- Cơ Hàn Tinh, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?
Tiêu Thành giận đến không nuốt trôi được.
- Cực kỳ rõ ràng.
Cơ Hàn Tinh mặc học bào màu trắng, đứng nghiêm, Long Tượng Kích Thương trong tay phun ra nuốt vào huyền mang, sắc bén y như ánh mắt của nàng.
Trong Bạch Long thành, âm thanh sát phạt vang lên bên tai không dứt, rất nhiều Thành vực đều tràn ngập hỏa diễm, chiếu đỏ cả bầu trời.
Bên ngoài Bạch Long thành, Cơ Hàn Tinh và Tiêu Thành cũng đối chọi gay gắt, giống như hai tòa núi lớn nguy nga, khiến cho không khí trở nên nặng nề, khí lưu ngưng đọng, nhiệt độ tăng lên.
Tiêu Thành đã có thể khẳng định, Cơ Hàn Tinh chắc chắn đã động tình với tiểu tử Ninh Tiểu Xuyên kia, đây là chuyện mà hắn tuyệt đối khó có thể dễ dàng tha thứ.
“Hỗn Ngyên Ngân Quyển” là một kiện Huyền Khí ngũ phẩm, là do Vân Trung Hầu đoạt được trên chiến trường.
Lúc này, kiện Huyền Khí ngũ phẩm này không ngừng rung động, phát ra thanh âm “leng keng”, trên vòng bạc chạm trỗ lưu động huyền quang, thể tích bành trướng, đường kích lên tới năm mét, hóa thành một cái thần hoàn cực lớn.
Vụt...
Hỗn Nguyên Ngân Quyển bay ra ngoài, hào quang chói mắt, chiếu sáng cả thế giới hắc ám, giống như một vầng trăng nhô lên trời cao.
Phành phành phành...
Cơ Hàn Tinh huy động Long Tượng Kích Thương, trên kích thương tản mát một tầng hào quang Huyền Khí, phát ra thanh âm rồng ngâm hổ khiếu, hóa thành hình dáng một đầu Cuồng Long Huyền Khí cực lớn.
- Hỗn Nguyên Cấm Thần.
Tiêu Thành đánh một chưởng lên Hỗn Nguyên Ngân Quyển, đánh ngân quyển bay ra ngoài, chấn vỡ Cuồng Long Huyền Khí, va vào ngực Cơ Hàn Tinh.
Tu vi của Cơ Hàn Tinh mặc dù đã bước vào Thoát Tục tầng thứ bảy, nhưng thương thế và huyết khí vẫn chưa khôi phục hẳn, vừa bị Hỗn Nguyên Ngân Quyển đánh trúng người, thân thể liền bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, khóe miệng không ngừng nhỏ ra máu tươi.
- Grào...
Trong miệng Thiên Hạt Sư phát ra một tiếng gầm lớn, vỗ mạnh đôi cánh, bắt đầu bay lên, xoay tròn giữa không trung.
Tiêu Thành đứng trên đỉnh đầu Thiên Hạt Sư, một tay nắm lấy xích sắt, một tay nắm Hỗn Nguyên Ngân Quyển, cười lạnh một tiếng, nói:
- Sư muội, ngươi còn chưa phải là đối thủ của ta. Bây giờ ta sẽ đi tru sát Ninh Tiểu Xuyên, lần sau gặp lại, ngươi sẽ thấy đầu của hắn!
- Grào...
Trong miệng Thiên Sư Hạt lại phát ra một tiếng gầm lớn, liền bay đi, thân hình to lớn biến mất trong tầng mây.
Cơ Hàn Tinh chống Long Tượng Kích Thương đứng dậy, cắn chặt môi, trơ mắt nhìn bóng đen cực lớn biến mất trên bầu trời, sau đó ngã vào trong đám lá cây dày đặc.
Sau khi rời khỏi Bạch Long thành, mặc dù Ninh Tiểu Xuyên liền xuất phát đến Cửu Tử Nhai, nhưng hắn cũng không lập tức chạy tới Cửu Tử Nhai, mà là đến một tiểu trấn cách Bạch Long thành chừng tám trăm dặm.
Liên tiếp đợi ba ngày, cuối cùng cũng có tin tức truyền đến.
