cũng nên cho đám người truy sát kia trả giá một chút mới được. Tối mai, chính là lễ mừng đại thọ tám mươi của Tổng Đàn chủ Mộc Hồng Lai của Thiên Diệt Đạo. Ta định sau khi chúc thọ cho hắn xong thì sẽ rời khỏi Bạch Long thành.

- Vậy ngươi phải cẩn thận, ta đã rời khỏi đây hai ngày rồi, trước tiên phải quay lại quân doanh, bằng không thì nhất định sẽ loạn.

Cơ Hàn Tinh thực ra có chút lưu luyến, nhưng cuối cùng lại không thể không rời đi.

Trên đường đi, tâm thần của Cơ Hàn Tinh có chút mất tập trung, thỉnh thoảng lại hiện ra thân ảnh của Ninh Tiểu Xuyên, cho dù nàng cố gắng xua đuổi thì bóng người đó vẫn không ngừng xuất hiện.

Đi vào quân doanh, liền có một Long Tượng Thần Võ đến nghênh đón, nói:

- Đội trưởng, hai ngày nay ngươi đi đâu vậy? Chúng ta suýt chút nữa đã điều động đại quân toàn thành để điều tra rồi.

Thần sắc Cơ Hàn Tinh có chút hoang mang, vẫn đi tiếp vào trong quân doanh, giống như không nghe thấy lời hắn nói.

- Đội trưởng, đội trưởng, ngươi làm sao vậy?

Tên Long Tượng Thần Võ này phát hiện Cơ Hàn Tinh có chút không đúng, lại tiếp tục đuổi theo.

Lúc này Cơ Hàn Tinh mới kịp phản ứng, có chút mơ hồ, hỏi:

- Diệp Kim Phong, ngươi gọi ta làm gì?

Diệp Kim Phong cười khổ, nói:

- Chuyện này… Dù sao thì đội trưởng cũng trở về rồi, cũng không có chuyện gì quan trọng cả. Trong doanh trướng có người đang đợi ngươi, là người từ trong Thiên Đế thành tới.

Cơ Hàn Tinh thu hồi tâm thần, đi vào doanh trướng.

Trong doanh trướng, có một trung niên nhân chừng ba mươi tuổi đang ngồi trước một cái bàn, trên miệng có hai chòm râu được tu bổ rất chỉnh tề, trên đầu đột thiết quan, cắm xuyên một cái cương châm để buộc tóc của hắn trên đỉnh đầu.

- Đại sư huynh, tại sao ngươi lại tới Bạch Long thành này?

Cơ Hàn Tinh chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng mà nói.

Đại sư huynh của Cơ Hàn Tinh, tất nhiên chính là Đại đệ tử của Vân Trung Hầu Nhạc Vũ Dương “Tiêu Thành”, cũng là Minh chủ của Vân Trung Minh.

Tiêu Thành thoáng ngẩng đầu, liếc nhìn Cơ Hàn Tinh một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười, nói:

- Sư muội, hai ngày nay đi đâu vậy?

- Chuyện của ta, ngươi không cần xen vào.

Cơ Hàn Tinh lạnh lùng nói:

- Ngươi không ở lại Thiên Đế thành quản lý Vân Trung Minh, lại chạy tới đây làm gì?

Tiêu Thành cũng thu hồi nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói:

- Ta tới lấy mạng Ninh Tiểu Xuyên.

Trái tim Cơ Hàn Tinh đột nhiên giật thót, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên chỉ là một tân sinh mà thôi, nào có tư cách để Đại sư huynh phải đích thân ra tay? Như vậy không phải là chuyện bé xé ra to sao?

- Bắc Minh Thần Công trên người hắn đã khiến thiên hạ nổi lên phong vân, lấy mạng của hắn, đồng thời mang Bắc Minh Thần Công trở về. Chính là ý của sư tôn.

Tiêu Thành đứng dậy, ánh mắt tập trung trên người Cơ Hàn Tinh, dần dần trở nên nhu hòa, nói:

- Đợi sau khi chuyện này chấm dứt, ta sẽ hướng sư tôn cầu thân, để lão nhân gia gả ngươi cho ta.

- Đại sư huynh, xin ngươi hãy tự trọng.

Cơ Hàn Tinh lạnh lùng nói.

Ngón tay của Tiêu Thành thoáng cứng đờ, liền thu trở về, nói:

- Hàn Tinh, tin tưởng ta, gả cho ta chính là sự lựa chọn tốt nhất. Đợi đến khi sư tôn ngộ ra Bắc Minh Thần Công, nhất định sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân. Đến lúc đó, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội tu luyện loại công pháp này, lúc đó, toàn bộ Ngọc Lam Đế quốc sẽ do Vân Trung Hầu chúng ta định đoạt.

