Thần Ma Thiên Tôn

Chương 485: Rung động nhân tâm



Hai bên bướu lạc đà dùng xích sắt buộc chặt hai cái rương lớn, mỗi một cái rương vàng đều lớn bằng một ngọn núi, bên ngoài rương xuất hiện từng vết rỉ sét xanh, hiển nhiên là đã bị chôn trong đất quá lâu, cái rương cũng bị ăn mòn rồi.

Xích sắt buộc hai hòm sắt cũng đều bị ăn mòn, sinh ra rất nhiều vết rỉ, phát ra tiếng “rào rào”, chấn động toàn bộ khu rừng quỷ.

Lạc đà huyết sắc rốt cuộc là sinh vật gì? Hai cái rương mà nó chở là cái gì?

Nó từ đâu đến? Lại sắp đi đến nơi nào?

Vì sao nó lại ngủ say trong lòng đất Hắc Vụ Quỷ Nguyên, xích sắt và rương vàng cũng không phải làm từ hoàng kim và tinh thiết mà luyện thành, đáng tiếc là vẫn bị thời gian ăn mòn, xuất hiện đầy vết rỉ.

E rằng nó ít nhất cũng ngủ say trong lòng đất này mấy vạn năm rồi.

Thời gian một vạn năm đối với Võ giả nhân loại mà nói, có lẽ kỳ thực quá xa xưa.

Thế nhưng, đối với đầu lạc đà huyết sắc này mà nói, có lẽ chỉ là một chặng nghỉ ngơi trên đường trong chốc lát mà thôi.

Phụ nhân huyết phát và tiểu hài tử không đầu đều đứng ngoài mấy trăm dặm, nhìn đầu lạc đà huyết sắc khổng lồ như quái vật kia.

Thân thể bọn hắn run lên nhè nhẹ, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu gào bất an.

Đầu lạc đà huyết sắc to lớn này quả thật đáng sợ, bốn chân giống như bốn cái trụ trời cao ngất chìm vào trong mây.

Trên đỉnh đầu lạc đà, có một bộ khô lâu cao hơn hai trăm mét ngồi xếp bằng, áo giáp trên người đã mục nát, trong khải giáp lộ ra xương cốt, nhưng lại tản mát ra hào quang rực rỡ như thần ngọc.

Ngay cả áo giáp cũng mục nát, vậy mà cốt cách của hắn vẫn vĩnh tồn như cũ, khiến người khác không nhịn được mà suy đoán lúc nó sống lại thì sẽ là hạng tồn tại anh vĩ nào?

Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh lúc này đều đứng trên lưng lạc đà huyết sắc, ở chính giữa hai cái bướu lạc đà, thân hình bị đưa lên tới tầng mây, cách không trung đến vạn mét, bọn hắn càng lúc càng cách xa mặt đất.

- Rốt cuộc… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai ngọn núi lớn này tại sao lại bay lên rồi? Bên cạnh ngươi tại sao lại có một cái… xích sắt như vậy?

Ngọc Ngưng Sanh nhìn chằm chằm vào sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, liền nhìn thấy một cái xích sắt thô to khủng bố đường kính trăm mét, vắt ngang hai “ngọn núi” huyết sắc, giống như đang nâng đỡ thứ gì đó.

Xích sắt này quả thực vừa thô vừa to, giống như có thể giam cầm cả núi lớn, trói chặt cả Thần Long, vắt ngang trời, mang theo một loại phong thái cổ xưa hàm súc. Chẳng lẽ là xích sắt từ thời Thái Cổ để lại?

Ninh Tiểu Xuyên cũng đứng giữa hai tòa “núi lớn”, căn bản không thể nhìn rõ mình rốt cuộc đang ở đâu.

Hơn nữa, lực lượng tâm thần mà hắn phóng thích ra, cũng bị một luồng ý chí cổ xưa khủng bố nào đó áp chế về lại trong thân thể.