Một đám Võ giả tới từ Bạch Long thành, đàm luận trận đại chiến xảy ra cách đây ba ngày.
- Thế cục của Thiên Diệt Đạo xem như ổn định rồi, chẳng qua trải qua trận chiến này, nhất định là nguyên khí đại thương, xếp hạng trong Ma Môn lục đạo lại rơi xuống thấp hơn.
Một tên Võ giả tu vi đạt tới Thần Thể tầng thứ bảy nói.
Ninh Tiểu Xuyên bưng một bầu rượu đi qua, rót đầy ly cho tên Võ giả kia, cười nói:
- Vị huynh đệ này, ngươi là từ Bạch Long thành tới sao? Ngươi hãy nói cho chúng ta biết kết quả thắng bại của trận chiến đó đi.
Tên Võ giả này nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên hiền lành, liền cười nói:
- Còn như thế nào nữa, đều tại Cừu Vạn Cốc quá ngu xuẩn, không ngờ trong thọ yến mừng đại thọ tám mươi của Mộc Hồng Lai, lại dâng lên hai cái đầu người, cuối cùng chọc giận Mộc Hồng Lai, song phương nhân mã liền bắt đầu đại chiến. Kết quả là hai người bọn họ không ai chiếm được chỗ tốt, cuối cùng bị Cửu cô nương thu dọn, khống chế đại cục Bạch Long thành.
Tên Võ giả bên cạnh nói:
- Không đúng, ta nghe nói hai cái đầu người đó là do Ninh Tiểu Xuyên đưa tới.
- Ngươi thì biết cái gì? Ninh Tiểu Xuyên có lá gan đắc tội với Mộc Hồng Lai sao? Đều là do Cừu Vạn Cốc sai khiến Ninh Tiểu Xuyên làm như vậy đấy.
- Nếu như Cửu cô nương đã làm Đạo chủ tân nhiệm Thiên Diệt Đạo, vậy Mộc Hồng Lai và Cừu Vạn Cốc thì sao?
- Cừu Vạn Cốc bị Cửu cô nương đánh gục ngay tại chỗ, thi thể bị treo trên tường thành Bạch Long thành, dùng để uy hiếp những kẻ không phục tùng nàng. Về phần Mộc Hồng Lai thì dẫn theo mấy tên cao thủ tâm phúc đào tẩu, chẳng qua cũng bị trọng thương, một cánh tay bị Cửu cô nương chém rụng, có lẽ cũng không gây ra được sóng gió gì nữa rồi.
Khóe miệng Ninh Tiểu Xuyên thoáng cong lên, Mộc Hồng Lai à Mộc Hồng Lai, rơi vào kết cục như vậy cũng đáng đời ngươi.
Nếu đã biết được tình huống của Bạch Long thành, Ninh Tiểu Xuyên liền cảm thấy không cần phải ở lại nơi này nữa, quyết định hôm nay sẽ xuất phát đến Cửu Tử Nhai luôn.
Đương nhiên, Ninh Tiểu Xuyên biết dọc trên đường đi, nhất định sẽ có không ít người đuổi giết hắn, nếu cứ một mình lên đường, rất nhanh sẽ bị người khác nhận ra, tìm được thương đội đồng hành là tốt nhất.
Ninh Tiểu Xuyên đi đến Tây Nguyên thương hội, hỏi thăm gần đây có thương đội nào đi qua thị trấn nhỏ này không.
Một gã tiểu nhị của Tây Nguyên thương hội, tên là Cố Lục, đại khái chừng mười sáu tuổi, mắt lớn, mũi nhỏ, cười rộ lên, nói:
- Ngươi muốn đi Ma Lĩnh Vực? Đoạn đường này xa tới 6 vạn 4000 dặm, người bình thường cho dù đi cả đời cũng không đến được, trên đường còn có rất nhiều hiểm địa và tuyệt cảnh, cường nhân qua lại, Huyền thú hoành hành, rừng hoang nguyên thủy, sa mạc vô biên, nếu không phải có tu vi Võ Đạo cao thâm, rất có thể sẽ chết trong đó, đến nỗi ngay cả xương cốt cũng không còn.
Ninh Tiểu Xuyên mang một cái mũ rộng vành, che khuất nửa gương mặt, cười nói:
- Chính bởi vì nguyên nhân đó, cho nên mới muốn kết bạn cùng người khác mà đi.
