Toàn bộ thế giới đều trở nên cực kỳ yên tĩnh, thật giống như chỉ còn lại Ninh Tiểu Xuyên, Ngọc Ngưng Sanh và tiếng đàn, ngoài ra không còn gì khác.
Hồi lâu sau, tiếng đàn ngưng lại.
Mắt phượng của Ngọc Ngưng Sanh nhìn chăm chú vào dây đàn, thanh âm nhu hòa như nước, nói:
- Đạo chủ Vô Sinh Đạo và Đạo chủ Tu La Đạo tự mình đến Hoàng thành, còn mang theo rất nhiều cao thủ, mục tiêu chính là Kiếm Các Hầu Phủ. Lúc ta trở lại Hoàng thành mới biết được tin tức này.
Ninh Tiểu Xuyên mở mắt ra, nói:
- Đạo chủ Vô Sinh Đạo là nhằm vào ta mà đến?
Ninh Tiểu Xuyên giết con trai và con dâu (*) của Đạo chủ Vô Sinh Đạo, xem như triệt để đắc tội Vô Sinh Đạo, Đạo chủ Vô Sinh Đạo hận hắn thấu xương cũng là chuyện rất bình thường.
(*) trong mắt mọi người thì con trai và con dâu của Đạo chủ Vô Sinh Đạo là do Ninh Tiểu Xuyên giết.
Về phần Đạo chủ Tu La Đạo, tất nhiên cũng có đại thù với Kiếm Các Hầu Phủ.
Mười ba năm trước, một chân của Đạo chủ Tu La Đạo đã bị Kiếm Các Hầu chặt đứt, trong lòng vẫn luôn ghi hận, tất nhiên là muốn quay trở về báo thù.
Hai Đạo chủ Ma đạo tự mình giá lâm Hoàng thành, mặc dù chỉ mới lộ diện, nhưng cũng đã có mấy chục tu sĩ Võ Đạo của Kiếm Các Hầu Phủ chết trong tay Ma Môn.
Mục tiêu của Ma Môn, hiển nhiên chính là Kiếm Các Hầu Phủ.
Chuyện này cũng sớm đã huyên náo dư luận, rất nhiều người đều cảm thấy, Ma Môn ngóc đầu trở lại, tuyệt đối không đơn giản chỉ gây náo loạn một chút như vậy, mà có lẽ đã quyết định sẽ khai đao với Kiếm Các Hầu Phủ, tất nhiên sẽ có động thái lớn.
Nếu như Kiếm Các Hầu Phủ không ngăn nổi thế công phạt của Ma Môn, rất có thể sẽ bị một đêm diệt môn.
Ngọc Ngưng Sanh nói:
- Đối với Võ giả Ma Môn mà nói, ngươi bây giờ chính là đào phạm của Ma Môn, nếu người nào có thể bắt được ngươi trở về, sẽ được trọng thưởng. Chẳng qua, Đạo chủ Vô Sinh Đạo không chỉ đơn giản là muốn báo thù mà thôi, hắn lại càng muốn có được Bắc Minh Thần Công trên người ngươi hơn.
- Mục tiêu của Đạo chủ Vô Sinh Đạo là ngươi, không phải là Kiếm Các Hầu Phủ, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên hắn mới một mực không động thủ, chính là đang đợi ngươi xuất hiện.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nheo mắt, nói:
- Đa tạ đã thông báo, vậy xin cáo từ.
Ngọc Ngưng Sanh khẽ mím môi, nói:
- Tiểu Xuyên, Ma Môn mạnh đến mức nào, hẳn là ngươi còn rõ ràng hơn ta. Đạo chủ Vô Sinh Đạo và Đạo chủ Tu La Đạo liên thủ, Kiếm Các Hầu Phủ căn bản không có đường sống, ta hi vọng mấy ngày tiếp theo, ngươi có thể ở lại trong Quan Ngọc Lâu, ngàn vạn lần không được trở về Kiếm Các Hầu Phủ.
