Thần Ma Thiên Tôn

Chương 633: Biết vạn vật, biết quá khứ vị lai



Không thể không nói, dược lực của kim sâm thật sự rất cường đại, hơn nữa lại rất thích hợp để nhân loại hấp thu.

Gần như chỉ trong một đêm, Ninh Tiểu Xuyên đã chữa trị thương tổn của bảy đạo tâm thần, gương mặt rạng rỡ, một luồng khí tức cuồn cuộn từ trong cơ thể sinh ra, vô số kiếm khí đều vận hành quanh người hắn.

Lúc mặt trời mọc, ánh dương quang chiếu lên người hắn, toàn bộ kiếm khí đều thu hồi vào trong cơ thể.

- Dược lực thật cường đại, gần như chỉ trong một đêm đã khôi phục hơn phân nửa.

Ninh Tiểu Xuyên triệt hồi trận pháp, lại nhìn về phía bên ngoài đại điện hoang phế, liền phát hiện đại hán da vàng và lão đạo kia đều đã rời đi.

Toàn bộ Quy Nhân Sơn lộ vẻ thập phần yên tĩnh, tựa như một đêm hung hiểm vừa qua chỉ là giấc mộng.

Quy Nhân Sơn cây xanh tươi tốt, quái thạch lởm chởm, trên sườn núi mọc đầy Huyền dược và kỳ quả, thậm chí còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy thông linh kỳ dược chạy băng băng trên mặt đất.

Chúng từ xa nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên ở trong tường vây cũ nát, liền lập tức bỏ chạy, cũng không biết là e ngại Ninh Tiểu Xuyên hay là e ngại thứ gì khác?

Từ xa nhìn tới, có thể trông thấy rất nhiều thác nước từ trên đỉnh núi chảy xuống, nổi lên một mảng lớn bọt nước, bọt nước lại biến thành hơi nước, tạo thành một cái tiên kiều nằm giữa chốn sơn dã, khung cảnh như thi như họa.

Về phần lưng núi xa xa, thì lại hoàn toàn chìm khuất trong mây mù, giống như một bức tranh sơn thủy thủy mặc, hoàn toàn không thể nhìn thấu toàn cảnh Quy Nhân Sơn.

Đây là lần đầu tiên Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy một mảnh Thánh Thổ như Quy Nhân Sơn, phong cảnh hữu tình, thông linh kỳ dược đầy rẫy, trong không khí tràn ngập Huyền Khí, tựa như chốn động thiên phúc địa của Tiên nhân.

Nếu như có thể tu luyện tại Quy Nhân Sơn một thời gian dài, nhất định tốc độ tu luyện sẽ gấp mười lần so với tu luyện tại Ngọc Lam Đế quốc, nói nơi này là Thánh Thổ tu luyện cũng không ngoa.

Tại Quy Nhân Sơn, ban ngày và ban đêm quả thực giống như hai thế giới khác nhau, một cái là thiên đường, còn cái kia là địa ngục.

Thế nhưng, bây giờ Ninh Tiểu Xuyên thân hãm trong đại điện hoang phế bị phong ấn, căn bản không thể thoát ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn thông linh kỳ dược chạy tới chạy lui trước mặt, mặc dù thoạt nhìn chỉ cách hơn trăm mét, thế nhưng lại không cách nào bắt được nó.

Đúng lúc này, Ninh Tiểu Xuyên chợt nhìn thấy một nam tử mặc đạo bào màu xanh đi trên sơn đạo, leo lên Quy Nhân Sơn, đang tiến thẳng về phía đại điện hoang phế.

Chính là Lục Khánh Nguyên đã bị cụt một tay. Ống tay áo bên trái của hắn trống không, gió thổi bay phất phơ, sắc mặt thập phần âm lãnh.

Rất hiển nhiên, bị mất một tay, đã tạo thành đả kích rất lớn đối với hắn.

Củ cải đỏ cũng tỉnh lại, cũng nhìn về phía chân núi, có chút sợ hãi nói:

- Nguy rồi, tên xấu xa kia đã thật sự đuổi theo chúng ta vào trong núi rồi, chúng ta nhanh chạy trốn thôi.