Nói xong lời này, Tiêu Thành liền đi ra ngoài doanh trướng.

- Đại sư huynh.

Trong lòng Cơ Hàn Tinh có chút lo lắng, nếu để Tiêu Thành tìm thấy Ninh Tiểu Xuyên, Ninh Tiểu Xuyên chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Tiêu Thành dừng bước, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười.

Cơ Hàn Tinh nói:

- Chuyện cướp Bắc Minh Thần Công và truy sát Ninh Tiểu Xuyên, cứ giao cho ta là được rồi, hai ngày nay tìm tung tích của hắn, ta đã có chút manh mối, có lẽ rất nhanh sẽ tìm ra hắn thôi.

- Nếu như người khác tranh giành phần công lao này với ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn. Nhưng nếu như sư muội đã chủ động, vậy thì ta xin tặng phần công lao này cho ngươi.

Tiêu Thành cười nói.

- Đa tạ Đại sư huynh.

Cơ Hàn Tinh đi ra khỏi doanh trướng, chỉ để lại một bóng lưng cao ngạo.

Tiêu Thành nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cơ Hàn Tinh, ánh mắt đột nhiên co rút lại, dường như đã phát hiện một thứ gì đó không tầm thường.

Tổng bộ Thiên Diệt Đạo, ngay tại Hồn vực.

Thế lực của Thiên Diệt Đạo ở Hồn vực, tất nhiên cũng lớn nhất, các đại gia tộc, tất cả Tông môn, võ phủ, thậm chí là Vực Chủ phủ và Thành chủ phủ, đều có người của Thiên Diệt Đạo.

Có thể nói, Thiên Diệt Đạo tại Hồn vực này, chính là một tay che trời.

Mộc Hồng Lai thân là Tổng Đàn chủ của Thiên Diệt Đạo, chưởng quản 4600 phân đàn, có thể xem là nhân vật số hai của Thiên Diệt Đạo.

Sau khi Đạo chủ Thương Phá Quân của Thiên Diệt Đạo chết đi, Mộc Hồng Lai liền lập tức trở thành nhân vật số một Thiên Diệt Đạo, cũng là người có khả năng trở thành Đạo chủ tân nhiệm.

Hôm nay chính là đại thọ tám mươi của Mộc Hồng Lai, mời tu sĩ Võ Đạo khắp nơi, bất luận là cao thủ Ma Môn hay là Trưởng lão Tông môn, đều đến đây chúc mừng, quả thực nhiều không kể xiết.

Mà trong một ngày đại hỉ như vậy, Mộc Hồng Lai lại thu được hai phần lễ vật đặc thù.

Hai cái đầu người.

Hai cái đầu người này đều đặt trong hộp gỗ, đặt ngay trên bàn ăn, bên trên còn treo một tờ giấy:

- Mộc Tổng Đàn chủ, đại thọ tám mươi, chỉ có hai phần lễ vật này, mong rằng xin vui lòng nhận lấy, Ninh Tiểu Xuyên kính thượng.

Tất cả mọi người vây quanh bàn đều nhao nhao nghị luận.

- Ta biết hai cái đầu này là của ai rồi, một là Khô Cốt trong Tùng Cốt nhị lão, hắn chính là phụ tá đắc lực của Tổng Đàn chủ. Còn người còn lại là đứa con thứ tám mà Tổng Đàn chủ thương yêu nhất, Mộc Thanh Thông.

- Tiểu tử Ninh Tiểu Xuyên này mới bao nhiêu tuổi chứ, không ngờ lại có năng lực lớn như vậy, ngay cả Khô Cốt cũng chết trong tay hắn.

- Đại thọ tám mươi lại thu được hai cái đầu người. Một tên tiểu tử còn hớiax muốn khiêu khích toàn bộ Thiên Diệt Đạo, hắn cũng không sợ chết không toàn thây a.

- Ninh Tiểu Xuyên ngay cả Hoàng quyền còn dám khiêu khích, há lại không dám khiêu khích Ma Môn?

- Hắn vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, cứ chờ mà xem, Tổng Đàn chủ không có khả năng nhịn xuống cơn tức này, nhất định sẽ đem Ninh Tiểu Xuyên bầm thây vạn đoạn.

Mộc Hồng Lai nhìn chằm chằm hai cái đầu người trên bàn, nắm ngón tay siết chặt đến mức giữa rãnh ngón tay bắn ra tia lửa, cười lạnh nói:

- Tốt, thật sự quá tốt, thiên hạ hiện nay có người trẻ tuổi như vậy cũng không nhiều, không nhiều a…

Tất cả mọi người đều biết rõ, đây là dấu hiệu Mộc Hồng Lai phát nộ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.