Thần Ma Thiên Tôn

Chương 492: Tâm khiếu tạo tâm cung



Tư Đồ Cảnh từng là đệ nhất thiên kiêu của Tư Đồ tộc, gần mười tuổi đã là Thần Thể Cảnh. Hai mươi hai tuổi đạt tới Địa Tôn Cảnh, trở thành võ giả Địa Tôn Cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử Tư Đồ tộc.

Nhưng chuyện tốt không kéo dài được lâu.

Trong một lần lịch luyện, Tư Đồ Cảnh bị một cao thủ thần bí ám toán, lấy mất “Nhân Hình Tâm Cung” của hắn.

Tuy sau đó Tư Đồ Cảnh mất một lượng lớn tài nguyên mời một vị đại Dưỡng Tâm Sư trồng lại tâm cung khác vào cơ thể cho hắn nhưng cảnh giới vẫn không ngừng giảm sút.

Cuối cùng từ Địa Tôn Cảnh xuống còn Huyền Khí Cảnh tầng thứ chín.

Tu vi giảm sút, địa vị tự nhiên cũng giảm theo.

Từ thiên tài biến thành phế tài, địa vị của Tư Đồ Cảnh tự nhiên tụt thảm hại, cũng không biết phải chịu bao nhiêu sự sỉ nhục và chê cười.

Nghe xong câu chuyện của hắn, Ninh Tiểu Xuyên xuýt xoa không thôi:

- Tư Đồ huynh lần này tới Táng Thần Sơn lẽ nào muốn tìm thông linh kỳ dược chữa trị thương thế để tiếp tục tu luyện võ đạo?

Tư Đồ Cảnh lắc đầu cười:

- Đã ba năm, ta cũng nghĩ thông rồi. Tu vi thụt lùi thì cứ thụt lùi đi. Cùng lắm thì làm người bình thường. Võ giả có niềm vui của võ giả, người thường cũng có niềm vui của người thường. Lần này ta tới Táng Thần Sơn tìm thông linh huyền dược thực ra là để cứu gia gia ta.

- Gia gia huynh không phải tộc Vương của Tư Đồ tộc?

Tư Đồ Cảnh thở dài:

- Nếu gia gia ta còn là tộc Vương của Tư Đồ tộc thì lẽ nào bọn Lôi Cửu dám động thủ với ta? Ài, tộc Vương Tư Đồ tộc đã đổi lâu rồi. Ba năm trước, khi ta bị ám toán, gia gia ta cũng bị ám toán, đã nằm liệt giường ba năm nay. Nếu không tìm được thông linh kỳ dược kéo dài tuổi thọ cho lão nhân gia thì e là… e là khó gượng qua năm nay.

- Vậy huynh cũng quá thảm rồi.

Ninh Tiểu Xuyên thở dài.

Tư Đồ Cảnh cười:

- Trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống mới hiểu được sinh mệnh quý giá biết bao Nếu không phải ta bị ám toán, mất đi hào quang từng có thì có lẽ ta cũng thành đại tộc thế tử trong mắt không có ai như Lôi Cửu rồi. Có mất thì cũng có được mà.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta cũng từng học y đạo của Dưỡng Tâm Sư, hay là để ta xem thương thế của Tư Đồ huynh xem sao?

Tư Đồ Cảnh ngạc nhiên:

- Huynh còn là Dưỡng Tâm Sư sao?

- Nếu không phải Dưỡng Tâm Sư thì lúc trước sao ta cho huynh được một viên trung cấp đan trị thương?

Ninh Tiểu Xuyên cười.

- Lần này đúng là ta nhìn nhầm rồi. Thì ra Ninh huynh còn là trung cấp Dưỡng Tâm Sư. Nhưng võ đạo tâm cung của ta bị lấy mất, ngay cả đại Dưỡng Tâm Sư cũng bó tay hết cách, căn bản không thể hồi phục.

Tuy nói vậy nhưng Tư Đồ Cảnh vẫn tôn trọng Ninh Tiểu Xuyên, đưa tay ra cho hắn.

Ninh Tiểu Xuyên phân ra một đạo tâm thần biến thành một điểm sáng bay vào lòng bàn tay Tư Đồ Cảnh.

Điểm sáng theo huyết mạch của Tư Đồ Cảnh đi một vòng toàn cơ thể hắn.

Kết thúc hành trình, điểm sáng bay ra khỏi cơ thể Tư Đồ Cảnh, bay trở về cơ thể Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên chậm rãi mở mắt, sắc mặt ngưng trọng:

- Có vấn đề.

- Ninh huynh phát hiện được điều gì rồi?

