Thần Ma Thiên Tôn

Chương 499: Yến Minh Châu



Nàng ta là Yến Minh Châu? Không bằng qua đó chào hỏi một tiếng?

Ninh Tiểu Xuyên cũng có vẻ hứng thú, thoáng nhìn qua nữ tử kia một cái, khẽ gật đầu, quả thật không hổ là mỹ nhân đỉnh cấp của Cửu Việt Cương, khí chất rất xuất chúng, nhân gian hiếm có, giống như là giai nhân từ trong tranh đi ra.

Tư Đồ Cảnh cũng nhìn chằm chằm Yến Minh Châu trong đám người, quả thật người giống như tên của nàng, rực rỡ lóa mắt, khiến cho vô số người đều phải kinh hô vì mỹ mạo của nàng.

Lúc này, bên trong cỗ xa giá hoa lệ sau lưng nàng, có một nam tử khí khái hào hùng mày kiếm mắt hổ, thân hình cao hai mét, mặc một bộ khải giáp hoàng kim, trên người tản mát ra nguyên khí chấn động nhàn nhạt, khiến người khác cảm thấy lực áp bách vô cùng cường đại.

Ánh mắt của hắn rực rỡ như mặt trời, trong mỗi lỗ chân lông đều phun ra nuốt vào nguyên khí hình dạng như Kim Sư, chỉ mới đặt chân xuống đất thì trái tim của tất cả mọi người ở đây đã đập mạnh một cái.

Không cần giới thiệu cũng biết, người này chính là đệ nhất thiên kiêu của Lôi tộc – Lôi Nhất.

- Tình địch của ngươi rất cường đại a.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ nheo mắt lại, dựa vào nguyên khí chấn động trên người Lôi Nhất phát ra, có thể đại khái đoán được tu vi Võ Đạo của Lôi Nhất hiện nay.

Tư Đồ Cảnh khẽ liếm môi, nói:

- Lôi Nhất chính là một trong thập đại cao thủ trẻ tuổi tại Cửu Việt Cương, tài năng ngạo thị quần hùng, vẫn luôn được Lôi tộc bồi dưỡng thành người kế nhiệm tộc Vương. Ba năm trước, lúc ta còn ở thời kỳ đỉnh phong, hắn đã không hề yếu hơn ta. Ba năm sau, tu vi của ta thì không ngừng thụt lùi, còn tu vi của hắn thì không ngừng tiến bộ, bây giờ nói không chừng hắn đã đạt tới Địa Tôn cảnh đỉnh phong, bắt đầu lĩnh ngộ “Thiên Thê” rồi.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh đang nói chuyện, Yến Minh Châu đứng trong đám người phát hiện có người đang chăm chú nhìn nàng, trong mắt mang theo địch ý mãnh liệt.

Nàng có “Minh Châu Tâm Cung”, thể chất siêu phàm, lực lượng tâm thần cường đại, cho dù có vạn người ở đây thì vẫn có thể chuẩn xác tìm ra người lòng mang địch ý với nàng.

Tu vi Võ Đạo đạt tới cảnh giới của nàng, cho dù là người cách hơn mười dặm nhìn nàng thì nàng vẫn có thể phát giác ra.

Bỗng nhiên nàng xoay người lại, ánh mắt nhìn vừa vặn tiếp xúc với Tư Đồ Cảnh, bốn năm nhìn nhau.

- Minh Châu, làm sao vậy?

Lôi Nhất theo sau cũng chú ý thấy sự khác thường của Yến Minh Châu, liền nhìn theo ánh mắt của nàng, vốn dĩ là hiếu kỳ, bất chợt ánh mắt của hắn liền trở nên lạnh lẽo.

Yến Minh Châu đi về phía Tư Đồ Cảnh, trên mặt lộ ra nụ cười ưu nhã, thanh âm trong trẻo vang lên:

- Tư Đồ Cảnh, nghe nói ngươi bị Tư Đồ tộc điều tới Thiên Thạch Thành, không ngờ lại thật sự gặp ngươi ở chỗ này.