- Ngươi muốn ta bỏ mặc Kiếm Các Hầu Phủ?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ngọc Ngưng Sanh nói:
- Ta chỉ sợ ngươi… gặp bất trắc.
- Lão Hầu gia có đại ân với ta, ta không thể trơ mắt nhìn một mình lão nhân gia ngài chống đỡ áp lực.
Ninh Tiểu Xuyên xoay người đi ra ngoài, trong mắt lộ ra thần sắc kiên định.
Ngọc Ngưng Sanh bỗng nhiên đứng lên, nói:
- Ngươi đã đáp ứng sẽ giúp ta luyện chế Nguyên Mệnh Đan, có còn tính hay không?
Ninh Tiểu Xuyên bỗng nhiên dừng bước, nói:
- Chắc chắn.
Ngọc Ngưng Sanh biết Ninh Tiểu Xuyên là một người tuân thủ lời hứa, cho nên mới dùng lời hứa để trói buộc hắn, giữ hắn lại.
Muốn luyện chế mười một gốc Tam Diệp Nguyên Mệnh Thảo thành Nguyên Mệnh Đan, cho dù là Dưỡng Tâm Sư cao cấp cũng phải mất nửa tháng.
Chỉ cần có thể giữ Ninh Tiểu Xuyên lại nửa tháng, thế cục trong Hoàng thành nhất định sẽ phát sinh chuyện xấu.
Thế nhưng, Ngọc Ngưng Sanh đã xem nhẹ Ninh Tiểu Xuyên rồi.
Chỉ mất một đêm, Ninh Tiểu Xuyên đã luyện chế xong mười một gốc Tam Diệp Nguyên Mệnh Thảo này thành Nguyên Mệnh Đan, sau đó giao lại cho nàng.
- Ngươi…
Ngọc Ngưng Sanh khẽ cắn răng, thở dài một hơi.
Nàng biết mình căn bản không thể giữ chân Ninh Tiểu Xuyên được. Chuyện mà hắn quyết tâm muốn làm thì không ai có thể thay đổi được.
Ninh Tiểu Xuyên cũng nhìn nàng một cái thật sâu, nói:
- Nếu như tương lai bất hạnh trở thành địch nhân, nhất định phải trân trọng lẫn nhau. Tiểu Hồng, đi thôi!
Sau khi đến Quan Ngọc Lâu, Ninh Tiểu Xuyên liền để Tiểu Hồng chơi đùa với Tiểu Linh Nhi.
Mặc dù đây là lần đầu tiên chúng gặp mặt, thế nhưng cả hai đều vô cùng thân mật, vui vẻ đến quên trời đất.
Tiểu Linh Nhi ôm Tiểu Hồng vào trong ngực, đôi mắt to không ngừng chớp chớp, nói:
- Phụ thân, người lại đi rồi à? Không ở lại chơi với Tiểu Linh Nhi sao?
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhéo lên mặt Tiểu Linh Nhi, cười nói:
- Tiểu Linh Nhi có muốn đi cùng phụ thân không?
- Ưm, Tiểu Linh Nhi nguyện ý.
Tiểu Linh Nhi dùng sức gật đầu, sau đó nói:
- Nhưng mà, mẹ cũng phải đi cùng chúng ta a.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua Ngọc Ngưng Sanh ở phía xa, sau đó lắc đầu, nói:
- Không được, mẹ của Tiểu Linh Nhi không thể đi cùng chúng ta.
- Ai nói không được? Nếu như tiểu Hầu gia hoan nghênh, Ngưng Sanh cũng có thể đến Kiếm Các Hầu Phủ làm khách.
Ngọc Ngưng Sanh đi tới, đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiểu Linh Nhi, ôn nhu nói:
- Tiểu Linh Nhi, ngươi nói xem phụ thân có cho phép mẹ đi cùng với mọi ngươi không?
- Phụ thân nhất định sẽ đồng ý a.
Tiểu Linh Nhi hưng phấn nói.
Tiểu Hồng bò quanh cổ Tiểu Linh Nhi, cũng dùng sức gật đầu.
Ninh Tiểu Xuyên có chút ngạc nhiên, không ngờ Ngọc Ngưng Sanh lại quyết định nhanh như vậy.