Tinh thần của hắn cũng chỉ có thể phát ra tối đa trong phạm vi mười trượng xung quanh.

Xung quanh tràn ngập huyết quang, chỉ có thể nhìn thấy một cái xích sắt khổng lồ cách đó không xa. Hai ngọn núi màu đen cũng biến thành tòa núi cao đỏ như máu, trên núi mọc ra hàng loạt những sợi lông dài.

- Mẹ kiếp, Ninh Tiểu Xuyên, các ngươi chọc nhầm thứ cấm kỵ rồi, còn không mau trốn thì ta cũng bị ngươi hại chết a.

Thanh âm gào thét của Thiên Đế Nhận từ trong Huyền Thú Giám vang lên.

Từ khi biết Thiên Đế Nhận đến nay, nó vẫn luôn là bộ dạng không sợ trời không sợ đất, đây là lần đầu tiên Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy nó sợ hãi như vậy.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta cảm thấy giống như đang đứng trên lưng một sinh vật to lớn thì phải?

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Đừng hỏi nữa, chúng ta mau chạy đi, thứ này không phải là thứ mà ngươi có thể trêu chọc đâu, đây là một loại tồn tại cấm kỵ trong thiên địa, lúc Thiên Đế còn trẻ, đã phát hiện nó ngủ say tại nơi này, thế nhưng, bởi vì kiêng dè nó cho nên không có trêu chọc vào, cuối cùng mới rút lui.

Thiên Đế Nhận vội vàng hét lên.

Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc cũng thay đổi.

Lúc Thiên Đế còn trẻ, chính là thiếu niên Thần Linh, tuyệt đối là thiên tài kinh thế, thế nhưng, ngay cả hắn lúc ấy cũng không muốn đụng vào, có thể thấy được thứ này khủng bố đến mức nào.

Ầm ầm ầm...

Lạc đà huyết sắc bước về phía trước, mỗi một bước chân đều lưu lại một cái dấu chân dài hơn trăm mét, giẫm nát cả mặt đất.

Bên trong vết đất nứt chảy ra máu tươi, tập trung thành một cái hồ máu cỡ nhỏ.

Nó tiếp tục lên đường.

Không ai biết nó sắp đi đâu?

Thân thể Ninh Tiểu Xuyên nhoáng lên một cái, cảm thấy dưới chân đang cử động, cũng không nán lại đây nữa, liền muốn mang Ngọc Ngưng Sanh lập tức rời đi.

Xoạt...

Trong ngọn núi huyết hồng mục nát, có một đầu thi trùng dài hơn mười trượng chui ra, toàn thân đều là vỏ cứng, mở ra cái miệng đầy máu, lộ cả răng nanh sắc bén, cắn về phía Ngọc Ngưng Sanh.

Đầu thi trùng này so với thi trùng bình thường còn to hơn gấp vạn lần, lực lượng cực kỳ đáng sợ, có thể sánh ngang với một đầu Huyền thú cửu phẩm.

Ngọc Ngưng Sanh đã sớm bị khí tức của lạc đà huyết sắc phát ra khiến cho kinh hãi, làm sao ngờ được sau lưng lại có một đầu thi trùng chui ra.

Mắt thấy nàng sắp bị thi trùng thôn phệ, Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên vung động Ma kiếm, chém xuống một kiếm.

Phốc…

Ma kiếm chém lên người thi trùng, để lại một vết nứt kéo dài hơn một mét, bên trong chảy ra máu tươi tanh tưởi ồ ạt.

Ninh Tiểu Xuyên bắt lấy cánh tay của Ngọc Ngưng Sanh, kéo nàng về phía sau, tiếp đó thả người nhảy từ trên lưng lạc đà huyết sắc xuống.

Xoạt...

Đầu thi trùng phát ra một tiếng gào phẫn nộ, thân hình phóng tới, cuốn lấy Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh giữa không trung, muốn kéo bọn hắn trở về.