- Không cần lo lắng.

Ninh Tiểu Xuyên bình tĩnh nói.

Bên ngoài đại điện hoang phế, mặc dù bố trí phong ấn “súc địa thành thốn”, thế nhưng lại không ảnh hưởng đến thị giác và thính giác.

Ninh Tiểu Xuyên có thể nghe rõ ràng tiếng nước chảy xa xa thì Lục Khánh Nguyên tất nhiên cũng có thể nghe thấy thanh âm của Củ cải đỏ.

Khóe miệng của hắn khẽ cong lên, hóa thành một chuỗi tàn ảnh, chỉ sau một khắc đã đứng bên ngoài đại điện hoang phế, từ xa nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, các ngươi trốn không thoát đâu, mau giao gốc kim sâm kia cho ta, để ta luyện nó thành một viên Nhân cấp đan, khôi phục lại cánh tay bị cụt, như vậy ta có thể cân nhắc mà tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi phải tự phế tu vi của mình.

- Ngươi đang nói đùa sao? Lục Khánh Nguyên, cánh tay của ngươi cũng đã bị ta chặt đứt rồi, tư vị thật không dễ chịu a, chẳng lẽ không sợ ta sẽ phế luôn cánh tay còn lại của ngươi sao?

Ninh Tiểu Xuyên rất bĩnh tĩnh thong dong, đưa mắt nhìn Lục Khánh Nguyên, thần sắc không chút sợ hãi.

Ánh mắt Lục Khánh Nguyên trầm xuống, năm ngón tay siết chặt, nói:

- Ta đã nhìn thấu tu vi của ngươi, tối đa cũng chỉ là Thiên Nhân cảnh tầng thứ nhất Sơ Cảnh Thiên. Chẳng qua tu luyện một loại kiếm quyết cường đại nào đó, hơn nữa còn là dưới tình huống xuất kỳ bất ý, mới có thể đả thương được ta. Hôm nay, ta đã có lòng phòng bị mà đến, kiếm quyết của ngươi cũng không thể gây thương tổn cho ta. Nếu ta có quyết tâm giết ngươi, ngươi căn bản không thể tiếp nổi một chiêu của ta.

- Vậy sao?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Bên ngoài tòa đại điện hoang phế này, đã bị ta bố trí một cái trận pháp phòng thủ, tin rằng ngươi cũng đã nhìn ra được. Nếu như ngươi có thể phá được trận pháp này, lúc đó hăm dọa cũng chưa muộn.

- Không phải chỉ là một cái trận pháp thôi ư? Bằng vào tu vi của ngươi mà bố trí trận pháp, chẳng lẽ có thể ngăn được ta?

Lục Khánh Nguyên phất tay một cái, một đạo đạo nhận dài hơn ba mét từ trong tay bay ra, chém thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Thế nhưng, khiến cho hắn giật mình chính là đạo nhận lại không thể kích trúng trận pháp, cũng không chém lên người Ninh Tiểu Xuyên, ngược lại bay một đoạn rồi tự động tiêu tán.

- Ồ? Tại sao lại có thể như vậy?

Lục Khánh Nguyên cẩn trọng bước về phía trước một bước, tiến thẳng tới chỗ Ninh Tiểu Xuyên, muốn trực tiếp xông vào đại trận.

Trận pháp mà Ninh Tiểu Xuyên bố trí, há có thể ẩn chứa bao nhiêu huyền diệu? Có thể ngăn được mình hay sao?

Thế nhưng, khiến cho hắn càng giật mình chính là, bất luận hắn tiến về phía trước như thế nào, thì vẫn vĩnh viễn không thể đến gần Ninh Tiểu Xuyên, thậm chí khoảng cách giữa hai người căn bản không hề rút ngắn đi.

- Lục Khánh Nguyên, ngươi cứ từ từ mà phá trận, nếu ngươi có thể phá trận được trong vòng ba ngày, ta sẽ giúp ngươi luyện chế Nhân cấp đan.