Hắn lập tức hiểu ra tâm ý của Ngọc Ngưng Sanh.
Nếu như đã không thể giữ được hắn, nàng liền muốn đi theo bên cạnh hắn, như vậy trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
- Nếu như đệ nhất mỹ nhân Hoàng thành nguyện ý đến Kiếm Các Hầu Phủ làm khách, vậy ta tất nhiên là hoan nghênh vô cùng rồi.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm than, bây giờ thì hay rồi, e rằng trong Hoàng thành sẽ lại lần nữa tràn ngập lời ong tiếng ve.
Trưa hôm sau.
Một chiếc xa giá hoa lệ từ Quan Ngọc Lâu chạy ra, tiến thẳng đến Kiếm Các Hầu Phủ.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi bên ngoài thùng xe, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản thong dong, có lẽ đây là lần đầu tiên trên ý nghĩa hắn mang một nữ tử về Hầu Phủ.
Lúc trước, mặc dù cũng mang Đoan Mộc Linh Nhi về, thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên chỉ xem Đoan Mộc Linh Nhi là biểu tỷ, cho nên rất thản nhiên, cũng không sợ người khác chỉ trích.
Càng lúc càng đến gần Kiếm Các Hầu Phủ.
Trên đường tụ tập rất nhiều người, chặn kín cả con đường, Ninh Tiểu Xuyên cũng không thể không dừng xa giá lại.
- Hạ nhân của Thái Tử điện hạ đến cửa cầu hôn, vậy mà lại bị đuổi đánh, vị Nhị tiểu thư của Kiếm Các Hầu Phủ thật lợi hại, ngay cả Thái Tử cũng không nể mặt.
Một Võ giả lưng mang kiếm đồng cười lạnh, nói:
- Có ai không biết Nhị tiểu thư của Kiếm Các Hầu Phủ chính là mỹ nhân trong Hoàng thành, hơn nữa, nàng còn là em gái của đệ nhất thiên tài Hoàng thành – Ninh Tiểu Xuyên, tất nhiên là có không ít người muốn kết hôn với nàng rồi.
- Thế nhưng ta nghe nói là gần đây Kiếm Các Hầu Phủ gặp phải đại phiền toái, hình như là đắc tội với Ma Môn, mỗi ngày đều có mấy cái thi thể đưa tới trước cửa Hầu Phủ. Đệ tử trực hệ của Kiếm Các Hầu Phủ đều bị triệu hồi Hầu Phủ, đại môn Hầu Phủ đã đóng cửa nửa tháng rồi, gần đây quân sĩ tuần tra trong Hầu Phủ đã nhiều hơn gấp bốn, gấp năm lần, xem ra Kiếm Các Hầu Phủ gặp xui xẻo rồi.
- Thái Tử chính là nhìn trúng thời cơ, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nếu như hắn thật lòng muốn lấy Nhị tiểu thư thì nhất định đã tự mình đến đây cầu hôn rồi. Bây giờ phái tới một đám hạ nhân cầu thân, như vậy thì tính là cái gì?
Một tên thái giám mặc cung trang thanh cưu sắc từ trong đại môn Kiếm Các Hầu Phủ bay ra, rơi đến chật vật, miệng đầy máu, thanh âm the thé vang lên:
- Ninh Hinh Nhi, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, Thái Tử chúng ta nạp ngươi làm phi là nể mặt ngươi rồi, đây chính là vinh quang của Kiếm Các Hầu Phủ các ngươi, đừng có mà không biết xấu hổ.
- Cút cho ta!
Ninh Hinh Nhi mặc một bộ áo trắng, từ trong Kiếm Các Hầu Phủ đi ra, ánh mắt lạnh lẽo, nói:
- Người của Thái Tử cung các ngươi còn dám đến Kiếm Các Hầu Phủ nữa, ta sẽ cho tất cả biến thành thức ăn cho Tiểu Hắc.
Bên cạnh Ninh Hinh Nhi có một tiểu hổ, gầm lớn một tiếng với đám hạ nhân của Thái Tử cung.