Ninh Tiểu Xuyên gật đầu:

- Huynh nói sau khi dị chủng tâm cung bị kẻ khác lấy mất, trong tộc mời đại Dưỡng Tâm Sư giúp huynh cấy một tâm cung mới. Nhưng không ai nói cho huynh biết tâm cung mà người đó cấy cho huynh không những vô cùng bình thường mà còn là tâm cung khiếm khuyết.

- Cái gì? Tâm cung khiếm khuyết? Sao có thể như vậy? Vị đại Dưỡng Tâm Sư đó rất có thanh danh ở Cửu Việt Cương. Sao có thể cấy cho ta một tâm cung bị khiếm khuyết được?

Ninh Tiểu Xuyên cười khảy:

- Đại Dưỡng Tâm Sư sẽ không làm như vậy, lẽ nào người trong Tư Đồ tộc sẽ không bảo hắn làm vậy? Huynh bị ám toán, gia gia huynh cũng bị ám toán, thiên hạ lấy đâu ra chuyện trùng hợp như vậy? Ta thấy là trong tộc có kẻ muốn đoạt vị trí tộc Vương nên mới cố tình phế cả huynh và cả gia gia huynh.

Tư Đồ Cảnh cũng từng nghi ngờ như vậy, nhưng hắn không dám tin có người không tiếc mất một khoản tài nguyên cực lớn để mời đại Dưỡng Tâm Sư tới giúp hắn, lại chính là kẻ hại hắn.

- Lẽ nào… lẽ nào thật sự là Lục gia gia…

Vẻ mặt Tư Đồ Cảnh có vài phần cay đắng, rất không muốn tin suy đoán của mình.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Lục gia gia là ai?

- Lục gia gia là đệ đệ ruột của gia gia ta, cũng là tộc Vương hiện tại của Tư Đồ tộc. Trước kia cũng là Lục gia gia bất chấp sự phản đối của các trưởng lão, dùng một lượng lớn tài nguyên mời đại Dưỡng Tâm Sư giúp ta cấy tâm cung, muốn giúp ta tiếp tục tu luyện.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Nếu hắn thật sự quan tâm huynh như vậy thì bao năm nay sẽ không cho phép tộc nhân ức hiếp huynh rồi. Nếu ta đoán không nhầm, sở dĩ hắn thể hiện đầy đại nghĩa như vậy hoàn toàn là để được gia gia huynh ủng hộ, truyền vị trí tộc trưởng cho hắn.

- Đúng vậy, sau khi gia gia bị ám toán thì nằm liệt giường không dậy được. Gia gia khi ấy cũng cảm thấy Lục gia gia nhân phẩm tốt nhất nên mới truyền vị trí tộc Vương, còn bản thân thì lui về dưỡng thương.

Tư Đồ Cảnh nói.

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu:

- Giờ ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm, huynh và gia gia đều bị ám toán, cứ cho là không phải Lục gia gia đó đích thân ra tay thì chắc chắn cũng liên quan tới hắn.

Ninh Tiểu Xuyên là người ngoài, nhưng chỉ người ngoài cuộc mới nhìn được rõ nhất.

Tư Đồ Cảnh đương nhiên không phải tên ngốc, cũng biết Ninh Tiểu Xuyên nói rất có lý, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, đấm một quyền lên thân cây cứng như thép. Thân cây lõm một lỗ, mà tay hắn cũng rách chảy máu.

- Ta hận, ta nhất định sẽ nói cho gia gia biết, để gia gia vạch trần tội ác của Tư Đồ Nam Liệt.

- Vô ích thôi. Ta đoán gia gia huynh chắc chắn đã nhận ra bộ mặt thật của Tư Đồ Nam Liệt. Dù sao gia gia huynh cũng từng là tộc Vương, tâm trí không tầm thường, Tư Đồ Nam Liệt cùng lắm chỉ lừa được một thời gian mà thôi.

- Nhưng giờ Tư Đồ Nam Liệt đã là tộc Vương Tư Đồ tộc, các huynh căn bản không thể đối kháng với hắn. Gia gia huynh sở dĩ không cho huynh biết là vì sợ huynh nhất thời kích động mà lấy trứng chọi đá.

Tư Đồ Cảnh cũng bình tĩnh lại:

- Không sai, giờ Tư Đồ Nam Liệt đã nắm được cả Tư Đồ tộc. Tâm phúc của gia gia ta không phải chết một cách khó hiệu thì bị phái tới vùng đất xa xôi. Giờ ta lại chỉ là một phế nhân, căn bản không phải đối thủ của hắn.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Tu vi của huynh tuy lùi còn Huyền Khí Cảnh, nhưng dù gì huynh cũng từng là đệ nhất thiên tài Tư Đồ Tộc. Nếu tâm cung của huynh hồi phục được thì sẽ có cơ hội.