Ninh Tiểu Xuyên cười lắc đầu, cũng không muốn nhìn Lục Khánh Nguyên nữa, trực tiếp tiến về phía cung điện cổ xưa cũ nát.

- Chỉ là một cái trận pháp quỷ dị mà thôi, không cần ba ngày, chỉ trong một canh giờ, nếu như ta không thể phá được nó, ta sẽ tự đoạn cánh tay còn lại.

Lục Khánh Nguyên thập phần tức giận, cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên dường như đang cố tình khiêu khích hắn.

Bị kẻ yếu khiêu khích, khiến cho hắn thẹn quá hóa giận.

Nghe Lục Khánh Nguyên nói vậy, Ninh Tiểu Xuyên bỗng nhiên dừng bước, xoay người liếc nhìn Lục Khánh Nguyên một cái, nói:

- Được lắm, một canh giờ sau ta sẽ tới nhìn ngươi tự đoạn cánh tay, loại nhân vật đạt tới cấp bậc như ngươi, nhất định sẽ không lật lọng, hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng a.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không để ý tới Lục Khánh Nguyên nữa, nhìn kiến trúc cổ xưa khổng lồ trước mắt, chỉ thấy đó là một tòa cổ điện bốn tầng, cao tới hơn 80 mét, tại vị trí trung tâm treo một tấm biển cực lớn bằng tử kim – Phong Vân đại điện.

Nếu là trước kia, nơi này khẳng định huy hoàng không gì sánh được.

Thế nhưng, bây giờ, tòa cung điện này lại rất cũ kỹ, vách tường mục nát, gạch vỡ ngói vụn đầy đất, cửa sổ bị đánh gãy, chỉ còn lại một đống phế tích. Ngay cả tấm biển bằng tử kim cũng tràn ngập vết rỉ, nhìn nó mà ước lượng thời gian thì phỏng chừng đã hơn vạn năm rồi.

- Trước kia, nơi này nhất định là một mảnh Thánh Thổ.

Ninh Tiểu Xuyên có thể cảm giác được rõ ràng khí tức cuộn trào từ trong đại điện truyền đến, nơi này đã thai nghén trí tuệ nhân loại, Võ Đạo đại thừa, phong thủy số mệnh tụ tập, trải qua vạn năm lắng đọng, mới tạo thành khí tức như vậy.

Những kiến trúc khác, cho dù được xây dựng to lớn đồ sộ, thì cũng không thể tạo thành tràng cảnh kích động như vậy được.

Tòa đại điện cũ nát trước mặt, có thể khiến cho nội tâm của Ninh Tiểu Xuyên rung chuyển, khiến Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy mình đang đứng trên đại dương mênh mông bao la, nhìn về phía Tiên Sơn trên biển.

- Chẳng lẽ, đại hán da vàng và lão đạo tối qua truy đuổi chúng ta, đều là đại nhân vật của mảnh Thánh Thổ này?

Củ cải đỏ dường như cũng cảm nhận thấy một luồng lực lượng rất khổng lồ.

- Có lẽ vậy.

Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên trở nên ngưng trọng, nói:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ lại khiến cho một mảnh Thánh Thổ tan thành mây khói chỉ trong một đêm?

Ninh Tiểu Xuyên nhắm mắt lại, dùng tâm thần cảm ứng thiên địa, lợi dụng lực lượng của Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, cẩn thận cảm nhận đại điện hoang phế trước mắt. Xem tòa đại điện hoang vu này trở thành một lão nhân dãi nắng dầm mưa, lắng nghe tiếng gọi của nó.

Người có thất khiếu, thị, thính, tức, văn, xuất, thực, khí. Một khi mở rộng thất khiếu, có thể hóa thành Thần.

Người có Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, tim cũng có thất khiếu, có thể cảm giác được suy nghĩ trong lòng người khác, có thể cảm giác được suy nghĩ trong lòng vật thể nào đó hay suy nghĩ của trời đất, thậm chí cảm giác được suy nghĩ của tất cả sinh linh trong thiên địa.