Một cái đầu miệng đẫm máu há rộng, cắn xuống hai người.

Phành...

Trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên tràn ra 12 đạo Diệt Thế chi khí, huy động Ma kiếm bổ xuống, chặt đứt hàm răng trong miệng thi trùng, máu tươi chảy ra đầy miệng, khiến nó không ngừng phát ra tiếng rít thống khổ.

Nhân cơ hội này, Ninh Tiểu Xuyên bạo phát toàn bộ lực lượng trong cơ thể, đẩy lùi thân thể thi trùng, sau đó mang theo Ngọc Ngưng Sanh trốn đi.

Hai người từ trên không trung rơi xuống đất, lúc còn cách mặt đất chừng 300 mét, trên lưng Ninh Tiểu Xuyên lập tức mở ra một đôi song dực to lớn, mang theo Ngọc Ngưng Sanh chậm rãi hạ xuống mặt đất cách ngoài mười dặm.

Lúc này, bọn họ mới nhìn rõ toàn bộ thân hình lạc đà huyết sắc.

Hai người đều sợ hãi đến ngây người.

Đây rốt cuộc là sinh linh gì?

Cơ thể thật khổng lồ, tựa như một tòa Cửu Thiên Thần Sơn huyết sắc.

Lạc đà huyết sắc chậm rãi tiến về phía trước, mỗi một bước đi đều khiến cho núi rung đất chuyển, trên mặt đất còn lưu lại hàng loạt dấu chân. Mỗi dấu chân đều hóa thành một hồ máu.

- Khó trách… Khó trách lại được gọi là cấm kỵ… E rằng cho dù là Thiên Nhân gặp nó cũng sẽ cảm thấy sợ hãi…

Ninh Tiểu Xuyên nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Loại sinh linh này, căn bản không nên xuất hiện tại nhân thế, cảnh tượng hùng vĩ trước mắt, tựa như trong một bức tranh Thần Ma vậy.

Ngọc Ngưng Sanh cũng khiếp sợ không thôi, nói:

- Nó hẳn đã chết cách đây rất nhiều năm a? Hai ngọn núi lớn mà chúng ta nhìn thấy lúc trước, thì ra chỉ là hai cái bướu lạc đà, còn thân thể của nó thì bị chôn trong bùn đất, cũng không biết là đã bị chôn bao nhiêu năm rồi.

- Trên lưng của nó mang thứ gì vậy? Trên hai cái rương đó đều khắc một vài đồ văn, chẳng qua đã rất rỉ sét, không thể nhìn rõ được nữa rồi.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm cái rương rỉ sét trên lưng lạc đà, có thể cảm nhận được một luồng khí tức cổ xưa từ bên trong tản mát ra ngoài.

- Nó đã chết đi rất nhiều năm, vậy mà vẫn cõng hai cái rương trên lưng đi về phía trước. Trong rương đó rốt cuộc chứa thứ gì? Muốn đi đâu? Hoặc có thể nói, chủ nhân của đầu lạc đà này đã chết từ lâu, nó chỉ đi loanh quanh tại vùng đất này không có mục đích, từ viễn cổ đến tận bây giờ, ý chí trên người bất diệt, bước chân cũng không dừng lại.

Đúng lúc này, sâu bên trong Hắc Vụ Quỷ Nguyên chợt nổi lên một trận âm phong to lớn, sau đó một đám mây đen dày đặc cũng bay tới.

Đám mây đen tụ tập thành một đầu quỷ ảnh to lớn, vô số lôi điện đan xen trong những quỷ ảnh, phát ra thanh âm chấn động như thiên lôi nổ vang.

Sau khi phụ nhân huyết phát và tiểu hài tử không đầu đứng ở phía xa nhìn thấy quỷ ảnh to lớn, lại lần nữa kinh hãi, lập tức quỳ xuống, lễ bái với quỷ ảnh to lớn, trong miệng phát ra thanh âm trầm thấp.