Yến Minh Châu mặc trang phục thập phần hoa lệ, da thịt trắng noãn lấp lánh, trên đầu mang một chiếc châm cài phỉ thúy, ánh mắt tràn ngập tự tin.

Tư Đồ Cảnh thì y phục áo vải bình thường, thân phận của hai người cách biệt như ngày và đêm.

Một người thì cao cao tại thượng, rực rỡ như nguyệt quang. Còn một người thì hèn mọn đê tiện, giống như hạt bụi trên mặt đất.

Tư Đồ Cảnh nhìn chằm chằm Yến Minh Châu, khẽ siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn buông ra, lạnh nhạt nói:

- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy trùng hợp.

Yến Minh Châu có chút kinh ngạc, nàng không ngờ là Tư Đồ Cảnh lại biểu hiện lạnh nhạt như vậy.

Lôi Nhất đi đến bên cạnh Yến Minh Châu, khoác tay lên vai Yến Minh Châu, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:

- Tư Đồ huynh, mỗi người đều sẽ gặp phải trở ngại, mấu chốt là không thể ngã gục trước trở ngại. Thật ra, sống một cuộc sống bình đạm đối với ngươi cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Nửa năm sau, ta và Minh Châu sẽ thành hôn, lúc đó ngươi nhất định phải tới tham dự a.

Lôi Nhất thoạt nhìn rất giống như đang an ủi hảo hữu, thế nhưng mỗi một lời nói đều giống như đâm thẳng vào trái tim Tư Đồ Cảnh.

Ở trước mặt Tư Đồ Cảnh mà ôm người đã từng là vị hôn thê của hắn, còn nói ra những lời đầy đạo lý để an ủi hắn, quả thực không khác gì một đao cứa vào tim Tư Đồ Cảnh, khiến tim hắn nhỏ máu.

Tư Đồ Cảnh cắn môi đến bật máu, thế nhưng vẫn khắc chế bản thân, trong lòng không ngừng thầm nhủ, bây giờ không phải là lúc mình bại lộ tu vi Võ Đạo.

Ninh Tiểu Xuyên biết Tư Đồ Cảnh rất khó trả lời vấn đề này, vì vậy mới thay hắn hồi đáp:

- Hai vị cứ yên tâm, nửa năm sau, chúng ta nhất định sẽ đến Lôi tộc để chứng kiến thời khắc hạnh phúc của hai vị.

- Ngươi là ai? Ngươi có tư cách nói chuyện với ta sao?

Ánh mắt Lôi Nhất trầm xuống, liền trừng mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên.

Trong mắt của hắn bộc phát một luồng nguyên khí chấn động cường hoành, sắc bén như lợi kiếm, tựa như muốn dùng ánh mắt để giết người.

Nếu là Võ giả khác, nói không chừng đã bị ánh mắt của Lôi Nhất trừng chết, hoặc là ít nhất cũng bị trừng cho mù mắt.

Thế nhưng,Ninh Tiểu Xuyên là nhân vật bậc nào? Hắn căn bản không thèm né tránh, cũng vận chuyển nguyên khí vào mắt, trong mắt bạo phát ra thần quang rực rỡ, tựa như hai viên hỏa thạch hừng hực thiêu đốt.

Lôi Nhất cũng không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại có thực lực cường đại như vậy, vì thế liền thi triển ra lực lượng Võ Hồn Ấn, tại mi tâm của hắn hiện ra một đạo Lôi Điện ngưng tụ thành nhân ảnh, kết xuất hơn trăm đạo ấn pháp Lôi Điện, đánh thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Tại mi tâm của Ninh Tiểu Xuyên cũng xuất hiện một đạo Thiên Tôn ấn ký, bạch quang Thiên Tôn ấn ký từ mạnh mẽ phóng ra.

Ầm...

Một trận Võ Hồn chấn động cường đại từ giữa hai người bạo phát ra, Ninh Tiểu Xuyên và Lôi Nhất đồng thời thối lui ba bước.