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra 100 đồng tiền lớn, đưa cho Cố Lục.
Cố Lục lặng lẽ thu tiền đi, trên mặt lộ vẻ tươi cười, thấp giọng nói:
- Ngày hôm qua quả thật có một thương đội từ Bạch Long thành tới, muốn đến Ma Lĩnh Vực, nhưng bọn họ đang muốn tìm một Dưỡng Tâm Sư, còn là Dưỡng Tâm Sư có thân phận trong sạch.
Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, nói:
- Ta chính là Dưỡng Tâm Sư.
- Vậy thì tốt rồi, để ta đi liên hệ với thương đội đó, cứ nói ngươi là biểu huynh bà con xa của ta.
Cố Lục thu tiền của Ninh Tiểu Xuyên, tất nhiên phải thay hắn mà làm việc rồi.
Ninh Tiểu Xuyên cũng lộ ra nụ cười, nói:
- Vậy xin đa tạ.
Thương đội mà Cố Lục nhắc đến đang đứng ở cửa thôn, tổng cộng có hơn 600 người, kể cả 19 đầu Huyền thú, xe ngựa, hàng hóa,…
Trong những người đi theo, phần lớn đều là Võ giả, trong đó còn có một bộ phận là nữ quyến và tiểu hài tử.
Cố Lục đang thương lượng với người phụ trách thương đội, sau đó dẫn người phụ trách đến trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.
- Đoan Mộc tiểu thư, biểu huynh của ta là người có đại bản lĩnh, trước kia đi theo học tập bên cạnh một vị Dưỡng Tâm Sư sơ cấp, cho nên vẫn luôn muốn lịch lãm thiên hạ… Không hề, không hề, thân thế tuyệt đối trong sạch, ta cam đoan, dùng nhân phẩm để cam đoan.
Cô Lục tràn đầy tự tin nói.
Một thiếu nữ để tóc đuôi ngựa, mặc áo tím, nhìn Ninh Tiểu Xuyên đánh giá một lượt, hỏi:
- Ngươi thật sự là Dưỡng Tâm Sư?
Ninh Tiểu Xuyên đính một chòm râu trên môi, thoạt nhìn giống như một trung niên nhân chừng ba mươi tuổi, lấy Dưỡng Tâm Sư bào sơ cấp của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng ra, trực tiếp mặc lên người, nói:
- Ta chính là Dưỡng Tâm Sư sơ cấp của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng.
- Vậy ngươi đi cùng chúng ta đi, chẳng qua, thương đội của chúng ta rất quy củ, nếu ngươi dám phá hỏng quy củ, thì sẽ rơi đầu.
Đoan Mộc Linh Nhi lạnh lùng nhìn Ninh Tiểu Xuyên, sau khi thấy không có gì khả nghi, mới thoáng yên tâm một chút.
Ninh Tiểu Xuyên giả vờ có chút sợ hãi, nói:
- Không dám, không dám, dọc trên đường đi, ta cam đoan sẽ quy củ.
Lúc mặt trời mọc lên, thương đội lại xuất phát tiến về Ma Lĩnh Vực.
Quy củ của nhóm thương đội này thật đúng là vô cùng cường đại, mỗi một người đều làm việc cực kỳ nghiêm túc, cho dù là nữ quyến đi theo, cũng rất im lặng.
Những tướng sĩ hộ vệ thì càng thêm nghiêm trang, quả thực giống như quân sĩ bước ra từ trong quân đội thiết huyết.
Ninh Tiểu Xuyên phát hiện bầu không khí có chút không bình thường, cảm thấy bọn hắn không giống như là một thương đội.
Liên tiếp đi tám ngày, thương đội đã rời khỏi Hồn vực, tiến vào một mảnh sa mạc hoang vu.
Mấy ngày nay, Ninh Tiểu Xuyên đều tu luyện, đồng thời quan sát mọi người trong thương đội, phát hiện nơi này ẩn tàng rất nhiều cao thủ Võ Đạo, tu vi thậm chí đạt tới Thoát Tục cảnh.
Phát hiện này, quả thật khiến cho người ta kinh hãi.