Tựa như quỷ bộc đang lễ bái quỷ vương.

Lúc quỷ ảnh khổng lồ kia xuất hiện, Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh đều cảm thấy một luồng hàn khí bức người tràn vào thân thể, khiến cho làn da của bọn hắn bắt đầu nhiễm đen, mái tóc cũng biến thành màu đỏ, tựa như muốn biến thành loại sinh vật cổ quái giống như phụ nhân huyết phát và tiểu hài tử không đầu.

Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh đều đột nhiên đại biến, liền vội vàng vận chuyển nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể, chống cự lại luồng hàn khí đang xâm nhập thân thể, muốn bức hàn khí ra ngoài.

Thế nhưng, luồng hàn khí này lại thôn phệ cả nguyên khí Võ Đạo, đem nguyên khí Võ Đạo chuyển hóa thành một loại khí lưu màu đen, chậm rãi ăn mòn huyết dịch của hắn.

- Ma kiếm.

Ninh Tiểu Xuyên nhanh chóng vận chuyển Ma kiếm trong cơ thể, không ngừng hấp thu luồng hàn khí vào trong thân kiếm.

Hào quang Ma kiếm càng lúc càng trở nên sáng ngời.

Dần dần, làn da của Ninh Tiểu Xuyên cũng biến lại thành như cũ, mái tóc trở lại màu đen.

Hắn lập tức lấy ra cổ đăng thanh đồng, tản mát ra hào quang thần thánh, chiếu sáng phạm vi mười mét, xua đuổi luồng hàn khí kia ra khỏi phạm vi hào quang.

Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên đã khôi phục, nhưng trạng thái của Ngọc Ngưng Sanh thì lại rất kém, làn da đã biến thành màu đen, còn mái tóc thì trở thành đỏ như máu, ngay cả đôi mắt thanh tịnh cũng trở nên hung lệ, tựa như sắp biến thành một đầu ác linh cổ quái.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức đặt tay sau lưng nàng, sử dụng lực lượng Ma kiếm hấp thu luồng hàn khí trong người nàng.

Làn da màu đen dần trở lại thành màu trắng, ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo, cho đến khi hấp thu tia hàn khí cuối cùng trong cơ thể nàng thì Ninh Tiểu Xuyên mới thu tay lại.

- Quỷ khí của quỷ ảnh to lớn này thật đáng sợ, rốt cuộc nó là tồn tại gì?

Trên mặt Ngọc Ngưng Sanh hồi phục huyết sắc, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào đầu quỷ ảnh to lớn, cảm thấy thập phần sợ hãi.

Vừa rồi, nếu không phải Ninh Tiểu Xuyên cứu nàng, e rằng nàng cũng đã biến thành ác linh rồi.

Ninh Tiểu Xuyên cũng rất kiêng dè, nói:

- Nói không chừng đây chính là chúa tể của đồng cỏ màu đen này, lạc đà huyết sắc từ trong lòng đất thức tỉnh, cũng khiến nó bị kinh động.

Quỷ ảnh tất nhiên chú ý tới chiếc cổ đăng thanh đồng tản mát ra hào quang và hai nhân loại nhỏ bé.

Chẳng qua, hai nhân loại này đối với nó chẳng khác gì hai hạt bụi nhỏ, căn bản không thể lọt vào mắt nó nổi.

Quỷ ảnh chỉ thoáng nhìn qua hai người Ninh Tiểu Xuyên một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm về phía lạc đà huyết sắc.

Dường như chỉ trong chốc lát, đầu lạc đà này đã chạy hơn 300 dặm, trên mặt đất liên tiếp lưu lại những dấu chân tựa như hồ máu.

Quỷ ảnh cuối cùng cũng không chờ đợi được nữa, liền hóa thành một trận cuồng phong màu đen, bay về phía lạc đà huyết sắc, bay đến lúc lạc đà huyết sắc ngừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.