Lấy tâm thông Thần – biết bản thân, biết người khác, biết thiên địa vạn vật, biết quá khứ vị lai, biết vô thượng tạo hóa.

Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên dùng Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung cảm ứng tòa đại điện trước mắt, thông qua khí tức còn sót lại trong thiên địa, muốn biết rất lâu trước đây, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ầm...

Một đoàn sương mù màu đen bao trùm lấy tâm thần ý của Ninh Tiểu Xuyên, trong bóng đêm, ánh lửa lập lòe, tiếng người kêu gào thảm thiết, thế nhưng, đúng lúc này, một đạo kiếm quang đáng sợ chợt bổ đôi màn đêm, mang theo một luồng ma sát khí vô cùng khủng bố.

Lúc đạo kiếm quang này xuất hiện, trái tim Ninh Tiểu Xuyên liền run lên, tất cả mọi hình ảnh trước mắt đều biến mất.

Hắn vẫn đứng trước tòa đại điện, thế nhưng, quần áo toàn thân đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.

Củ cải đỏ mở to mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, thấy ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên khôi phục thần thái, nàng mới thở phào một hơi, hỏi:

- Ninh Tiểu Xuyên, có phải ngươi bị bệnh hay không?

- Cái gì?

Ninh Tiểu Xuyên khó hiểu hỏi.

Củ cải đỏ nói:

- Đây là lần thứ hai ta thấy ngươi đột nhiên đứng im không nhúc nhích, giống như biến thành tảng đá, có phải ngươi mắc chứng bất động hay không? Bệnh tảng đá? Vừa rồi lại phát bệnh ư? Có khi nào đột nhiên có một ngày ngươi vĩnh viễn không thể nhúc nhích hay không?

- Sức tưởng tượng của ngươi cũng quá phong phú rồi.

Ninh Tiểu Xuyên cười lắc đầu, nhìn về phía tòa đại điện hoang phế, ánh mắt trở nên ngưng trọng.

Vừa rồi, mặc dù hắn dùng tâm thần để cảm ứng tòa đại điện h oang phế trước mặt, thế nhưng, bởi vì tu vi của hắn không đủ cao, tâm thần cũng không đủ cường đại, cho nên chỉ có thể nhìn thấy một vài hình ảnh mơ hồ, ngoại trừ đạo kiếm quang kia ra, những thứ khác đều không thể thấy rõ.

Nếu như đạt tới Thiên Nhân cảnh, có thể Thiên Nhân hợp nhất, năng lực cảm ứng của Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung cũng sẽ càng cường đại hơn, nhất định có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy được.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta đứng ở đây bao lâu rồi?

Củ cải đỏ nói:

- Đại khái chừng hơn một canh giờ rồi.

- Lâu như vậy sao? Đi, chúng ta quay trở lại xem Lục Khánh Nguyên đoạn cánh tay của mình như thế nào?

Ninh Tiểu Xuyên có chút kiêng kỵ với tòa đại điện hoang phế trước mặt, lỡ như thật sự đánh thức tồn tại cấm kỵ nào đó, vậy thì hắn nhất định sẽ phải chết.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên đi tới cửa thì Lục Khánh Nguyên đã bỏ đi rồi, ngay cả bóng người cũng không thấy đâu nữa.

- Tên này chạy rồi ư?

Củ cải đỏ có chút thất vọng, vốn dĩ nàng rất muốn nhìn Lục Khánh Nguyên tự đoạn cánh tay của mình, thế nhưng, không ngờ loại nhân vật tu vi cường đại như Lục Khánh Nguyên, lại vì không thể phá trận mà bỏ chạy?

- Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của ta, nếu không phá được trận pháp, lại không thể dứt khoát đoạn cánh tay của mình, tất nhiên hắn phải bỏ chạy để tránh bị chúng ta cười nhạo rồi. Cho nên, trước khi phán đoán được mức độ khó dễ của một việc nào đó, ngàn vạn lần đừng nên mạnh miệng a.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.