Tư Đồ Cảnh lắc đầu:

- Huynh đã là Dưỡng Tâm Sư thì chắc hẳn cũng biết một võ giả một đời chỉ có thể cấy một lần tâm cung. Giờ tâm cung trong cơ thể ta đã tàn khuyết, nghĩa là sau này không thể tu luyện được nữa rồi.

Ninh Tiểu Xuyên cười:

- Một võ giả cả đời chỉ có thể cấy một lần tâm cung, nhưng ta lại biết một cách có thể khiến tâm cung bị lấy đi mọc trở lại.

- Cái gì? Huynh có thể khiến Nhân Hình Tâm Cung của ta mọc lại? Sao có thể? Ngay cả đại Dưỡng Tâm Sư cũng nói đó là không thể. Lẽ nào…lẽ nào huynh là đại Dưỡng Tâm Sư?

Tư Đồ Cảnh nhìn Ninh Tiểu Xuyên vừa kinh ngạc vừa hoài nghi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Tuy ta không phải đại Dưỡng Tâm Sư nhưng đôi khi lại có những việc đại Dưỡng Tâm Sư không làm được, nhưng ta thì lại làm được.

Tư Đồ Cảnh vội cúi người trước Ninh Tiểu Xuyên:

- Nếu Ninh huynh có thể khiến tâm cung của ta mọc trở lại. Dù huynh muốn trả công thế nào Tư Đồ Cảnh ta cũng bất chấp tất cả thực hiện bằng được.

Ninh Tiểu Xuyên cười:

- Tư Đồ huynh không cần dùng đại lễ như vậy. Với người khác có lẽ đây là việc không thể, nhưng với ta thì lại rất đơn giản. Chỉ cần một giọt máu của Tư Đồ huynh là được.

- Một giọt máu là có thể khiến tâm cung mọc lại?

- Ha ha, chưa biết chừng nếu vận khí tốt thì tu vi của Tư Đồ huynh có thể hồi phục bảy tám phần.

Ninh Tiểu Xuyên cười.

Tư Đồ Cảnh đã xúc động không nói được nên lời, hắn căn bản không cầu tu vi có thể hồi phục.

Chỉ cần cho tâm cung mọc lại, hắn tin với sự nỗ lực của mình có thể lấy lại tu vi đã mất.

Không do dự, Tư Đồ Cảnh ngưng tụ một thanh huyền khí đoản kiếm cứa ngón tay.

Ninh Tiểu Xuyên lấy một giọt máu của Tư Đồ Cảnh, dùng nguyên khí đưa giọt máu này vào huyết mạch. Máu tới tim của Ninh Tiểu Xuyên, lơ lửng trong “tâm khiếu”.

Tâm khiếu trong Thất Khiếu Thần Ma Cung đại diện cho sinh mệnh, đại diện cho mặt thần tính của tâm cung. “Huyết khiếu” đại diện cho hủy diệt, đại diện cho mặt ma tính của tâm cung.

Các đại Dưỡng Tâm Sư khác đương nhiên không thể khiến tam cung đã bị lấy mất mọc trở lại. Nhưng “tâm khiếu” của Thất Khiếu Thần Ma Cung lại có thể.

Tâm cung của Tư Đồ Cảnh tuy đã bị lấy đi, nhưng huyết mạch của hắn đều được sinh ra do tâm cung trước đó, nên có một chút khí tức của tâm cung.

Ninh Tiểu Xuyên chỉ cần rút khí tức này ra là có thể dùng sức mạnh của “tâm khiếu” tạo ra Nhân Hình Tâm Cung.

Thời gian trôi đi, đã qua nửa tháng.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi trên một cỗ xe thanh lộc mã bình thường tới Cửu Việt Vương. Đột nhiên hắn mở mắt, ánh mắt lóe sáng, cười:

- Được rồi.

Tư Đồ Cảnh đang đánh xe, vén rèm lên, vui mừng nói:

- Ninh huynh, thành công rồi?

Ninh Tiểu Xuyên gật đầu:

- Đúng vậy. Ta tìm một nơi yên tĩnh chuẩn bị hồi phục tâm cung thôi.

- Vậy đến chỗ ta ở hiện nay. Chúng ta cách nơi đó một ngày đường.

Đương nhiên Tư Đồ Cảnh rất hưng phấn, vung roi thúc thanh lộc mã chạy nhanh hơn.

Họ đã ra khỏi đại hoang, vào biên giới phía bắc của Cửu Việt Cương rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.