- E rằng đây không chỉ đơn giản là thương đội bình thường, đồ vật vận chuyển, đoán chừng cũng không phải là hàng hóa bình thường.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ vậy.
Đến khi trời tối, thương đội cũng dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục.
Mười tám đầu Huyền thú vây lại cùng một chỗ, tạo thành một bức tường Huyền thú, chống lại bão cát trong sa mạc.
Người trong thương đội thì đốt một đống lửa trong bức tường Huyền thú, sau đó lấy thịt và rượu mạnh ra, nướng chín thịt và rót rượu, bắt đầu dùng bữa.
- Đinh Tiểu Tam, ngươi tới đây một chút.
Đoan Mộc Linh Nhi ngồi trên cát, đối diện với Ninh Tiểu Xuyên, ra hiệu hắn đi tới.
Đinh Tiểu Tam là tên giả của Ninh Tiểu Xuyên.
Trải qua mấy ngày ở chung, Ninh Tiểu Xuyên cũng biết được đại khái một vài chuyện. Đoan Mộc Linh Nhi này tu vi rất cao, thân phận không tầm thường, là người cầu đầu của chi thương đội này, ngay cả những cao thủ Thoát Tục cảnh ẩn tàng trong thương đội, cũng đều phải nghe mệnh lệnh của nàng.
Ninh Tiểu Xuyên đi đến trước mặt Đoan Mộc Linh Nhi, chắp tay cúi đầu, nói:
- Đoan Mộc cô nương, có yêu cầu gì cần phân phó?
- Ngươi là Dưỡng Tâm Sư đúng không? Vậy ngươi có biết trên đời có sinh vật nào móc tim người để ăn không?
Đoan Mộc Linh Nhi vuốt một thanh loan đao trong tay, thanh loan đao này giống như vầng trăng khuyết, từ trong vỏ đao rút ra, liền phát ra hào quang còn chói mắt hơn ánh trang, nhưng lại có thể hấp thu lực lượng của nguyệt quang.
Đây tuyệt đối là một thanh bảo đao cấp bậc Huyền Khí.
Nghe thấy Đoan Mộc Linh Nhi hỏi đến vấn đề này, ánh mắt của những tên Võ giả xung quanh, đều theo bản năng nhìn về phía một đầu Huyền thú trên xe ngựa cách đó không xa.
Đương nhiên, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, dường như đang kiêng kỵ điều gì đó.
Ngoài Huyền thú đó ra, chỉ có một đầu Huyền thú Xích Hổ nằm ở chính giữa, được đám Võ giả thủ hộ.
Trong đó, một lão giả tu vi Thoát Tục cảnh, đang canh gác bên cạnh Huyền thú Xích Hổ, gần như một tấc không rời, trên người tản mát ra lực lượng khiến trái tim người khác đập mạnh.
Trên lưng Huyền thú Xích Hổ, dùng một sợi xích sắt cột vào một cỗ Thiết Xa thanh đồng, dùng đinh thép thô to bằng cánh tay bịt kín cả Thiết Xa, phát ra khí tức lạnh lẽo.
Quả thực giống như một khối quan tài sắt cực lớn.
Những chi tiết tỉ mỉ này, đều bị Ninh Tiểu Xuyên phát hiện ra, trong lòng lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thì ra thứ bên trong cỗ Thiết Xa kia mới là thứ mà bọn họ muốn hộ tống, còn những thương phẩm khác, thì chỉ dùng để che giấu tai mắt của người khác mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên cười khổ, nói:
- Đoan Mộc cô nương, ngươi cũng đừng làm ta sợ, trên đời này nào có sinh vật gì móc tim người. Chưa nghe nói qua, chuyện này cũng quá dọa người rồi.
Ánh lửa nhảy lên réo rắt, khuôn mặt Đoan Mộc Linh Nhi bị chiếu rọi đến đỏ rực, lộ vẻ diễm lệ khác thường, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cười nói:
- Dưỡng Tâm Sư như ngươi cũng quá vô dụng rồi, không ngờ ngay cả điều này cũng không biết. Ngươi nên biết rằng, trên đời này quả thật có sinh vật móc tim người, ta đã tận mắt nhìn thấy.
Ninh Tiểu Xuyên giả vờ bị dọa cho hai chân run rẩy, đặt mông ngồi xuống đất.