Sau khi Lôi Nhất đứng vững chân, liền kinh ngạc nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Võ Hồn Ấn thật lợi hại, các hạ rốt cuộc là người nào? Tại sao lại đi cùng Tư Đồ Cảnh?

Ninh Tiểu Xuyên nhàn nhạt cười, nói:

- Tại hạ chỉ là một kể vô danh, nói ra thì Lôi công tử cũng không biết đâu, vừa rồi đa tạ Lôi công tử đã nhường, bằng không cái mạng nhỏ của ta khó mà giữ được a.

- Tu vi của ngươi mặc dù không tệ, thế nhưng so với ta thì vẫn còn chênh lệch một chút, hôm nay Lôi mỗ cũng không tính toán với ngươi nữa. Minh Châu, chúng ta đi.

Lôi Nhất khẽ mím môi, kéo Yến Minh Châu muốn rời đi.

Yến Minh Châu vừa rồi cũng rất kinh hãi, ánh mắt chăm chú liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, mặc dù nàng không biết rốt cuộc là ai thua ai thắng. Thế nhưng tu sĩ trẻ tuổi có thể bức lui Lôi Nhất cũng không nhiều.

Không ngờ Tư Đồ Cảnh lại kết giao được một kẻ như vậy.

Nàng liếc nhìn Tư Đồ Cảnh một cái, khẽ thở dài một tiếng, sau đó dùng tâm thần truyền âm cho Tư Đồ Cảnh, nói:

- Tư Đồ Cảnh, ta biết ngươi hận ta và Lôi Nhất, thế nhưng, ngươi cũng phải hiểu rõ sự cường đại của Yến tộc và Lôi tộc, ngươi và bằng hữu của ngươi tuyệt đối không thể chống lại. Ta khuyên ngươi vẫn nên sống một cuộc sống bình thường đi, bằng không, với tu vi của Lôi Nhất, muốn giết ngươi và bằng hữu của ngươi, tuyệt đối là chuyện rất dễ dàng.

Dứt lời, nàng liền cùng Lôi Nhất rời đi.

- Ninh huynh, vừa rồi ngươi không bị Lôi Nhất làm bị thương chứ?

Tư Đồ Cảnh quan tâm nói.

Ninh Tiểu Xuyên cười lắc đầu, thấp giọng nói:

- Vừa rồi giao phong, Lôi Nhất đã bị Võ Hồn Ấn của ta đả thương, đáng tiếc là hắn không muốn mất mặt, cho nên mới giả vờ không có chuyện gì. Ta hiển nhiên cũng thành toàn cho hắn, để cho hắn tiếp tục nhịn xuống. Mặc dù hắn ra vẻ phong đạm vân khinh, nhưng thương thế trên người thì vẫn không ngừng tăng thêm. Nếu ngươi muốn giết hắn thì đây chính là cơ hội tốt nhất.

Võ Hồn của Lôi Nhất bị thương, nếu như lúc này Tư Đồ Cảnh tuyên chiến với hắn, quả thật có khả năng đánh chết hắn.

Giết chết tình địch, đoạt lại vị hôn thê.

Tư Đồ Cảnh nở nụ cười, nói:

- Lôi Nhất gặp phải ngươi, thật đúng là gặp phải khắc tinh, rõ ràng là chịu thiệt, lại không dám nói ra, chỉ có thể giấu ở trong lòng, khiến thương thế không ngừng tăng thêm. Chẳng qua, tu vi Võ Đạo của ta hiện nay không thể bại lộ, một khi bại lộ, Tư Đồ Nam Liệt nhất định sẽ hại chết gai gia của ta. Trước khi thương thế của gia gia khỏi hẳn, ta vẫn phải ẩn nhẫn.

- Được rồi, ngươi có thể ẩn nhẫn chứng tỏ ngươi đã thật sự buông bỏ được nữ nhân Yến Minh Châu này. Đối với ngươi mà nói, đây quả thật là một chuyện rất tốt.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía bóng lưng của Yến Minh Châu, nói:

- Người như nàng ta cũng không đáng cho ngươi lưu luyến.

Cách đó không xa, trên một chiếc xa giá tử kim sắc.