Thái Tử cung đều biết sự lợi hại của Tiểu Hắc, cho nên không ngừng lùi về phía sau.
- Ninh Hinh Nhi, ngươi cứ chờ xem, sẽ có ngày ngươi phải hối hận, cao thủ của Ma Môn đã tới Hoàng thành, Kiếm Các Hầu Phủ các ngươi cứ chờ ngày tan thành mây khói đi.
Một tên thị vệ của Thái Tử cung cười lạnh một tiếng.
- Khẩu khí thật là lớn.
Ninh Tiểu Xuyên lại xe, chậm rãi từ trong đám người đi ra, bước xuống khỏi càng xe, lạnh lùng nhìn về phía người của Thái Tử cung, nói:
- Trở về nói với Thái Tử điện hạ của các ngươi, Ma Môn không đụng được vào Kiếm Các Hầu Phủ, còn muốn lấy muội muội của ta, còn phải xem ta có đồng ý hay không.
- Ninh… Ninh Tiểu Xuyên…
- Trời… ơi… Ninh Tiểu Xuyên trở về rồi.
Đám người của Thái Tử cung vừa nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện, đều khiếp sợ không thôi, không còn người nào dám hó hé thêm một câu.
- Còn không cút cho ta?
Ninh Tiểu Xuyên vỗ ra một chưởng, đánh ra một đại chưởng ấn dài mấy chục mét, đánh bay hơn mười vị Võ giả của Thái Tử cung.
Người của Thái Tử cung từ dưới đất bò dậy, nối đuôi nhau bỏ chạy.
- Ca ca, huynh rốt cuộc cũng trở về rồi.
Ninh Hinh Nhi vô cùng mừng rỡ, trực tiếp nhào vào lòng Ninh Tiểu Xuyên, cảm thấy chỉ có lồng ngực của ca ca mới có cảm giác an toàn.
Võ giả tụ tập bên ngoài Kiếm Các Hầu Phủ xem náo nhiệt, không ngờ lại gặp được đệ nhất thiên tài Hoàng thành – Ninh Tiểu Xuyên trong truyền thuyết, cuối cùng hôm nay cũng nhìn thấy chân nhân rồi.
Ninh Hinh Nhi bây giờ cũng không còn là một tiểu cô nương nữa, nàng lớn lên xinh đẹp yêu kiều, dáng vẻ động lòng người, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, nói:
- Ca ca, gần đây người của Ma Môn liên tục tìm đến, đã có hơn 40 Võ giả của Hầu Phủ chết thảm, thi thể được đưa trực tiếp tới đại môn Hầu Phủ…
Lúc này Ngọc Ngưng Sanh mới từ trên xa giá đi xuống, một luồng hương thơm nhàn nhạt tản ra, quanh người lượn lờ Huyền Khí, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt Võ giả.
Ngọc Ngưng Sanh ăn mặc rất đơn giản, chỉ mặc váy dài màu trắng, mái tóc dài rủ xuống sau lưng, cột tóc tại vị trí thắt lưng bằng một sợi dây màu lam nhạt, mềm mại tựa như thác nước.
Mỹ nhân như nàng, cho dù đeo khăn che mặt, cũng không thể che giấu được dung nhan tuyệt thế.
- Đây là… Trời ơi… Là Ngưng Sanh cô nương của Quan Ngọc Lâu…
- Cái gì? Ngưng Sanh cô nương?
- Đúng vậy, ta đã từng gặp được Ngưng Sanh cô nương một lần.
Ngọc Ngưng Sanh vừa xuất hiện, liền dẫn tới chấn động cực lớn, mỗi người đều kích động không gì sánh nổi.
Ngọc Ngưng Sanh và bọn họ quả thực giống như người của hai thế giới, lúc bình thường, cho dù bỏ ra vạn kim cũng chưa chắc được nhìn thấy nàng một lần. Nàng tựa như tiên cơ trên Cửu Trọng Thiên Cung, chỉ nghe qua kỳ danh nhưng lại chưa được gặp tận mắt.