Tử Hàm Yên ngồi trong xe, tất nhiên nhìn thấy rõ tràng cảnh giao phong vừa rồi của Ninh Tiểu Xuyên và Lôi Nhất, trong mắt thập phần khiếp sợ, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên không ngờ lại có lực lượng chống lại thập đại cao thủ thế hệ trẻ, quả nhiên lợi hại.

- Yên nhi, ngươi biết thiếu niên kia sao?

Một lão giả tóc trắng ngồi trên tấm thảm lông chồn trắng muốt mềm mại, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt lại sáng ngờ không gì sánh được, tựa như mắt của hài tử mới sinh.

Thân thể già nua, nhưng đôi mắt lại rất trẻ trung.

Đây là cảnh giới phản phác quy chân, là cảnh giới mà vô số Võ giả trong thiên hạ đều đang theo đuổi.

Tử Hàm Yên thu hồi ánh mắt, nói:

- Lão tổ tông, hắn chính là Ninh Tiểu Xuyên mà ta đã đề cập với người, hắn không chỉ là một Võ giả, mà còn là một vị Dưỡng Tâm Sư cao cấp.

- Ồ? Vậy là ngươi còn chưa hiểu sâu về hắn đâu.

Ánh mắt của lão giả tóc bạc thâm thúy không gì sánh nổi, thật giống như trong thiên địa không có bất kỳ sự vật gì có thể giấu diếm được ánh mắt của hắn, chỉ nghe hắn nói:

- E rằng không chỉ là Võ giả và Dưỡng Tâm Sư mà thôi, có lẽ hắn còn tu luyện cả Đạo pháp.

- Cái gì? Tu luyện Đạo pháp? Lão tổ tông làm sao biết được?

Tử Hàm Yên khẽ giật mình.

Lão giả tóc bạc nói:

- Vừa rồi Võ Hồn Ấn mà hắn thi triển ra thập phần tương tự với Thiên Tôn Ấn trong truyền thuyết, mặc dù hắn đã sử dụng nguyên khí Võ Đạo để tận lực che giấu khí tức Võ Hồn Ấn, thế nhưng, hắn có thể qua mắt được người khác, nhưng không thể qua mắt được ta. Ngươi cho rằng vừa rồi Lôi Nhất chiếm thượng phong sao? Trên thực tế, Lôi Nhất đã trọng thương trong tay hắn, không ngờ bị thương mà còn không dám nói ra. Chỉ có thể giấu nhẹm thương thế trong cơ thể, khiến cho thương thế chuyển biến càng thêm nghiêm trọng. Hắc hắc, kẻ này bất luận là thiên tư hay là tâm cơ, đều cao hơn Lôi Nhất một bậc.

Tử Hàm Yên trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại thật sự cường đại như vậy, nếu không phải lão tổ tông nói ra, ngay cả nàng cũng bị hắn lừa gạt rồi.

Lão giả tóc trắng lộ vẻ nghiêm túc, nói:

- Ngươi có thể do thám để biết rõ lai lịch của hắn, xem xem có thể lôi kéo hắn gia nhập Tử tộc hay không?

Đây là lần đầu tiên Tử Hàm Yên thấy lão tổ tông quan tâm đến một Võ giả trẻ tuổi như vậy, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, nói:

- Hồi bẩm lão tổ tông, hắn chỉ nói hắn là một tán tu Võ Đạo, còn những chuyện khác thì không hề tiết lộ.

- Vậy ngươi hãy đi mời hắn tới, lão phu sẽ tự mình nói chuyện với hắn.

Lão giả tóc trắng nói.

Tử Hàm Yên nói:

- Hắn chỉ là một Võ giả trẻ tuổi mà thôi, đáng để lão tổ tông tự mình tiếp kiến ư?

- Đáng giá, ngươi không nên xem thường hắn, nói không chừng hắn cũng có đẳng cấp thiên phú giống như ngươi.

Lão giả tóc trắng nói.

- Sao có thể như vậy được?

Tử Hàm Yên khẽ bĩu môi, đôi mắt sáng người lại lần nữa nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.